Y tá vừa cầm khay thuốc đi vào, hai người tránh sang
một bên. Lúc cửa bị đẩy ra, ở vị trí của Giai Hòa, cô có thể thấy cửa sổ hết
sức rõ ràng, tâm hoảng ý loạn nhìn thoáng qua anh. Dịch Văn Trạch vẫn giữ
nguyên tư thế như lúc nãy, nhưng sắc mặt kém hơn rất nhiều. Khi thấy y tá bước
vào, anh chỉ vươn một cánh tay ra hiệu, im lặng nghe điện thoại.
“Có chuyện gì quan trọng đến như vậy?” Giai Hòa hỏi
xong mới cảm thấy không ổn.
“Em cũng không biết nữa.” A Thanh nhỏ giọng nói,
“Nhưng mà hình như Dịch tiên sinh đang nói chuyện với luật sư, có thể là việc
bàn giao công ty sau khi ly hôn cho cái cô Thiên Sở kia.” Cô nghiêm túc nói,
trong mắt đầy oán giận rõ ràng.
Không nghe thì tốt, nghe xong càng ngượng ngùng hơn.
Giai Hòa miễn cưỡng cười cười: “Đây là chuyện riêng
tư, chúng ta không nên nói nữa.”
Lúc cô gọi được điện thoại mới biết được Tiểu Âu bị
gọi về gấp, chỉ có thể gọi tiếp cho Kiều Kiều, bên kia bày ra tư thế ‘đại nhân’
không chấp ‘tiểu nhân’, nói cô phơi nắng chút đi rồi tính. Giai Hòa chỉ có thể
đi bộ xuống lầu, nhìn vài phóng viên đang ôm máy chụp ảnh hút thuốc, dường như
có nhắc tới tên của Dịch Văn Trạch cùng Thiên Sở…
Cổng chính của bệnh viện thực sự rất đông. Cô sợ Kiều
Kiều không thấy mình, liền đứng ở ngoài cổng chính chờ, dẫm chân lên bệ của bồn
hoa cao hơn mười cm, lơ đãng nhìn những người đứng túm tụm gần đó, đánh giá
thần sắc của bọn họ, âm thầm biên soạn câu chuyện phía sau của mỗi người, coi
như là một bài tập thực hành nghề nghiệp.
“Giai Hòa,” Kiều Kiều dùng giọng khàn khàn gọi cô một
tiếng, giữ chặt tai nghe.
Trong một thoáng Giai Hòa không phản ứng kịp, nhìn chị
hơn nửa giây mới ý thức được chuyện gì xảy ra, chui vào xe.
“Gọi em nãy giờ,” Kiều Kiều giận dỗi, “Nghĩ cái gì vậy
hả? Cả đống người đều quay lại nhìn chị.”
“Đang nghĩ đến kịch bản mới.” Giai Hòa thuận miệng ứng
phó, lấy ra cốc cà phê đã lạnh từ túi nhựa, uống một ngụm.
Bởi vì logo của công ty đặt trước kính chắn gió của
xe, mấy phóng viên ở cổng chính đều chú ý tới, cầm máy ảnh nhìn nhìn. Xác nhận
hai cô gái kia đều lạ hoắc lạ huơ mới buông máy ảnh xuống, tiếp tục xì xáo tán
hươu tán vượn.
Kiều Kiều cười ra tiếng, nói biết sớm thì mang theo
Liêu Tĩnh, để nam chính nữ chính diễn cảnh tình cảm mặn nồng, tình cũ không cam
lòng đế vào tiết mục thăm hỏi. Người đầu tư vào hai phim này nhất định sẽ rất
vui mừng. Chị đang cao hứng nói, bảo vệ đã đến gõ gõ cửa xe, nhắc nhở rằng xe
đang cản đường ở cổng chính. Nghe thế chị mới khởi động xe ôtô ra khỏi bệnh
viện.
Một đường đi thẳng, không có trở ngại gì.
“Giúp em đặt vé tàu, em muốn về Thượng Hải.” Giai Hòa
nhìn những ngôi nhà hai bên đường lui nhanh về phía sau, lại nghĩ tới cảnh
tượng vừa nãy ở bệnh viện, cô ngồi nói mấy câu vớ vẩn với Dịch Văn Trạch…
“Đêm nay thần tượng của em phẫu thuật, lại nằm 24
tiếng ở ICU, em có thể đi được sao?” Kiều Kiều lướt nhanh qua một chiếc xe
khác, thuận miệng trêu chọc.
“Di động hư rồi, em phải về mua cái mới. Bên Bắc Kinh
còn có một cửa hàng chuyên dụng.” Nhìn chị có vẻ đã hiểu, Giai Hòa mới kéo dây
an toàn ra, suy nghĩ một lúc lâu mới cài vào được.
“Về cũng tốt,” Kiều Kiều xoay tay lái, rẽ vào một con
đường nhỏ, “Dù sao cũng đã quay hết những cảnh quan trọng, đợi khoảng hai tháng
sau Dịch Văn Trạch xuống giường được thì anh ta cũng sẽ cực kỳ bận rộn, em ở
đây chỉ lãng phí thời gian của mình.”
Kiều Kiều lại bắt đầu mở máy cằn nhằn tiếp, bảo Giai
Hòa về Thượng Hải thì đến nhà chị xem có vấn đề gì không. Giai Hòa không yên
lòng nghe, nhìn đăm đăm con đường nhỏ trước mắt, cứ cảm thấy có cái gì đó quen
quen. Mãi cho đến khi nhìn thấy chiêu bài [1] của nhà hàng mới giật
mình nhớ lại, đây không phải chính là nơi mình với thần tượng ăn sáng lại bị
chụp ảnh hay sao?
Bởi vì gần đến Tiết thanh minh [2], muốn mua được
vé khá khó. Khi Giai Hòa lấy được vé thì đã là ngày hôm sau, sáu giờ tối xe sẽ
chạy. Lúc cô mang hành lý leo lên xe, vừa an vị bên phó lái thì A Thanh đang
xuống từ một chiếc xe khác, bước vào đại sảnh khách sạn.
“A Thanh,” Kiều Kiều dừng lại, gọi cô một tiếng, “Anh
Dịch thế nào rồi?”
A Thanh quay người lại, tìm một lúc lâu mới thấy Kiều
Kiều ngồi ở trên xe, lập tức cười toe toét: “Chuyển sang phòng bệnh bình thường
rồi, tinh thần rất tốt, đang bàn bạc về kịch bản mới đó.”
Kiều Kiều nói đi thôi, rồi quay người nhỏ giọng nói
với Giai Hòa: “Không gọi điện thoại ân cần thăm hỏi sao hả?”
Giai Hòa trợn mắt trừng chị một cái, lập tức mượn điện
thoại di động của Kiều Kiều, gọi điện thoại cho bên Bắc Kinh, nhỏ giọng nói
lịch trình của mình rồi tiện thể xác định thời gian họp.
Xe chạy một đường xóc nảy đến nhà ga Nghĩa Ô [3],
trời đã tối mịt.
Giai Hòa kéo hành lý đến gần nhà ga, chen chúc trong
dòng người đông nghẹt đến đại sảnh chờ xe mới nhìn thấy thông báo xe lửa sẽ đến
muộn, chỉ có thể tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống. Trước mắt cô, nơi nơi đều
là người, nếu không gọi điện thoại thì cũng đang hàn huyên tán gẫu với nhau
bằng những giọng nói khó hiểu từ nhiều vùng miền địa phương. Mãi đến lần thứ ba
chán chường nhìn vé xe rồi lại nhìn màn hình hiển thị tên các chuyến đi, Giai
Hòa mới cảm thấy mình hẳn gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm. Dù sao ngày hôm qua
thăm, anh giúp mình không ít việc.
Đến lúc rút di động ra, cô mới sực nhớ rằng mình không
có số điện thoại của Dịch Văn Trạch, hết do dự rồi lại chần chờ mới nhắn cho
Kiều Kiều cái tin ngắn ngủn.
Một lát sau đã có tin nhắn gửi về, là một dãy số, cộng
thêm mấy lời chọc ghẹo của Kiều Kiều.
Những con số màu xanh lục hiện trên màn hình thành một
dãy. Ấn nút gọi, cô hít sâu một cái.
Tiếp bip bip vang lên đều đặn. Đường dây đang bận.
Giai Hòa thở dài một hơi, không biết nên cho đó là mất
mát hay vẫn là may mắn. Lúc cất điện thoại cô mới thấy dòng người bắt đầu
chuyển động, màn hình thông báo chờ xe đã thành soát vé. Cô kéo hành lý đi theo
hàng người hướng về phía trước. Cổng soát vé rất hẹp, rõ ràng chỉ có thể đi qua
một hàng người nhưng lại bị ép đứng thành ba hàng. Lúc Giai Hòa vất vả chen
được đến nơi, lấy vé tàu ra thì di động cũng vang lên.
“Đã xong chưa hả?” Người đứng phía sau không kiên nhẫn
được, bắt đầu thúc hối.
Giai Hòa rút vé tàu ra đưa về cổng kiểm soát vé. Qua
cổng, dòng người đổ theo nhiều hướng khác nhau, cô lại lôi hành lý đi ngược
đường, tìm được một góc nhỏ, cầm điện thoại để lên tai.
“Chào.” Đầu dây bên kia là giọng nói của Dịch Văn
Trạch.
“Dịch tiên sinh, là tôi.” Giai Hòa thuận tay che một
bên tai lại để nghe cho rõ hơn.
Dường như anh đang cười, “Đến nhà ga rồi?”
“Vâng, vừa mới soát vé.”
“Vẫn chưa lên xe sao?”
“Vâng.”
“Đợi một lát,” Hình như ở đầu dây bên kia có người
đang nói chuyện, anh thấp giọng dùng tiếng Quảng Đông nói thật xin lỗi,
rồi mới nói tiếp với cô, “Em có thể vừa đi vừa nói chuyện.”
Giai Hòa quýnh lên, nói vâng tiếp, lại phát hiện dòng
người đã thưa bớt, lập tức kéo vali đuổi theo.
“Nhà ga rất đông sao?”
“Rất nhiều, còn tối nay nữa, tôi chờ rất lâu.” Vốn là
Giai Hòa định nói nhiều một chút để cho anh khỏi nghe ra cô đang cuống lên vì
chuyện gì, lại phát hiện mấy câu của mình đều chẳng liên quan gì tới anh, hoàn
toàn vô nghĩa…Bánh xe nhỏ dưới va li phát ra tiếng lạch cạch. Phía trước Giai
Hòa, người càng ngày càng ít, cô không thể không ngẩng đầu tìm vị trí của toa
mình ngồi, lại nhận ra một chuyện rất không hay ho, cô phải ngồi ở toa cuối cùng,
còn một quãng khá xa.
Hai ba nhân viên trên tàu đứng ở một bên nói chuyện
phiếm, vô cùng tốt bụng hối thúc Giai Hòa đi nhanh nhanh một chút.
Bên kia đầu dây, Dịch Văn Trạch nghe thấy, vẫn không
nói gì. Mãi cho đến lúc Giai Hòa vào chỗ ngồi, thở nhẹ ra một hơi, anh mới hỏi
câu: “Em lên tàu rồi chứ?”
“Vâng,” Giai Hòa cầm điện thoại, né người, “Thật ngại,
Dịch tiên sinh, tôi tìm chỗ ngồi trước.” Bởi vì tới chậm, xe đã bắt đầu từ từ
di chuyển.
“Ừ.”
Cô đến chỗ ngồi của mình. Một cậu chàng ngồi bên cạnh
thấy vóc dáng cô nho nhỏ, đẩy vali qua, nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ. Cô nói
câu cảm ơn, mới dựa vào cửa sổ ngồi xuống: “Tôi ổn rồi.”
“Xe lửa đi mất bao lâu thời gian.”
“Hai tiếng, chắc thế.”
“Một người bạn của anh mới đến, cũng từ Thượng Hải.”
Giọng nói bên kia bỗng nghe đứt quãng. Giai Hòa dùng sức đè điện thoại xuống
mới có thể nghe rõ được một chút, “Buổi chiều——”
Lặng yên không một tiếng động, điện thoại hoàn toàn bị
ngắt.
Giai Hòa yên lặng nhìn di động, pin vẫn còn đầy…
Cậu chàng ngồi bên cạnh cô thấy thế, lập tức cười nói:
“Cô bé à, một khi tàu cao tốc chạy rồi, tín hiệu rất kém.”
Giai Hòa nhìn cậu chàng kia, hiển nhiên là một sinh
viên vừa tốt nghiệp Đại học. Vì vóc dáng của cô nhỏ nhỏ nên mới bảo mình là ‘cô
bé’ sao…: “Là vì tốc độ quá nhanh?”
Anh chàng gật gật đầu, cầm lấy tờ tạp chí phía trước
bắt đầu xem: “Không sao đâu, xuống xe thì gọi lại, bạn trai em nhất định sẽ
hiểu được.”
…
Giai Hòa không nói gì.
Công nghệ cao thực đủ thứ tiêu cực, tốc độ tăng lên
chả được bao nhiêu, giá tiền lại tăng lên không ít, tín hiệu điện thoại cũng
bay ra bên ngoài. Cô đặt điện thoại lên đùi, bắt đầu nghĩ xem Dịch Văn Trach
muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không có ‘manh mối’. Xe chạy được khoảng nửa
tiếng, phần lớn mọi người đều gục đầu ngủ, chỉ có vài người trẻ nhỏ giọng nói
chuyện với nhau, cô có muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ có thể mua một cốc cà
phê hòa tan của Nestlé để nâng cao tinh thần. Cứ như vậy cầm một cái cốc bỏng
tay, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Bỗng nhiên điện thoại báo có tin nhắn, cô tiện tay
nhấn, chỉ có một hàng chữ đơn giản:
Hình như tín hiệu không tốt, gọi em không được. Xuống
xe anh sẽ gọi điện sau.
Cô đọc tin nhắn ba lần mới lấy lại tinh thần.
Cậu thanh niên bên người hình như đã buồn ngủ, vứt tạp
chí sang một bên. Giai Hòa cầm lấy, lật từng trang, vừa nhìn vừa cảm thán, quả
thực đúng là sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học, còn cầm theo tạp chí lá cải này.
Lật lật mãi mới bị một tấm ảnh chụp rất lớn hấp dẫn, là tấm ảnh chụp chung của
Thiên Sở cùng ngôi sao ca nhạc người Đài Loan kia, tiêu đề vẫn bắt mắt như
trước: Ca sĩ K đã lên tiếng giải thích rằng, anh với Thiên Sở chỉ có quan
hệ hợp tác bình thường.
Cô cẩn thận đọc, lật đến trang tiếp theo đúng chóc là
tin tức giải trí, thiên tình sử từ trước tới nay của Thiên Sở cùng Dịch Văn
Trạch. Paparazi của Hong Kong đúng là có tinh thần nghiên cứu rất cao, mọi chi
tiết trong hai năm đều đào ra, ở khúc cuối cũng giống như những điều Cố Vũ đã
nói với cô. Có người nói rằng hai năm trước, Dịch Văn Trạch cùng Thiên Sở đã ký
đơn ly hôn nhưng vẫn chưa tiến hành làm thủ tục chính thức.
Cô cùng Thiên Sở chỉ gặp nhau có vài lần. Lúc Thiên Sở
bất ngờ xuất hiện ở bệnh viện, nói không chừng đúng là tín hiệu tái hợp nha…
“Cô bé, em cũng thích Dịch Văn Trạch sao?” Cậu chàng
kia bỗng nhiên tỉnh ngủ, thấy cô chăm chú đọc tin tức về Dịch Văn Trạch, cười
nói: “Tuổi của em, hẳn là nên thích mấy anh chàng dễ thương vui vẻ này nọ,
‘khẩu vị’ em thực độc đáo. Lúc ông anh này nổi tiếng, anh mới học Tiểu học,
không thể tưởng tượng được lại có thể nổi tiếng đến bây giờ. Tiếc là vẫn không
bằng trước kia, chỉ có thể dựa vào scandal kéo dài thanh danh.”
Giai Hòa nhìn cậu chàng một cái: “Lúc anh ấy nổi
tiếng, tôi đã tốt nghiệp Trung học.”
Cậu chàng a một tiếng, ngượng ngùng nói thêm: “Thật
ngại quá, chị.”
Được rồi, Giai Hòa thừa nhận rằng cái câu “chị” này
gọi mình thiệt khiến cô buồn bã, nhưng là mình tự tìm…
Cứ như vậy, một đường đến Thượng Hải, cô đều nắm di
động ở trong tay, không hề rời đi.
Cô bắt đầu cân nhắc xem mình có nên gọi qua hay không,
lại lo Dịch Văn Trạch đã ngủ, chỉ có thể an ủi rằng người ta mới phẫu thuật
xong nhất định chỉ muốn nghỉ ngơi. Bản thân cô không có việc gì quan trọng, vẫn
nên đừng tự khiến mình mất mặt. Tối muộn, nhà ga Hồng Kiều [4] không
có bao nhiêu người, lành lạnh văng vắng. Phần lớn những tiệm Fastfood lớn hai
bên đường đã đóng cửa. Giai Hòa đã đói không chịu nổi, liền chọn một quán súp,
chọn súp thịt viên và bánh bao. Vừa ngồi xuống ăn, điện thoại Dịch Văn Trạch
đột nhiên gọi tới.
“Xin lỗi em, vừa rồi bác sĩ làm kiểm tra.”
“Không sao không sao đâu.” Giai Hòa cắn nửa viên thịt,
trên không ra trên, dưới không ra dưới, nói chuyện nghèn nghẹn không rõ tiếng.
“Em đang ăn gì?”
“À, lúc xuống xe mới cảm thấy rất đói bụng nên tìm một
quán ăn,” Giai Hòa nuốt nhanh miếng thịt viên vào bụng, “Anh Dịch mau nghỉ ngơi
đi, tôi không có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi thăm anh một chút thôi.” Ai biết
nhờ có tuyến đường sắt cao tốc này, một câu ân cần thăm hỏi cũng từ Nghĩa
Ô đến Thượng Hải mới có thể chính thức nói ra khỏi miệng.
“Không sao, anh còn có bạn ở đây.”
Có bạn? Vậy lại càng không nên quấy rầy…
Giai Hòa vô cùng thức thời nói dối, “Thật ra là điện
thoại của tôi sắp hết pin rồi, sau này nói chuyện tiếp. Chúc anh sớm bình
phục.”
“Được.”
Giai Hòa bỗng nhiên nhớ tới câu nói lở dở lúc nãy:
“Đúng rồi…lúc nãy anh muốn nói cái gì vậy? Trước khi mất tín hiệu ấy?”