Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 2: Chương 2: Rơi Xuống Nước




Thương thế Lâm Hoài nhiều ngày sau đã tốt lên, xuống được giường đi lại, mà địa phương đi nhiều nhất chính là hậu viện nhỏ trong nhà.

Lại nói tiếp, phòng ở này trước là biệt viện của nhà Locker, Clyde đã làm quản gia cả đời cho nhà Locker nên lúc ông tuổi già đem phòng ở tặng cho ông.

Nhà Locker chính là gia tộc của mẹ Luxi, vài chục năm trước cũng được xưng là danh hào quý tộc, đáng tiếc xuống dốc quá nhanh, đến thế hệ Luxi đã không còn là gia tộc có nam hài, cũng coi như là tuyệt hậu. Nếu Clyde không thu dưỡng Luxi thì ngay cả 1 chi giữ huyết mạch cũng không còn.

Trong viện có mảnh đất định dùng để trồng các loại hoa cỏ thưởng lãm, hiện tại lại trồng đầy thực vật .

Diện tích đất cũng không nhỏ, đáng tiếc chất đất không tốt, không trồng ra được cây công nghiệp đáng giá. Mấy năm nay vì nuôi cả nhà sống tạm, mảnh đất này có thể nói là vắt hết chất dinh dưỡng, 1 năm 4 bốn mùa đều không ngừng nghỉ khiến nó càng nghèo chất dinh dưỡng hơn, giờ chỉ có thể trồng mạch sa – 1 loại cây nông nghiệp có sức sống ương ngạch.

Vấn đề là ở chỗ, mạch sa tuy rằng sinh trưởng rất dễ dàng, sản lượng lớn nhưng vị thô ráp, cho dù phí công nấu nướng cũng chỉ như ăn cát trong miệng, làm món ăn chính còn có thể bị trướng bụng, lực tiêu hoá giảm. Chỉ có gia đình bần cùng bất đắc dĩ mới chọn loại thu hoạch này, nhưng mà cậu đôi khi ngay cả mạch sa cũng không đủ ăn.

Clyde thì cảm thấy không sao nhưng là lo lắng đến Luxi tuổi còn nhỏ không thể tiếp tục như vậy. Tuy không thể kiếm được 1 ít dược liệu trân quý giúp cậu bồi bổ thân thể nhưng ít ra cũng có khả năng cải thiện thức ăn.

Ông đã lớn tuổi, không thể làm việc nặng, việc tinh tế, đành phải đến chợ thu mua 1 ít đằng thảo về sơ chế để đổi chút tiền, mua thứ gì ngon ngon cho Luxi ăn.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, thành phẩm đang phơi nắng trong sân bị 1 cơn mưa bất chợt làm ướt. Phải biết rằng kinh đằng thảo sau khi bện muốn dùng lâu thì phải đem phơi nắng, sau đó lại phun dịch kinh đằng thảo lên, gặp nước là sẽ biến chất. Lão còn chưa phun qua chất lỏng liền gặp mưa, hàng len thật tốt làm lâu như vậy liền vô dụng.

Không có thu nhập từ kinh đằng thảo, trong nhà thật sự 1 nghèo 2 trắng, cũng khó trách phải chạy ra đường tìm ăn (xin ăn đó).

“Clyde gia gia” chân Lâm hoài còn chưa kịp hết sưng, đi đường cứ lảo đảo, 1 tí là đụng.

Clyde đang đội mũ rơm mà cuốc đất. Việc đó cũng không nhất định phải làm vào giờ phút này nhưng lão đã vất vả cả đời, là loại người rảnh rỗi sẽ kiếm việc làm. “Tiểu thiếu gia, sao cậu không ngủ thêm chút nữa?”

“Ngủ tiếp thì mặt trời sẽ đốt tới mông đó!” Lâm Hoài vui đùa nói.

“Quý tộc nhà ai mà không ngủ đến giữa trưa?” Clyde không phục nói. “Ta tuy rằng già rồi nhưng chiếu cố tiểu thiếu gia vẫn không thành vấn đề.”

“Đó là do Clyde gia gia gừng càng già càng cay đó mà!” Lâm Hoài biết Clyde là thương cậu, không muốn cậu phải khổ cực. Cậu nhìn quanh bốn phía xem có việc gì làm đỡ không. Lấy cái thùng bên cạnh bồn nước nhỏ liền nói: “Cháu đi ra sông nhỏ gánh chút nước về nấu cơm.”

“Không được, không thể được, tay cậu còn chưa có tốt sao có thể đi gánh nước được. Clyde không cần nghĩ đã cự tuyệt, chỉ vào cánh tay trái vẫn đang được dùng thạch cao cố định trên ngực. “Cậu nếu thật muốn giúp gia gia thì đem đống rau dại ông vừa nhổ ra nhặt đi.”

Tay thế này thì thế nào nhặt rau được? Clyde gia gia chính là muốn cậu nhàn hạ ngồi 1 bên mà. Lâm Hoài kiên trì: “Vậy non nửa bồn nước thì sao? Tay phải của cháu rất khoẻ đó!” nói xong còn làm 1 cái động tác thể hình, nhưng do cậu rất gầy, rất thấp nên động tác làm ra rất buồn cười.

“Cậu chính là muốn đi chơi đi?” Clyde nhìn bộ dánh Luxi khẩn cấp lại hiểu lầm. Trong khoảng thời gian này Luxi có thể sáng sủa lên, tươi cười cũng không ít nhưng vẫn giống lúc nhỏ rất nghe lời. Ông mới đầu còn lo lắng vì lúc đầu bé có biểu hiện tự bế, hiện tại hết thảy đều chuyển biến tốt đẹp, ông tự nhiên sẽ không ngăn cản Luxi ra ngoài.

Lâm Hoài cũng không giải thích, dù sao thì Luxi chỉ là 1 đứa trẻ 6t hẳn là muốn chơi đùa náo loạn đi? Bị lí giải thành như vậy cũng không lạ, mang theo thùng nước nhỏ ra bờ sông.

Dù khoảng cách đến sông nhỏ cũng không xa nhưng vì không có hệ thống bơm nước nên đều phải xách theo thùng nước tới tới lui lui. Bình thường không dùng nhiều nước lắm, tắm rửa, giặt quần áo đều làm trực tiếp tại bờ sông. Nhưng lúc nấu đồ ăn có chút phiền toái, phải dùng nhiều nước mà không ai lo được, xét về thể lực của Clyde gia gia khiến Lâm Hoài lo lắng.

Cậu nghĩ có nên đi tìm biện pháp kiếm chút tiền đến chợ nô lệ mua 1 sức lao động trở về.

Chẳng qua hiện tại nhà mình no đủ cũng là vấn đề lớn, ý tưởng đó chỉ có thể trước buông xuôi.

“Kẻ quái dị, gần đây sao không thấy mày thế!” Lâm Hoài đi đến bờ sông đang muốn cúi xuống muốn tráng thùng thì nhìn thấy 1 bóng người nhỏ ccậu ở trước mặt cậu, ôm ngực đứng nhìn, phía sau là tốp 5 tốp 3 vài người hầu.

Người tới chính là kẻ ngày đó sai 1 đám nhóc con ném đá vào cậu, Rooney, 1 thằng nhóc cao cao tráng tráng, bởi vì khí lực lớn hơn so với bạn cùng lứa nên làm lão đại của 1 lũ tiểu quỷ. Nhà nó ở trong thành mở 1 quán rượu, xem như kẻ có tiền mới có thể dương oai.

Lâm Hoài hướng bên cạnh lùi từng bước, cậu bây giờ còn bị thương, nghĩ chạy là tốt nhất, thầm nghĩ trước ổn định bọn chúng rồi sau nghĩ biện pháp về nhà: “Mày tới làm gì?”

“Rõ ràng là bọn tao đến trước lại không biết mày chui từ góc nào ra! Hắc hắc, mày cũng không soi gương mà để bộ dáng ăn mày này ra đường, rõ ràng là muốn phá hư tâm tình đang tốt của tao mà.” Rooney không chút khách khí cười nhạo kéo theo bọn nhóc phía sau cũng phụ hoạ theo, đem Lâm Hoài vây quanh, mục đích không tốt.

Lâm Hoài trên mặt có rất nhiều vết thương, có khi là do đá gây ra, có khi là do vật nhọn cắt qua, to to nhỏ nhỏ, nông sâu bất đồng, trông rất dữ tợn! Đầu sỏ gây nên chính là bọn nhóc trước mặt, chúng lại còn như không mà châm chọc mình! Lâm Hoài biết hiện tại mình không thể đánh bừa, cẩn thận lui lại mấy bước, lại bị người thình lình kéo ngã sau lưng, ngã xuống đất thân thể không chịu khống chế mà đè lên tay trái đang bị gãy xương, nhất thời toát ra 1 thân mồ hôi lạnh.

Rooney cúi xuống túm lấy tóc Lâm Hoài: “Tao không vui, làm sao bây giờ? Mày đi dọc bờ sông đến cái cây kia cho tao, cố gắng tao liền cao hứng. Bắt đầu đi!”

Tâm tình mày không tốt thì liên quan éo gì đến tao! Lâm Hoài trừng mắt nhìn lại.

Rooney cười lạnh nói: “Tao lần trước đã nói, nếu mày dám không nghe lời sẽ cho mày biết tay, không tin có phải không? Tao đếm 1 2 3 mà mày không bắt đầu thì đừng trách tao thật sự động thủ!”

Lâm Hoài ngẩng đầu nhìn đến cái cây mà Rooney đang chỉ, khoảng cách phải đến trăm mét lại toàn hố đá gồ ghề, muốn đi qua thế nào cũng bị ép buộc mất nửa cái mạng. Cậu dùng tay phải chống đỡ, 1 chân lùi ra sau làm ra động tác muốn đi.

Rooney vui lòng nở nụ cười, bọn nhóc bên cạnh đứng xem đều kêu lên:

“Mau a!”

“Cố lên, cố lên!”

“Ha ha—“

Lâm Hoài hít 1 hơi thật sâu, đem toàn lực 1 phát nắm chặt mắt cá chân Rooney, hung hăng cắn 1 xuống 1 ngụm!

Đang là mùa hè mà Rooney lại mặc quần áo ngắn, giày xăng đan, 1 ngụm cắn này quả thật chính là toàn thịt!

Tất cả mọi người sợ ngây người.

Kẻ luôn luôn yếu đuối khốn cùng cư nhiên lại làm ra động tác dũng mãnh như vậy!

Rooney nhấc chân đem Lâm Hoài đá ra, cậu lăn vài vòng, ngồi dưới đất không chút để ý lau miệng: “Thực bẩn.”

Rooney bị chọc tức, vừa muốn xông lên, đối bọn tiểu tử đứng xem trò 1 bên kêu gào nói: “Chúng mày lên hết cho tao, đứng đờ ra đấy làm cái gì!”

Trong đó có thằng nhóc Holl, nhà nó vừa chuyển đến trấn trên. Nó vừa mới gia nhập tiểu đội của Rooney, lúc này nhìn thấy Rooney tức xanh cả mặt, thầm nghĩ không tốt, đi qua khuyên nhủ: “Hôm nay nó cũng đủ thảm rồi, tha cho nó đi.”

“Tha cho nó? Tao sẽ không đơn giản như vậy quên đi!” Rooney hung ác trừng mắt nhìn Lâm Hoài, tuy là tay áo ngắn nhưng vẫn theo thói quen vén ống tay áo lên, lòng bàn tay trầm xuống, tản mát ra 1 vầng sáng màu đạm vàng, 1 chưởng này rõ ràng dùng đến đấu khí! 1 tay đẩy Lâm Hoài xuống sông.

Rooney vừa luyện qua đấu khí không lâu, tuy trình độ kém nhưng kia cũng là đấu khí!

Lâm Hoài không chú ý phía sau mình là sông nhỏ, thình lình liền ngã xuống, uống 1 ngụm nước sông mùi tanh.

Cậu cảnh giác phát hiện nguy hiểm, vội vàng vùng vẫy tay muốn đem mình nổi lên. Nhưng dưới chân lại giống như có lốc xoáy đem chính mình kéo xuống!

Cậu là ỷ mình biết bơi mới có gan ở bờ sông phát uy, nhưng tình huống hiện tại cậu lại không thể khống chế chính mình! Cậu sẽ chết đuối sao? Nhưng nếu cậu chết đi, Clyde gia gia làm sao bây giờ?

Đây là bơi giỏi cũng có ngày chết đuối nịch sao? Lâm Hoài rốt cục cảm thấy hối hận, cậu là 1 người trưởng thành làm gì cùng 1 lũ tiểu quỷ không hiểu chuyện chấp nhất. Cậu liều mạng giãy dụa nhưng 1 chút tác dụng cũng không có.

Bọn hài tử đứng bối rối bên bờ sông.

Rooney chỉ là muốn giáo huấn Luxi 1 chút chứ không thực sự muốn giết nó. Bởi vì chỗ ở gần nước nên bọn nó đều bơi rất tốt, huống chi nước nông như vậy sao có thể gặp chuyện không may chứ!

Luxi dù nghèo túng cũng vẫn là quý tộc, ở chỗ này tội giết quý tộc chính là tử hình. Việc này mà truyền ra, không truy cứu thì thôi chứ đã bị tra ra thì nó cũng xong đời, còn liên luỵ người nhà nữa.

Nó cũng nghĩ qua muốn xuống nước cứu người, nhưng chờ bọn nó phục hồi lại tinh thần thì nước sông lại quỷ dị nổi lên từng đạo lốc xoáy, như là muốn đem Luxi ăn mất! Loại tình hình này rõ ràng là dưới nước có cự thú. Nghĩ đến đây dũng khí trong lòng nó đánh mất không còn 1 mảnh.

Nó xoay người nhìn đồng bọn, lạnh lùng nói: “Việc này nếu để người khác biết thì tao là thủ phạm chính còn bọn mày thấy chết mà không cứu cũng là tòng phạm! Tốt nhất hãy quên chuyện hôm nay đi, chúng ta không có đến bờ sông, nó là tự mình ngã xuống nước bị thuỷ quái ăn luôn! Nếu không chúng ta đều gặp rắc rối!”

Dứt lời, tay chân cứng ngắc tránh ra 1 bước.

Holl hít 1 ngụm khí lạnh, nó như thế nào ngờ mình mới chuyển đến 1 vài ngày đã gặp chuyện như vậy, đi vài bước đến gần bờ sông, lúc này nước sông phi thường im lặng, nhìn không ra vừa mới cắn nuốt 1 con người.

Nó thở phì phò, nhịn không được xoay người chạy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.