Tùy Tiện Phóng Hỏa

Chương 57: Chương 57: hành trình đến New Zealand (3)




Buổi chiều Văn Nhuận mang con đi siêu thị, Dịch Văn Trạch liền đưa cô đến trường học cũ.

Lúc Giai Hòa còn là sinh viên, luôn cảm thấy khuôn viên của Đại học Giao thông Vận tải luôn mang lại hơi thở của giáo dục, nhưng bước vào Đại học Auckland lại cảm thấy không giống trường Đại học, mọi khu nhà đều ẩn giấu trong những lùm cây xanh mướt mắt. Bởi vì không có cổng chính cùng tường bao bọc, chung quanh cũng không có quá nhiều sinh viên lui tới lại khiến nơi đây giống hệt như một vườn cây tự nhiên.

Cô đi bên cạnh Dịch Văn Trạch, nghe anh kể vài chuyện khi còn học Đại học, vô cùng hưởng thụ mà cảm thán: “Tính ra thì danh tiếng trường em trên thế giới còn kém trường anh cả trăm bậc, rất thất bại.”

Anh cười nhìn cô: “Sao em biết được?”

Giai Hòa nhíu mày nói: “Lúc trước em đọc mấy tài liệu về anh mà, xem anh tốt nghiệp ở đâu rồi tra xem trường này thế nào,” Cô thực tự mãn nhìn anh một cái, tiếp tục nói: “Em còn biết ở gần trường học của anh chính là công viên quốc gia lớn nhất của Auckland đó. Thành thật khai ra cho em, lúc trước có từng hẹn hò gì với người khác hay không?”

Vốn chỉ là giỡn chơi, mà anh lại cười không nói.

Hừ, em biết ngay là có…

Giai Hòa làm bộ hào phóng vô biên: “Thanh xuân tuổi trẻ, xuân tâm luôn chực nảy mầm. Thôi yên tâm đi, chuyện cũ em đây sẽ bỏ qua.”

Dịch Văn Trạch vẫn im lặng như trước, mỉm cười nhìn cô.

Rốt cuộc Giai Hòa xị mặt xuống, nhìn anh chăm chăm: “Không phải là anh tức cảnh sinh tình rồi nhớ lại đi?”

“Thật đáng tiếc,” Rốt cuộc anh nở nụ cười, “Khi ấy ngoại trừ thư viện, cầu thang, phòng học, cơ bản anh cũng không hề đi đến những nơi nào khác.” Giai Hòa ừm một tiếng: “Tiếc ghê đó.” Còn lòng lại như mở cờ trong bụng.

Hai người đi một lúc ngừng một lúc, nói hết chuyện này đến chuyện khác.

Dù chỉ đến thăm một ngôi trường đang mở nhưng vẫn khiến cô tìm về cảm giác của những tháng ngày học trò. Đi theo bước chân Dịch Văn Trạch, khẽ kéo tay anh lại, năm ngón tay giao nhau, siết chặt: “Đói bụng.”

“Ừ, về nhà.” Anh đơn giản nói, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Em lại khiến anh bắt đàu hối hận lúc trước học Đại học không hề yêu đương gì.” Giai Hòa nghe mấy lời này xong, đầu óc xoay xoay hai vòng mới thực vừa ý gật gật đầu: “Bạn học, quá muộn rồi, anh đã là đàn ông có vợ.”

Cây khá thấp, xuyên thấu qua những khe hở có thể nhìn thấy gác chuông màu trắng phía xa, đẹp không tả được.

Giai Hòa ôm cánh tay anh,từng bước một đi tới, sau đó bỗng nhiên nảy ra một cảm giác: “Có đôi khi em nghĩ, lúc đi học Đại học chăm chỉ học hành, không nghĩ đến chuyện tình cảm sẽ hoàn toàn yêu mỗi mình anh, chỉ yêu anh thôi, điều đó thật tốt biết bao. Nhưng là lắm lúc em cũng nghĩ lại, nếu không có quá khứ, em cũng sẽ không đổi nghề làm biên kịch, cũng sẽ không quen biết rồi gặp lại anh…”

Khắp mọi nơi trong cuộc sống này đều như thế, không biết phải nói như thế nào, rốt cuộc cảm khái một phen cho thỏa lòng.

Nụ cười của Dịch Văn Trạch rất nhẹ, nghe cô nói xong mới tiếp lời: “Bạn học, mình có thể làm quen với bạn không?”

Cô giật thót, lập tức hiểu được ý tứ của Dịch Văn Trạch, nhanh chóng buông cánh tay anh ra, lui về phía sau hai bước, làm bộ như đang ôm sách, rất chi là ngại ngùng nhìn nhìn: “Vì sao cơ?”

Ánh mắt Dịch Văn Trạch dần trở nên dịu hòa hơn bao giờ hết: “Mình nghĩ, tương lai của bạn hẳn sẽ liên quan đến mình.”

Hơi nóng của những ngày hè, còn có ánh mắt anh, tất thảy đều đốt nóng trái tim cô.

Không biết là do anh diễn xuất tốt hay là vì hoàn cảnh của nơi này vốn dĩ có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác, Giai Hòa lại cảm thấy Dịch Văn Trạch thật sự chính là một bạn hotboy của khoa Kiến trúc trường Đại học này, còn chính mình là một sinh viên bình thường, ngày ngày chỉ cầu mong sao không rớt môn nào. Như có thứ gì đó rơi vào mắt, Giai Hòa cố gắng nói ra một câu thoại kinh thiên nghĩa địa, quỷ thần khiếp sợ, nhưng mà suy nghĩ rất lâu cũng không có lời thoại nào hay ho cả.

Mà Dịch Văn Trạch cũng chỉ đứng như vậy nhìn cô, một tay đút vào túi quần, tư thế thoải mái.

“Biên kịch, tiếp theo phải diễn như thế nào?” Anh khẽ mỉm cười, rốt cuộc lại mở miệng, “Có muốn cut?”

“Không cần,” Giai Hòa cố gắng lấy lại mặt mũi, “Anh không biết là lúc này phải im lặng hay sao?”

Cô bỗng nhiên nhớ tới hai cảnh quay duy nhất cùng anh kia, cảnh quay đẫm lệ vì bị chồng ruồng bỏ, vốn định tìm lại cảm giác, nhưng rốt cuộc cũng hoàn toàn đả bại. Cô nhìn anh, cuối cùng cũng thở dài một hơi: “Thực xin lỗi, bây giờ mình không nghĩ…”

Được rồi, xem như em đây cũng diễn một lần từ chối người ta.

“Phải không?” Dịch Văn Trạch cười nhìn Giai Hòa, đi đến hai bước, cứ như vậy mà cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô.

Rất nhẹ, cũng chỉ là một cái hôn đơn thuần. Chung quanh còn có người qua lại, tim Giai Hòa lại bắt đầu nhảy lên, căn bản là không đoán được động tác này của anh, chỉ theo bản năng lui về phía sau từng bước, bối rối nhìn: “Anh nhảy cóc rồi đó? Vừa mới bắt chuyện lại diễn đến cảnh hôn là sao? Huống hồ em còn từ chối anh nữa.”

Dịch Văn Trạch rất là đứng đắn nhìn cô: “Anh vẫn chưa diễn qua vai Đăng Đồ Tử, muốn thử cảm giác như thế nào.”

Cô à một tiếng, chơi với con heo con đeo trên cổ, rõ ràng mình đang bị đùa giỡn, lại vẫn cười giống như trúng giải thưởng lớn.

Đến chiều muộn, Dịch Văn Trạch nhận một cuộc điện thoại.

Giai Hòa nhìn anh đứng cạnh cửa sổ nhẹ nhàng nói chuyện, nhịp tim lập tức không ổn định. Cuộc gọi này chính là, Lão Phật Gia muốn gặp con dâu…Cô đã xem ảnh chụp một nhà của Dịch Văn Trạch, không thể không nói hai anh em rất giống mẹ, nhất là đôi mắt kia, hết thảy đều ôn hòa, tầm mắt chuyên chú khiến cho người ta có cảm giác an toàn khi nhìn vào.

Nhưng là, dù sao cũng là đi gặp mẹ chồng tương lai đó.

Giai Hòa cuống lên, vội nhớ tới những lời mẹ già dặn dò mình, nhất định phải nói chuyện nhỏ nhẹ, không được ăn mặc xuề xòa, phải giúp người ta làm một cái gì đó để thể hiện mình không phải là một đứa lười…Lúc trong đầu còn rối loạn mấy thứ này, Dịch Văn Trạch đã ngắt điện thoại, nhìn cô bắt đầu lục tung vali quần áo, lôi ra một chiếc áo ngoài dài tay, lại chọn thêm chiếc váy rất dài.

Anh nhìn cô đứng trước gương thử đồ mới cười nói: “Em mặc như vậy không thấy nóng sao?”

Cô nghiêm nghị nhìn anh: “Phải bảo thủ một chút, đỡ hơn là ăn mặc hở hang này nọ.”

Dịch Văn Trạch cũng rất nghiêm túc nhìn lại: “Vợ à, nói thật, bình thường em cũng rất bảo thủ rồi.”

Cô há hốc miệng, câm điếc.

Đây xem như là khích lệ? Hay vẫn là oán giận?

Cuối cùng, vì ngày hôm sau gặp mặt, nguyên một đêm Giai Hòa lăn qua lộn lại không ngủ được. Dịch Văn Trạch thấy cô thật sự căng thẳng liền cùng cô nói chuyện phiếm. Trong lòng Giai Hòa là thằng cháu trai, hai người cũng không dám nói lớn tiếng, cứ như vậy mà dán sát bên tai thì thầm, đến tờ mờ sáng mới xem như ngủ được một lúc. Kết quả trực tiếp là, sắc mặt Giai Hòa thật sự hơi tệ.

Lúc xe chạy đến Wellington, cô bắt đầu nhìn Dịch Văn Trạch, nhìn hết lần này đến lần khác, rốt cuộc anh cũng bật cười: “Vợ à, em cũng khiến anh bắt đầu căng thẳng lây rồi. Em biết bây giờ em giống gì không?”

“Giống gì?” Giai Hòa bối rối nhìn tiếp: “Có phải sắc mặt em khó nhìn lắm không?”

“Giống công chúa Bạch Tuyết đi gặp mẹ kế độc ác,” Anh cố gắng dùng ngôn ngữ cổ tích để hình dung, muốn cô thả lỏng một chút: “Em có thể thử nghĩ như vậy, người em muốn gặp không phải là mẹ kế mà là mẹ của hoàng tử hôn em tỉnh lại.”

Khó có khi Dịch Văn Trạch lại như vậy, hoàn toàn khiến Giai Hòa bật cười, cũng thoải mái hơn: “Hẳn là em nên ghi âm đoạn này lại rồi bán cho truyền thông trong nước, tuyệt đối là tin tức bùng nổ đó.”

Anh chỉ cười cười: “Anh không ngại.”

Giai Hòa liếc anh một cái, anh không ngại, em để ý…

Kết quả, khi hai người vừa vào cửa, ba câu nói của mẹ Dịch Văn Trạch đã khiến Giai Hòa hoàn toàn câm nín.

Câu đầu tiên: Hai con chuẩn bị làm hôn lễ ở New Zealand sao?

Câu thứ hai: Chọn ngày lành chưa con?

Câu thứ ba: Bây giờ cần mẹ bắt đầu chuẩn bị không?

Cô nhìn bà mẹ chồng mỉm cười nhìn mình, rồi bối rối quay đầu nhìn lại Dịch Văn Trạch. Như thế nào lại có cảm giác dồn tiền đi mua mấy trang bị khủng bố, trong lòng run sợ chuẩn bị đi đánh Boss Lớn, đến cổng lại được biết: Bạn đã thuận lợi qua cửa.

“Sao vậy?” Mẹ Dịch Văn Trạch cũng nhìn qua anh: “Không phải lần này trở về để kết hôn sao?”

Dịch Văn Trạch cười đưa cho Giai Hòa một tách trà nóng, ý bảo cô trấn định mới quay sang nói chuyện với mẹ mình: “Mẹ còn nói gì nữa cũng đã đem hết lời con muốn nói xong rồi.”

Mẹ Dịch Văn Trạch vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, lại nhìn Giai Hòa, rồi lại nhìn anh.

Rốt cuộc cũng thở dài một hơi: “Thật quá đáng,” Bà tiếp tục quay đầu nhìn Giai Hòa lần nữa: “Hai con ở bên nhau lâu như vậy mà nó cũng chưa cầu hôn à? Giai Hòa, con nên xem lại một chút, không nên để đàn ông như vậy theo đuổi.”

Giai Hòa lúng túng gật đầu.

Hai người nói chuyện ăn ý vô cùng, như thể mẹ anh chỉ có một thằng con trai bình thường, cho đến bây giờ cũng không hiểu được giới nghệ sĩ bao nhiêu, chỉ là không ngừng hỏi mấy chuyện thú vị trong nghề biên kịch của Giai Hòa, hứng khởi ngồi nghe. Thi thoảng bà còn gọi bố Dịch Văn Trạch vẫn còn đang cùng với anh tới, để ông kể cho mấy chuyện còn hay hơn.

Bầu không khí như vậy, rất nhanh đã khiến Giai Hòa bình tĩnh lại.

Đến nửa đêm, mẹ Dịch văn Trạch thần thần bí bí kéo cô đứng dậy: “Ngày hôm qua mẹ dành riêng một ngày chuẩn bị phòng cho hai đứa, con đi xem có thích hay không?” Giai Hòa rất chi là vui vẻ nhìn Dịch Văn Trạch, sau đó chợt nghe thấy mẹ anh lại thì thầm một câu: “Đêm nay con thử xem đi, để nó cầu hôn.”

Giai Hòa cười cười, thịnh tình không thể chối từ đành phải gật gật đầu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Phòng hai người ở lâu hai, cuối hành lang.

Khi mẹ Dịch Văn Trạch vừa đẩy cửa ra, Giai Hòa hoàn toàn bị rúng động.

Lắm khi Giai Hòa bị bọn Tiêu Dư Kiều Kiều cười nhạo bảo là có tâm hồn thiếu nữ này nọ, nhưng bây giờ mới phát hiện một điều, người thực sự có tâm hồn thiếu nữ chính là vị mẹ chồng đại nhân xinh đẹp này đây. Dịch Văn Trạch vừa cùng cô vào phòng xong, cửa đã bị mẹ anh chủ động đóng lại.

Trong phòng có hàng trăm ngọn nến, không hề bật đèn.

Giữa những đốm sao, trên giường đều là cánh hoa hồng, trên sàn cũng như thế, từng lớp trải rộng khiến cho người ta trố mắt.

Cảnh tượng như vậy, hẳn là điều một người phụ nữ thích nhất.

Nhưng bây giờ Giai Hòa đang đứng cạnh người anh, rất muốn cười, rốt cuộc cũng nhịn không được, hai tay níu lấy tay anh, cọ tới cọ lui cuối cùng cũng cười ha ha. Thanh âm cố gắng đè thấp xuống, nhịn đến mức bụng cũng đau. Sau rốt cô mới ngửng đầu lên, nhìn biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa buồn cười của anh: “Nếu em không biết anh là Dịch Văn Trạch, em sẽ nghĩ đàn ông nhiều tuổi như anh nhất định không thể cưới được cô vợ nào…Mẹ anh thật sự rất đáng yêu.”

Anh đi qua, dùng khui mở chai rượu vang, rót vào một chiếc ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Đây còn có công lao của Văn Nhuận.”

Giai Hòa lại cười không ngừng được, đi qua lấy ly của anh cũng uống thử một chút xíu: “Được rồi, em nhận thua, em đầu hàng.”

Dịch Văn Trạch cười nhéo mặt cô: “Không phải nguyên đêm hôm qua em không ngủ được sao, bây giờ đi ngủ đi.”

Cô cười chỉ chỉ giường: “Chồng, anh thực sự muốn ngủ trên đống hoa này hả?”

Vì thế hai người dồn không biết bao nhiêu là sức lực mới có thể làm sach được hoa cỏ trên chăn trên giường. Giai Hòa nhìn hoa rơi đầy trên sàn, thở dài một hơi: “Cái đống này ngày mai mà dọn càng phiền hơn, quả thật muốn lãng mạn thì phải trả cái giá lớn.”

Đi máy bay tra tấn suốt mười mấy tiếng, hơn nữa hai ngày nay đều bận bịu với trẻ con, hai người đã mệt không chịu nổi.

Lúc này khó có được chỗ yên tĩnh để ngủ thoải mái, cũng không quan tâm lãng mạn bao nhiêu, rất nhanh đã ngủ say.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.