Janette tìm Lâm Hoài cũng không có chuyện gì lớn. Harvey mang từ gia tộc Harlan đến mấy xe ngựa thực vật ma pháp, chủng loại cấp bậc rất nhiều và rườm rà. Việc của Lâm Hoài là đem thực vật phân loại sửa sang rồi ghi lại, cuối cùng di chuyển đến ma pháp trận bồi dưỡng.
Đối với Lâm Hoài mà nói công tác này lại quá đơn giản. Mỗi loại thực vật chỉ cần liếc mắt đã biết được độ ấm, độ ẩm cùng nhu chất dinh dưỡng của chúng. Sách về ma pháp dược tề trong không gian khá nhiều, đắm mình trong đống sách đó nhiều năm, tri thức sớm đã thuộc nằm lòng.
Công tác này tuy đơn giản nhưng cũng cực kì tốn tấm tốn sức, Lâm Hoài tất nhiên không phải loại người bận rộn cả nửa ngày mà không thu được cái gì, đi làm lao động miễn phí cho người ta, không phát lương thì cậu tự mình động thủ cơm no áo ấm —— tuy không đến nỗi đen tối như vậy nhưng nếu cậu nhìn thấy một ít thực vật có sinh mệnh lực mỏng manh, cho dù đặt trong trận bồi dưỡng ma pháp cũng không sống được vài ngày sẽ yên tâm thoải mái mà đưa vào không gian, so với việc lãng phí thì chẳng bằng tiện nghi chính mình.
Gia tộc Harlan cách thành Corina khá xa, một đường xe xóc nảy, nhóm thực vật không được chiếu cố tốt, tánh mạng kham nguy không ít, mỗi lần phát hiện một cây đạt tới tiêu chuẩn thu hồi đều làm cho Lâm Hoài thấy đắc ý không thôi. Dù sao đã muốn thành lập liên hệ với không gian, trong lúc làm việc bỏ thực vật vào không gian rất dễ dàng.
Chấm dứt công tác phân phối, Lâm Hoài duỗi duỗi thắt lưng, nhìn thấy nhóm thực vật đang lay động sinh tư trong ma pháp trận bồi dưỡng, rất có cảm giác thành tựu. (1 trận pháp ma pháp bổ sung ma pháp cho thực vật phát triển, kiểu nhà kính đó mà.)
Không gian lại nhiều thêm không ít thành viên mới, còn phải tìm chút thời gian vào xem mới được, bắt bọn nó từng bước từng bước chuẩn bị cho tốt. Lại nói tiếp, số ma pháp thực vật cậu hiện có đã muốn không ít, nhưng thực vật trên đời này ngàn ngàn vạn vạn lợi, muốn thu thập hết vẫn còn là 1 con đường dài a.
Janette đại thẩm vui mừng nhìn Lâm Hoài thuần thục hoàn thành công việc.
Thiếu niên tuổi còn nhỏ như Lâm Hoài có rất ít đứa chân chính đầu nhập ma dược học, ngành học này nội dung rất nhiều, hơn nữa hiệu quả thấy được rất chậm, không giống như chiến sĩ chỉ cần học 2 3 tháng là có thể thấy được giá trị sát thương của mình đột nhiên tăng mạnh.
Những thằng nhóc không thể học tập ma pháp tình nguyện cả ngày cãi nhau ầm ĩ cũng không muốn tĩnh tâm mà nghiên cứu một môn hữu dụng bản sự. Lâm Hoài là 1 trong số những đứa không nhiều lắm chịu khó học hành ra trò, hơn nữa còn là 1 nhóc con có thiên phú cực cao.
Lâm Hoài cúi đầu đi thẳng 1 mạch, Janette ngoắc cậu lại nhưng hoàn toàn bị bơ. Bà lập tức không nể mặt, giọng điệu khó chịu nói: “Vội chạy về như vậy, là trong nhà cháy hay là anh cậu bệnh nặng! Tôi với cậu tốt xấu gì cũng ở chung nhiều năm như vậy, sao không bây giờ thấy cậu vội vã chạy tôi tìm tôi hử? Xong việc rồi cũng không nghĩ ở lại giúp đỡ bà già này, anh cậu lớn như vậy rồi, người cũng có cái gì đẹp chớ!”
Lâm Hoài vừa đi vừa thần du tứ hải, trong lòng nghĩ vấn đề, rõ ràng nhìn thấy có bóng người nhưng vào mắt lại thành ảnh tĩnh, căn bản không chú ý đến. Thình lình nghe được có người nói chuyện bên tai giật mình hoảng sợ. Lâm Hoài thấy rõ thì ra là Janette mới thở phào nhẹ nhõm, cùng bà chào hỏi nói: “Hội trưởng, chuyện đã xong rồi tôi về nhé. Lần sau gặp lại ha!”
Quả nhiên! Nói từ nãy đến giờ mà thằng nhóc này một chữ cũng chưa nghe đi vào, tức chết đi được. Janette nặng nề hừ một tiếng, lấy ra một lọ thuốc, “Đây, cái này cho cậu, trở về liền đen bôi lên vết thương trên cánh tay, có ích lắm đó. Cậu hôm nay không để ý, biểu tình hung thần ác sát của anh cậu giống y như muốn ăn thịt người vậy. Tôi mà đến chậm chút thế nào nó cũng xông vào đánh 1 trận với Harvey!”
Này có chút khoa trương, Frey còn chưa đến mức dùng ánh mắt ác quỷ lấy mạng người mà nhìn trưởng bối. Biết Janette nói chuyện hay thổi phồng, Lâm Hoài vẫn cuồng hãn một phen, tiếp nhận lọ thuốc cười nói: “Cảm ơn .”
“Thực khách khí, như vậy lễ phép nghe thật là không thoải mái. Cậu thật là càng ngày càng giống anh cậu, càng ngày càng làm cho người ta không thích. Về sau bớt ở cùng hắn đi, đỡ phải lây cái đức hạnh đó!” Janette tận hết sức lực mà châm ngòi quan hệ của bọn họ.
Lâm Hoài hết chỗ nói rồi.
Janette nhìn thấy tươi cười vặn vẹo của Lâm Hoài, tâm tình càng thêm không tốt, vẫy vẫy tay nói: “Lăn mau đi, chướng mắt.”
Được rồi, cậu thật sự đã quen đại thẩm lúc tạm biệt đều luôn đặc biệt như vậy.
Lâm Hoài về nhà, Frey đã về trước, cầm một khối vải bông sạch sẽ hết sức chuyên chú lau kiếm, trên bàn để 2 chậu nước 1 nóng 1 lạnh, còn có 1 hộp thuốc bảo dưỡng, hắn không nề hà đem mỗi bộ phận làm sạch thật cẩn thận dụng tâm. Thanh trường kiếm bằng bạc này cũng như sinh mệnh thứ 2 của Frey vậy, nhiều lúc nhìn nó hắn còn sẽ không che giấu được ưu thương cùng hoài niệm.
Lâm Hoài ngồi vào vị trí bên cạnh Frey, ghé vào trên bàn nhìn trong chốc lát, vẻ mặt muốn nói lại thôi, do dự một lúc lâu mới mở miệng, “Tôi có chuyện muốn nói.”
Frey ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình rối rắm của Lâm Hoài, cho là đã xảy ra gì ngoài ý muốn, thân thiết nói, “Xảy ra chuyện gì, cần tôi hỗ trợ sao?”
“Không có gì, tôi muốn nói đến thứ mà tôi dùng để đối phó hắc y nhân kia là túy đằng ——” Lâm Hoài lúc ấy dùng không gian xong, điều lo lắng duy nhất là không biết giải thích thế nào với Frey. Cậu cũng không biết chính mình vì sao lại có suy nghĩ này. Từng nói là mỗi người 1 đường, 1 người vào đội hộ vệ, 1 người vào nghiệp đoàn y sư, chính là để giảm bớt cùng đối mặt, cùng lắm thì về sau đường ai nấy đi thôi. Nhưng là nếu bởi chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với Frey, Lâm Hoài cảm thấy chính mình sẽ rất không vui.
Frey đại khái hiểu được, nghiêm mặt nói, “Cho dù cậu không nói thì tôi cũng muốn nói chuyện này với cậu, mặc kệ túy đằng kia là cậu lấy từ đâu ra nhưng đối với những người khác phải đưa ra được 1 cái lí do hợp lí tại sao nó lại từ không trung xuất hiện. Thực lực của chúng ta còn chưa đủ mạnh, nếu gặp phiền toái chỉ có thể chạy trốn. Tôi từng nghe nói, mảnh đại lục này có 1 nghề gọi là triệu hồi sư, cậu tìm cơ hội tìm hiểu một chút, có lẽ sẽ giúp ích.”
“Anh không hiếu kỳ?” Lâm Hoài muốn Frey hỏi gì đó mà không phải đứng trên lập trường của cậu mà lo lắng cho cậu.
“Tôi cũng không thể biết cái gì đều nói hết ra, cũng không cần phải biết hết thảy.” Frey nghe vậy chỉ nở nụ cười một chút, “Nếu cậu nguyện ý nói, tôi đây liền nguyện ý nghe, nếu cậu không muốn cũng không sao cả. Dù sao cậu và tôi bây giờ không còn là đối thủ, chỉ cần biết rằng cậu cso năng lực tự bảo vệ mình lúc khó khăn là được, về phần con bài tẩy cậu chưa lật là gì cũng không quan trọng.”
Lại thế nữa rồi, dù đề tài có là gì, Frey luôn có thể dùng đến loại giọng điệu xa cách chung chung mà giải quyết, phát biểu một phen thao thao bất tuyệt, lượn 1 vòng lớn cũng không nói ra ý nghĩ chân thật của bản thân. Ở trước mặt Janette đại thẩm đã khẳng khái mà nói quan hệ 2 người không tồi, sao lúc này đối mặt lại thành dạng này chớ?
“Thương thế của cậu đã xử lý qua chưa?” Frey xem xét cánh tay Lâm Hoài nhíu mày.
Lâm Hoài kỳ thật đã đơn giản bôi chút thuốc rồi, chính là thuốc mỡ không màu nên nhìn không ra thôi. Lâm Hoài một chút cũng không đem này vết thương này để trong lòng, không gian với cậu đã trở thành vũ khí thượng hạng, cùng lắm thì từ trống rỗng triệu ra ít nước đem miệng vết thương rửa qua, muốn tiêu sưng thật sự rất dễ dàng, “Rất nhanh có thể tốt rồi.”
“Tùy cậu.” Nắm tay Frey chặt một chút, lấy từ trong ngực ra 1 hộp thuốc mỡ, đặt trước mặt Lâm Hoài. Bị thương với hắn mà nói quả thực là cơm bữa nên trên người hay trữ dược.
Tuy rằng không cần nhưng Lâm Hoài cũng không cự tuyệt, hơn nữa đã bị Janette đại thẩm giáo huấn là ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.”Tôi sẽ dùng.”
Frey thu lại trường kiếm, khóe miệng nhẹ nhàng loan một chút nói, “Tùy cậu.”
Tuy rằng nội dung giống y xì trước đó nhưng Lâm Hoài vẫn có thể nhận ra khác biệt rất nhỏ, là người nói chuyện có tâm tình khác biệt sao ta? Lâm Hoài 囧 囧 hữu thần nghĩ.
Đến lúc ăn cơm, người đưa cơm mang đến 1 rổ to có cá có thịt, sắc hương vị đều đủ. Tuy rằng cùng lần đầu tiên đến nơi đây giống nhau —— sau khi chiến đấu với cự bọ cánh cứng không lâu thì phân phối tới quả thực khá kém. Không có thịt cự bọ cánh cứng ghê tởm mà có 4 món ăn hương vị mê người, còn có 1 chén canh lớn nóng hổi. Cự bọ cánh cứng sau khi thăng cấp không biết hương vị có cải tiến theo không, nhưng mà Lâm Hoài cũng tuyệt không có hứng thú chính miệng nếm thử.
Là nhờ biểu hiện xuất sắc của Frey ở trận chiến đi, nhóm đội ngũ thứ 3 của bọn họ lập công lao lớn, không có bao nhiêu người giống Beicarl không có đầu óc mà còn tự cho là mình đúng, tại loại thời điểm này đi chọc vào Frey.
Sau khi ăn xong, Lâm Hoài nói chính mình đi ra ngoài tản bộ, tìm 1 nơi không có người mới chui vào không gian.
Vừa mới tiến vào trên đầu liền nhiều thêm 1 vật nhỏ lông xù. Lâm Hoài đem chuột kiên cường nhấc xuống dưới, con chuột nhỏ màu lửa này gần đây lại béo thêm 1 vòng, bụng nhiều thêm 1 vòng thịt, mềm mềm, chắc chắn là đã ăn vụng không ít rồi. Chuột kiên cường chính tiểu bá vương trong không gian, cả ngày sưu tập các loại đồ ăn trợ nó thăng cấp, rất nhiều ma pháp thực vật đều bị nó cắn qua.
Thực vật ma pháp trong không gian không giống với thực vật ma pháp bên ngoài, bên ngoài cấp bậc cao tới đâu cũng không có khả năng sinh ra trí tuệ, thực vật trong không gian đều có thể cảm nhận được đau đớn, đều đối chuột kiên cường căm thù đến tận xương tuỷ. Thật đáng buồn là, chúng nó thường thường biết rõ quả trứng thối (phôi đản) kia muốn tới khi dễ nhưng lại không có năng lực di động, không có khả năng trốn.
Lâm Hoài xoa nhẹ chuột kiên cường một phen, vo nó thành 1 quả cầu rồi ném ra ngoài, ngồi 1 bên chờ xem náo nhiệt. Ếch thông minh liền xuất hiện, ở giữa không trung cắn đuôi chuột kiên cường thành công đón được, đem chuột kiên cường vẫn còn đang choáng váng quăng lên lưng, giống như dùng Lăng ba vi bộ nhảy vài cái lên 1 tảng đá giữa hồ.
Chuột kiên cường hơi sợ nước, vẻ mặt đau khổ, ếch thông minh thanh thản ngồi một bên, chờ chuột kiên cường ra tiếng mới đem nó ra khỏi hồ.
Con ếch thông minh này luôn mang lại cho Lâm Hoài một loại cảm giác rất thần bí, giống như lúc trước bắt nó, cũng là nhìn thấy nó ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, mới coi trọng nó. Lâm Hoài thậm chí cho rằng ếch thông minh có tư tưởng, chính là rất ít dùng mà thôi. Loại cảm giác này rất hoang đường, nhưng theo thời gian Lâm Hoài lại càng ngày càng tin là thật.
Lâm Hoài đem mấy hạt giống gieo trồng xong mới xuống ôn tuyền thoải mái tắm, trong tay cầm hộp thuốc mỡ Frey đưa cho.
Lấy lí giải của cậu đối dược tề mà nói thì hộp thuốc mỡ này có giá trị xa xỉ, tài liệu chế tác không hề thiếu dược liệu trân quý, chỉ dùng để cầm máu có chút lãng phí, dùng để ngăn chặn miệng vết thương lớn, sâu đến tận xương còn được nữa là.
Chút thương nhỏ này của cậu thật sự là không cần dùng, Lâm Hoài nhìn thoáng qua, vết thương đã sắp biến mất. Thế mà lại đem vật trân quý như vậy cho cậu, thật sự không cần phải thế mà. Cần nhất có lẽ là Frey cả ngày phải lưỡi đao liếm huyết mới đúng. Lâm Hoài ngửa đầu tựa vào tảng đá, chung quanh sương mù tràn ngập, tầm mắt mơ hồ, Lâm Hoài không suy nghĩ gì cả, tùy ý nhìn chằm chằm một phương hướng ngẩn người —— rất nhiều thời điểm, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không quản, mới là thoải mái nhất.
Ngày nghỉ ngơi của thành Corina rất nhanh là hết, Lâm Hoài lại mỗi ngày chạy tới y sư nghiệp đoàn làm việc. Cả ngày chạy lên chạy xuống, trị liệu hoa cỏ uể oải, kiến khám (giống kiến tập thể dục), ngẫu nhiên còn có thể xem bệnh cho vài ma thú. Lâm Hoài cảm thấy chính mình có thể đảm nhiệm công tác của người làm vườn, bác sĩ, thú y luôn rồi.
Biến hóa lớn nhất trong y sư nghiệp đoàn chính là nhiều thêm 1 Harvey.
Harvey không hề mặc lại trường bào màu đen quái dị che khuất mặt như lần đầu gặp mặt nữa, mà mặc một thân thuần trắng, thắt 1 dây lưng màu vàng đơn giản. Mỗi ngày rong chơi các ngóc ngách trong thành, chỗ thường đến nhất vẫn là y sư nghiệp đoàn. Người này mới tới có vài ngày đã có fan, không ít cô gái đi theo hắn.
Không thể không nói, tươi cười hoa lệ của Harvey cùng diện mạo bảnh bao quả thật rất nổi tiếng, nhưng mà chỉ cần cùng gã nói chuyện nhiều sẽ cảm nhận được cảm giác hủy diệt trong mắt gã. Đại khái cũng chỉ có mấy người không có mắt nhìn người này mới không biết gì mà trước sau như một tùy tùng Harvey đi.
Harvey không phải đến làm việc sao? Nhìn thái độ gã chơi bời lêu lổng tuyệt không giống bộ dáng trong người có nhiệm vụ. Chỉ sợ ở trong lòng gã, chơi mà là đứng đầu, mấy thứ khác đều vứt sang 1 bên đi.
Đại lục Eisleymen—— ngày không đêm của mảnh đại lục phong ấn này sắp đến. Ngày không đêm không phải nói buổi tối có ánh sáng mà là vào ngày đó, tất cả các nguyên tố đều trở nên vô cùng sinh động, là ngày nguyên tố không ngủ.
“Em dai nhỏ Luxi ới ời, ngày kia sẽ đi phong ấn con suối có nguyên tố bạo động, có muốn đi hay không nha?” Harvey ôm cây đợi thỏ đợi Lâm Hoài xuất hiện, đột nhiên nhảy ra từ sau lưng 1 tay ôm lấy cậu, cười hì hì hỏi.
Lâm Hoài giãy không xong, “Anh trước buông ra rồi nói.”
“Mới không đâu, thật vất vả mới gặp được cậu một lần.” Thanh âm Harvey mang theo giả vờ phiền muộn, “Cậu là người duy nhất tôi điểm danh mời đó, không đi sẽ làm tôi rất buồn nha .” Harvey đúng là cùng Lâm Hoài đánh một trận xong mới hiểu biết thực lực của Lâm Hoài, mới trịnh trọng mời đi. Chẳng qua, bộ dạng gã biểu hiện ra ngoài một chút không giống như quyết định sau khi suy nghĩ đắn đo.
“Rõ ràng chính là anh cả ngày giao lưu tình yêu cuồng nhiệt với các fan, nhìn không thấy tôi là bình thường!” Lâm Hoài bất mãn nói, lại cảm giác được Harvey ôm chặt hơn nữa, đành phải nói, “Tôi đáp ứng anh là được rồi. Tôi đi, tôi đi còn không được sao?” Kỳ thật, Lâm Hoài đã cùng Frey đề cập qua chuyện này, bọn họ sẽ không buông tha bất kì cơ hội biến cường, không có thực lực cường đại thì không thể trở về, mà quay về mới là mục đích quan trọng nhất của bọn họ.
“Tốt quá!” Harvey ôm Lâm Hoài cao hứng phấn chấn chạy một vòng mới lưu luyến không rời mà buông cậu xuống, “Cái này tôi đi nói với anh cậu, bảo hắn cũng đến cùng! Nói tôi đã thành công mời được em trai hắn, hắn cũng phải đến nha. Như vậy thì đội ngũ của chúng ta lại mở rộng, ngẫm lại thật sự là không tồi đâu.”
Lâm Hoài sau đầu buông xuống 3 đường hắc tuyến, cậu có thể tưởng tượng được sau khi Frey nghe xong sẽ có phản ứng hờ hững gì.
Vẫn là chúc gã may mắn đi.