1 đống sinh vật Hoang nguyên ùa về phía bọn họ.
Nhóm ma pháp sư dời đến chỗ ma pháp trận ban đầu. Ma pháp trận tuy bị sấm sét huỷ hoại hoàn toàn nhưng nó quả thật có tác dụng cưỡng chế giải quyết không ít sinh vật, chỗ đó mà nói là nơi an toàn nhất, có thể tranh thủ cho nhóm pháp sư chút ít thời gian mà ngâm xướng ma pháp.
Bọn Lâm Hoài thì hoàn toàn không có loại suy nghĩ tìm hiểu này, trực tiếp xông lên mở một đường máu.
Lâm Hoài có túy đằng quanh thân, mấy loại sâu bọ yếu đều cách cậu 1 thước đã bị đánh văng đi, những con khoẻ hơn thì cũng bị tinh thần lực công kích chấn vỡ tư duy, ngã xuống đất mà chết.
Frey vẫn canh giữ ở bên cạnh Lâm Hoài, sức chiến đấu của hắn hiển nhiên càng thêm mạnh mẽ. Giống như lần trước trong lúc chiến đấu với cự bọ cánh cứng gọi ra Thánh linh đang ngủ say trong trường kiếm để tấn công kì thật là hoàn toàn không cần thiết. Hắn chỉ cần đem đấu khí phát huy tới đỉnh điểm thì nó cũng sẽ bị tiêu diệt, khố nỗi hắn tài cao gan cũng lớn, vì muốn luyện tập mà dám can đảm đứng giữa đàn cự bọ cánh cứng tấn công chủ yếu bằng ma pháp mới dẫn đến ma lực hao hết. Mà lúc này đây, đấu khí không hề giữ lại bùng nổ, 1 tay cầm trường kiếm, một thân nghiêm nghị sát khí bễ nghễ.
Để đảm bảo hệ số an toàn cần phải canh chừng cửa truyền tống, lũ sinh vật xung quanh ngửi được mùi của người sống mà hung mãnh không cam lòng lạc hậu tranh nhau xông về phía trước—— có ma pháp sư làm hậu thuẫn, các chiến sĩ có sức đột phá, nếu không có khả năng giết sạch bọn sâu này thì quan trọng nhất là phải mau đem tin tức báo về trong thành.
Đang chiến đấu hăng hái thì bầu trời đột nhiên một mảnh ám trầm, 1 bóng đen thật lớn che khuất đi ánh sáng phía trên, Lâm Hoài nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn—— ế, đó là ếch thông minh?
Lâm Hoài trong đầu nhất thời hiện ra ý tưởng hoang đường như vậy, ếch thông minh không có khả năng biến khổng lồ như vậy, nhưng mà nhìn kĩ lại thì, hình dáng kia, màu sắc kia, giống nó như đúc, chẳng lẽ là đồng loại phiên bản phóng to của ếch thông minh! Chỉ có thể giải thích như vậy, cơ mà lần này chuột kiên cường đều đã xuất động mà ếch thông minh lại ngay cả bóng dáng đều không thấy, thực có chút kỳ quái nha.
Nhìn thấy 1 con vật trông rất giống ếch thông minh xuất hiện, tâm tình Lâm Hoài ngoài ý muốn trở nên bình tĩnh, 1 chút sát khí không đủ dùng của cậu hầu như biến mất không còn.
Frey cảm giác được biến hóa của Lâm Hoài, kỳ quái nhìn lại, trường kiếm trong tay chưa từng ngừng lại, xoay vài vòng lại giải quyết hai con cự trùng đang đánh tới.
Sau khi phiên bản ếch thông minh phóng đại xuất hiện, tình thế nhất thời nghịch chuyển.
Những khối màu hồng trong không trung chưa tán đi lại đánh xuống sấm sét màu xanh tím, sấm sét xuyên qua thân thể to lớn của ếch thông minh giống như bóng dáng to lớn kia chỉ là 1 hình ảnh 3 chiều mà thôi, bộ dáng không có tí nào giống như bị sấm sét công kích mà lại còn phát ra quang mang mãnh liệt, vầng sáng xanh đậm phóng về phía không trung.
Cửa truyền tống cư nhiên ở phía sau phát động! Cửa truyền tống sau khi ổn định liền rất khó thay đổi, lúc trước là do ngoại giới phát sinh đột biến mà phát sinh dị thường. Thời gian 6 năm này cũng đã đủ để cửa truyền tống đạt tới thời kì ổn định rồi, nhưng lúc này đây, hiển nhiên là đã không giống nữa.
Cát đá lưu động theo 1 hướng, hình thành 1 miệng phễu khổng lồ. Trung tâm phễu có lực hấp dẫn cực lớn, bề mặt là cát chảy, nếu có động vật hoặc người không có điểm tựa mượn lực sẽ không thể khống chế mà trôi vào miệng phễu. Xung quanh 1 mảnh hỗn loạn, tai vạ đến nơi chỉ có thể tự bảo vệ mình, các vị ma pháp sư cùng chiến sĩ phải xuất ra chiêu thức cả người để đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Frey rất sớm đã nhận thấy không thích hợp, một phen giữ chặt Lâm Hoài, bất chấp bao công ẩn dấu, phóng thích Thánh Linh—— băng chi Bạch hổ đào thoát hiểm cảnh.
Lâm Hoài không kịp cảm thán đã cảm thấy mình đang rơi tự do, bên tai tiếng gió vù vù, bên người là độ ấm nhợt nhạt của Frey. Lọt vào trong tầm mắt 1 mảnh hồng rực, bầu trời màu đỏ, mặt đất màu trắng, cứ như là đã đến núi băng đồng tuyết nào đấy. Lâm Hoài hít sâu một hơi, ôm chặt thắt lưng Frey, hi vọng cảm nhận 1 chút độ ấm, nếu không phải chung quanh rất lạnh thì cậu cũng sẽ không đối với nhiệt độ cơ thể mẫn cảm như vậy.
Móng vuốt nhỏ của chuột kiên cường bấu chặt vào quần áo Lâm Hoài, toàn bộ thân mình đều treo lên lên, một thân lông tơ rực lửa dựng thẳng đứng như con nhím, nó là ma thú hệ lửa không chịu được rét lạnh nhất a. Lâm Hoài chỉ lo sưởi ấm chính mình, hiển nhiên đã quên luôn sự tồn tại của nó, chuột kiên cường thử kêu gọi muốn vào không gian nhưng đáng tiếc không ai để ý nó, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt
.
Frey ôm Lâm Hoài vào trong ngực, hắn hiển nhiên rất bình tĩnh, là một ma pháp sư Băng Hệ, ở nơi tràn ngập ma pháp nguyên tố Băng Hệ, hắn chính là đệ nhất!
Phóng thích Băng Hệ ma pháp, phía dưới dâng lên 1 giống cầu thang trượt kéo dài tới dưới chân 2 người. Hai băng khô lâu cũng đột nhiên xuất hiện, sát lại 1 chỗ nằm thẳng trên mặt băng, hình thành 1 cái xe trượt tuyết tạm thời, Frey cắm trường kiếm cố định trên khô lâu, mũi kiếm xuất hiện 1 tầng băng mỏng, màu xanh nhạt, rất nhanh đã biến thành 1 vật thể tầm thường. Tuy rằng đơn giản, nhưng không thể phủ nhận đó chính là 1 cái thuyền băng tạm thời.
Frey khống chế được phương hướng của xe trượt tuyết, một đường điều khiển nó chạy cho đến khi đến trước 1 toà thành màu trắng thì dừng lại.
Lâm Hoài lưu luyến buông Frey ra, vẫn nhịn không được hắt xì 1 cái. Trên người chỉ có bộ quần áo mỏng manh, sau khi thay đổi không gian sống thì cứ tưởng không còn bị bệnh, thì ra vẫn sẽ sinh bệnh a. Lâm Hoài ngẩng đầu buồn bực nhìn Frey trông vẫn rất bình thường, hỏi: “Trời giá rét đông lạnh sao anh lại tuyệt không cảm thấy lạnh vậy?”
“Tôi là ma pháp sư Băng hệ mà.”
Dựa vào cái gì mà ma pháp sư Băng hệ sẽ không sợ lạnh! Lâm Hoài quăng 1 cái xem thường, này thì tính là câu trả lời kiểu quái gì a.
Frey nhìn Lâm Hoài đem chính mình co lại thành quả cầu, vẻ mặt khó chịu, bộ dáng cực kì khôi hài, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, bổ sung thêm: “Thói quen.”
Lâm Hoài lập tức im lặng, khố bức bao nhiêu mới có thể hình thành thói quen với độ lạnh này a, tự nhiên lại thấy cực kì đồng tình với Frey. “Những người khác đâu, vẫn còn kẹt lại tại chỗ chúng ta rơi xuống sao?”
“Cửa truyền tống quả thực là cố định, bọn họ hẳn là đều ở đằng kia. Cậu muốn quay lại xem?” Những người đó cũng không phải là hạng người hời hợt, cũng không cần bọn họ hỗ trợ, nếu Lâm Hoài đề nghị quay lại thì hắn cũng không kiên trì phản bác.
“Ha ha, bọn họ vẫn là tự cầu nhiều phúc đi.” Cậu chỉ muốn tìm 1 chỗ nào đấy sưởi ấm mà thôi, cả 1 đường ngay cả bức tường cũng không thấy, thật vất vả mới nhìn thấy phòng ở, còn là 1 toà thành xa hoa, 1 chút ý muốn rời đi cậu cũng không có.
Trong ấn tượng có nghe được 1 câu nói —— chờ cậu trong điện, chính là chỉ chỗ này sao?
Frey xây cho Lâm Hoài một phòng băng nhỏ (kiểu eskimo hở :v), chỉ vừa nghe hắn niệm ma pháp chú ngữ thì trên băng đã xuất hiện 1 căn phòng bán cầu nho nhỏ đáng yêu này rồi. “Cậu trước đợi chút, tôi đi làm chút chuyện, rất nhanh sẽ quay lại.” Hắn vốn muốn vào trong cung điện mới hành động nhưng tình huống cung điện này lại không rõ ràng, cứ đem Lâm Hoài để ở chỗ an toàn mới tính tiếp.
“Nhìn đẹp lắm.” Lâm Hoài không chút keo kiệt khích lệ.
Frey nghe thấy thế cũng không trả lời, phóng đi, lưu lại một câu, “Cậu cẩn thận một chút.” Liền biến mất không thấy.
Lâm Hoài chậc chậc hai tiếng, trốn vào trong phòng băng.
Có nơi chắn gió quả nhiên ấm hơn rất nhiều, cơ mà nếu có thêm cái noãn lô gì gì đó thì càng tốt rồi. Giờ Lâm Hoài mới chú ý đến chuột kiên cường đang lạnh run, túm lấy chuột con màu đỏ xuống, chuột con đáng thương sắp đông cứng đến nơi rồi. Lâm Hoài để nó trong lòng bàn tay chà sát 2 cái, quả nhiên thư thái một ít, đáng tiếc quá nhỏ không đủ ấm áp.
Chui vào không gian là 1 lựa chọn không tồi nhưng không biết Frey khi nào thì quay lại, trong không gian cũng không rõ ràng tình huống bên ngoài, vẫn là ở đây đợi thì tốt hơn.
Frey mang về 3 mảnh da gấu trắng, “Vốn định mang về hết, đáng tiếc không mang mồi lửa, dù có cũng không quen nấu ở đây được, đành chỉ mang thứ này về thôi.”
Lâm Hoài nhìn 3 mảnh da gấu trắng tinh, một vết máu nhỏ cũng không dính lên, kỳ quái hỏi: “Lấy xuống như thế nào vậy?”
“Đầu tiên đem máu gấu đông lại sau đó lột da xuống là được, sao nào, cậu muốn nhìn xem?” Frey hướng Lâm Hoài lộ ra một cái biểu tình cậu khẳng định không dám xem.
Không dám thì không dám, tôi không nhìn đó thì làm sao! Lâm Hoài lặng lẽ đem chuột kiên cường đuổi về không gian, dùng da gấu quấn kín người, không thèm để ý tới hắn.
Frey huỷ đi phòng băng nhỏ, theo sau Lâm Hoài hướng về phía cung điện màu trắng tiến đến.
Cung điện này được xây từ những khối băng cứng lớn, nhìn qua bề ngoài không có lấy nửa điểm tạp sắc, 1 màu thuần trắng. Nóc nhà cao lớn sắc nhọn hướng lên trời, cửa sổ bên ngoài khắc hoa còn có ban công được chạm khắc tinh xảo, ngoài tường cũng khảm không ít phù điêu. Cầu thang trước mặt vừa rộng lớn lại cao dài, thông hướng cửa lớn ở chính điện. 2 bên cầu thang là những chạm khắc băng tinh mĩ, có hoa có cỏ, có chim có cá, trông rất sống động.
Hai người theo cầu thang hướng về phía trước.
Frey nhắc nhở nói: “Cẩn thận một chút, nơi này rất im lặng.” Hắn dùng tinh thần lực dò xét cung điện, bên trong cư nhiên lại không có một chút dao động tinh thần nào, chỉ cần có sinh vật còn sống thì nhất định sẽ có dao động, mà nơi này một mảnh tĩnh mịch.
Lâm Hoài kinh ngạc: “Chẳng lẽ ——” cậu không khỏi liên tưởng đến mấy hình ảnh căn nhà ma âm trầm rùng rợn.
Frey đoán được cậu nhất định là nghĩ tới mấy thứ khủng bố: “Cũng không phải, cẩn thận một chút là được.” Cung điện này tuy rằng cổ quái, vẫn là không thể không đi vào, lạc vào băng nguyên hoàn toàn xa lạ, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó trong cung điện này chăng.
“Vậy là tốt nhất.” Lâm Hoài may mắn cười cười, trong lòng vẫn có nghi vấn không thể cởi bỏ.
Từ khi cùng không gian có liên hệ, ở bên ngoài cũng có thể biết được tình huống phát sinh trong không gian, lúc này cậu quét qua không gian nhưng không phát hiện sự tồn tại của ếch thông minh, cái bóng dáng 3D thật lớn kia thật sự là nó sao. Nhưng không gian không phải ở thế giới cũ, còn có, để cậu đến nơi này là vì cớ gì, hay là nói kỳ thật bọn họ đã trở về rồi, nhưng bầu trời vẫn có màu đỏ mà?
Tâm tư bách chuyển thiên hồi, trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Nếu không gian vẫn còn là 1 bí mật thì hãy đem bí mật này bảo vệ cho cẩn thận.