“Còn nữa,” Tiêu Dư tháo xuống hơn mười vòng dây đen
trên cổ tay xuống, vừa sửa sang tóc tai vừa hỏi, “Mi xác nhận mi thực sự không
trúng thưởng?”
Giai Hòa run lên, tách trà va vào răng đau đớn.
Tiêu Dư cũng không vội, quấn tóc lên đầu vào đấy, mãi
cho đến khi thắt một nút hoàn hảo mới hỏi tiếp: “Hồi đó giờ chưa làm biện pháp
an toàn nào à?” Hỏi trực tiếp như vậy cũng chỉ có Tiêu Đại tiểu thư.
Giai Hòa ừm, tiếp tục dùng thìa xúc bánh ngọt, không
ngừng xúc rồi lại xúc.
Tiêu Dư rút ví tiền ra, kêu thanh toán, sau đó dẫn cô
một đường từ tiệm trà cho đến hiệu thuốc. Đang là ba giờ chiều hơn, người trong
hiệu thuốc không nhiều lắm, chỉ có vài cô vài bác ngồi túm lại với nhau nói
chuyện phiếm. Giai Hòa thần hồn nát thần tính quét mắt bốn phía: “Siêu thị cũng
có mà? Tự đi mua tốt hơn đó.”
“Cũng có, nhưng ta lo chất lượng không được bảo đảm,”
Tiêu Dư trả lời rồi mới nói với đám người đang tụm lại kia: “Xin hỏi có que thử
thai không?” Giai Hòa không đoán trước được Tiêu Dư sẽ thản nhiên bình tĩnh như
thế, lập tức có ý niệm cướp đường mà chạy.
Cũng may vài cô trong hiệu cũng chưa thấy qua khí thế
‘cây ngay không sợ chết đứng’ như vậy, im lặng vài giây, lập tức tản ra, chỉ để
lại một bác, bác kia hắng hắng cổ họng, nghiêm túc hỏi: “Có, cô muốn hiệu gì?”
Tiêu Dư mỉm cười, “Cháu không có kinh nghiệm, bác giới
thiệu một cái đi.”
Bác kia ‘khí định thần nhàn’ (khí tức ổn định, thần
sắc thư thái), nói câu cô đợi chút, đến một quầy khác tìm ba chiếc hộp khác
nhau, đi tới đặt trước mặt cô nói, thật ra giá cũng không khác nhau lắm, nhưng
nên mua nhiều một chút. Nói xong, trọng điểm đẩy dời đi một cái hộp. Tiêu Dư ừm
một tiếng, cầm lên soi xét kỹ lưỡng, nói thẳng vậy lấy cái này, cho cháu năm
hộp ạ.
Đôi mắt của bác bán hàng run lên, xé một tờ viết hóa
đơn.
Kết quả, lúc hai người bước ra khỏi hiệu thuốc, trong
tay liền thêm một gói to. Cái balô đeo lưng của Giai Hòa rất nhỏ, đựng ví tiền,
di động cùng chìa khóa thì không sao, nhưng muốn giấu cái kia thì không được.
Dưới ánh nắng rực rỡ cảnh sắc tươi đẹp, cô cứ như vậy mà nhìn Tiêu Dư phóng
khoáng rời đi, mang theo một cái gói to gần như trong suốt, không còn nơi nào
có thể đi.
Cuối cùng vẫn đi mua một cái túi đen, bỏ vào trong,
buộc kỹ miệng túi mới xem như có thể trấn an được chột dạ trong lòng.
Về nhà có mẹ già giám sát, nếu phát hiện chính mình
đương cầm một đống kia kia phỏng chừng có thể hạ tối hậu thư muốn gặp cái gọi
là sách lậu Dịch Văn Trạch. Đi nhà Tiêu Dư? Lúc nãy con nhỏ bảo đêm nay nó
không ở nhà. Về nhà mình? Cô thực buồn khổ phát hiện, nhà ‘chân chính’ của mình
ở Bắc Kinh chính là nhà ở cùng Dịch Văn Trạch.
Cuối cùng, một nơi là công ty chế tác hay là chỗ của
anh.
Đang đứng giữa đường không biết nên như thế nào cho
phải, cô bỗng nhiên nảy ra một chủ ý, đi xem phim đi, sau đó vào toilet…sau đó
điện thoại vang lên.
“Không ở công ty sao?” Anh hỏi.
Cô dạ, thuận miệng nói dối luôn: “Kịch bản mới có vài
chỗ cần sửa, em cùng ông ấy đi tham gia một cuộc họp nhỏ.”
Đầu dây bên kia hiếm khi trầm mặc một hồi mới hỏi
tiếp: “Em ở đâu? Anh đi đón em.”
Cô ngửa đầu nhìn tòa cao ốc công ty Tiêu Dư, tiếp tục
đi xuống: “Làm xong sẽ đến tìm Tiêu Dư, ngay dưới lầu quảng trường Đông
Phương.”
Vừa dứt lời chợt nghe bên kia có một giọng nói quen
thuộc đang trò chuyện gì đấy, là giọng của một người đàn ông. Giai Hòa giật
thót, lập tức lệ rơi, quả thật là ‘Cử đầu tam xích hữu thần minh’…là đạo diễn
Lưu [1]. Sao cô có thể quên được, hai người kia hợp tác với nhau, ở Thiên
Tân còn gặp mặt riêng đấy thôi.
Dịch Văn Trạch cười trả lời vài câu mới quay sang cô:
“Anh sẽ đến ngay, đặt chỗ ngồi trước rồi, em cứ vào đó chờ anh.”
Tầm mắt Giai Hòa trượt từ khuôn mặt người mẫu trong tủ
kính cho đến cô gái diễm lệ mặc áo bành tô, lại đến đôi bốt qua đầu gối, rốt
cuộc vẫn đuối lý: “Ừm, lát nữa đặt xong thì gửi tin nhắn cho em.”
Cho sáng tỏ, hoàn toàn cho sáng tỏ.
Anh tuyệt đối là cố ý.
Nhà hàng này cô từng ăn lúc khai trương, cho nên trong
khi Dịch Văn Trạch đến bèn chọn trước một bàn đầy thức ăn, nghiến răng nghiến
lợi cho anh tốn tiền chơi. Khi vừa buông thực đơn xuống thì nhận được tin nhắn
của anh gửi đến: Em ra đây đi.
Một câu, chỉ ba phút sau cửa đã được đẩy ra, cô gái
dẫn đường rõ ràng nhiệt tình không thôi. Chính chủ còn chưa kịp lộ diện, không
ngừng nói Dịch tiên sinh như thế này như thế kia. Giai Hòa cúi gằm đầu xem thực
đơn, mãi cho đến khi có cảm giác hai người ngồi xuống, một bàn tay bỗng nhiên
lấy thực đơn đi: “Đã chọn xong chưa?”
Giai Hòa xấu hổ ngẩng đầu, xuyên qua ánh đèn chạm
rỗng, vâng một câu, thấy đạo diễn Lưu mới kéo môi lên cười: “Đạo diễn Lưu.”
“A, là Giai Hòa à?” Đạo diễn Lưu thực cố ý cười, sau
đó thở dài nói tiếp, “Biết trước rồi, cô cũng đừng cuống.” Giai Hòa nghệch mặt
ra, nghiêng đầu nhìn Dịch Văn Trạch, anh chỉ chầm chậm lật thực đơn, nhẹ nhàng
cười: “Lúc ở Thiên Tân, anh không cẩn thận nói ra.”
(đồ nham hiểm…)
Cho nên, vẫn chỉ mỗi mình cô tự lấy vải thưa che mắt
thánh? Bịt tai trộm chuông? Nhất diệp che mục?! [2]
Cho nên, anh vẫn là cố ý…
Mù tạc trộn rau chân vịt, thật sự là vừa ăn đã khiến
nước mắt Giai Hòa rơi đầy mặt, đang muốn vươn tay cầm lấy ly nước chanh, vừa
chạm đến thành ly mới thấy lạnh. Cô do dự một chút, nhớ tới bên người cái gói
to màu đen kia, mới chột da gọi một tiếng, nhờ cô phục vụ thêm một cốc sữa đun
nóng. Nói xong đã bị Dịch Văn Trạch nhìn thoáng qua.
Được rồi, cô thừa nhận mình vẫn thích uống nước chanh
lạnh lúc ăn cơm.
Cuối cùng khi leo lên xe, tự mình thật cẩn thận đặt
cái gói to kia về ghế sau, anh mới hỏi: “Hôm nay đi đâu vậy?” Giai Hòa mới nhớ
chính mình còn nợ anh một lời giải thích, nhưng mà nghĩ như thế nào cũng tìm
không ra cái cớ nào hợp lý, chỉ có thể thực bình tĩnh nói: “Tiêu Dư thất tình,
em đi với nó á.”
Tiếu Tiếu, ta thực xin lỗi nhà ngươi.
Cô mặc niệm một câu, dường như Dịch Văn Trạch rất bất
đắc dĩ mỉm cười: “Bạn của em dễ thất tình như vậy sao?”
Giai Hòa hoàn toàn chắc chắn vâng, còn đau đớn kịch
liệt nói: “Nó cũng biết như vậy rất mất mặt cho nên dặn đi dặn lại em là không
được nói ra.”
Anh rốt cuộc cũng buông tha cô: “Hôm nay không thoải
mái?”
Thật sự là cẩn thận mà, cô thực buồn khổ âm thầm thở
dài một hơi, dạ.
Gói to màu đen kia, cứ cầm trong tay liền cảm thấy
chột dạ.
Cô cứ như vậy đi theo anh xuống xe, lên lầu, vào nhà,
nhìn anh thay quần áo, tắm rửa, cuối cùng ngồi vào bàn làm việc bắt đầu đọc văn
kiện mới xem như tìm được thời cơ tốt nhất, chui vào toilet.
Vừa lấy một hộp ra, rất nghiêm túc đọc hướng dẫn, chợt
nghe thấy tiếng anh đi vào phòng ngủ, sau đó lại còn nhận một cuộc điện thoại,
thanh âm không to không nhỏ cứ vờn quanh tai khiến cho Giai Hòa đọc vài chữ tưởng như lâu lắm. Rõ ràng là hướng dẫn rất cụ thể, còn có hình minh họa,
nhưng mà cô đọc không nổi. Cuộc điện thoại rất dài, cũng không biết là ai có
thể nói như vậy.
Cô sợ anh phát hiện mình nằm trong này quá lâu, chỉ có
thể vặn vòi nước ra, đứng trong tiếng nước ào ào chảy xuống mới xem như bình
tĩnh được chút.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cô sợ tới mức suýt nữa rớt
tờ giấy trong tay.
“Em không lấy quần áo?”
“A, đúng vậy, quên.”
Một lát sau anh lại gõ cửa, cô đành phải thực chột dạ
thò đầu ra ngoài, nhìn anh đang cầm áo ngủ cùng đồ lót của mình: “Mấy hôm nay
nhiệt độ luôn xuống thấp, em đừng quấn khăn tắm ra ngoài.”
Cô cầm lấy, cười cười, nhanh chóng đóng cửa.
Dưới áp lực cực kỳ lớn, rốt cuộc cô cũng đặt được quần
áo trên giá, đưa tay xé giấy bao bên ngoài. Một giây hai giây, mỗi một giây đều
dài như một thế kỷ, chỉ cảm thấy cổ họng khô ran, rất muốn uống nước.
Kết quả, thực rõ ràng chỉ có một vạch màu đỏ, chỉ có
một vạch.
Một vạch là cái gì? Cầm lấy bản hướng dẫn đọc lại lần
nữa, ừm, là không có.
Vẫn không tin tưởng dùng xong năm hộp, trái tim mới
hoàn toàn rơi xuống.
Hỏa tốc dọn dẹp mọi thứ, tắm rửa mặc quần áo ra ngoài,
thời điểm này thực sự là ‘khí định thần nhàn’, trong lòng nhảy nhót không ngừng
được.
Vừa thấy Dịch Văn Trạch đang tựa vào ghế, xoa nhẹ mi
tâm đọc văn kiện, cô đi qua cũng nhìn thoáng một tí. Là thông báo tuyên truyền
phim, chen kín khoảng mười mấy thành phố. Yên lặng nhìn ngày cuối cùng, hai
tuần sau chính là Kuala Lumpur. Hai tuần…Lòng Giai Hòa mơ hồ một chút, cảm xúc
căng cứng hồi hộp nguyên một ngày rốt cuộc cũng buông lỏng, hoàn toàn thoải
mái.
Anh quay đầu nhìn cô, vừa vặn bắt gặp khuôn mặt sáng
lạn tươi cười kia, không khỏi mỉm cười theo: “Chuyện gì mà cười vui đến vậy?”
Không biết tại sao nghe anh nói như thế lại cảm thấy
áy náy. Nên nói như thế nào mới tốt đây?
Cô do dự một lúc, kéo tay anh, thực trịnh trọng đi đến
sô pha ngồi xuống. Mỗi một bước đi cô đều có thể nghĩ ra một câu lời thoại,
nhưng vừa ngồi xuống lại im lặng, vẫn không biết nói như thế nào.
Dường như anh hơi mệt, chỉ dựa vào sô pha, vươn tay
kéo Giai Hòa nằm lên đùi mình, cúi đầu nhìn cô: “Còn chưa nghĩ ra phải nói như
thế nào sao?” Nghe qua giống như cái gì anh cũng đoán được vậy. Giai Hòa mở to
mắt nhìn: “Em nói, anh đừng tức giận gì đó.” Anh cười ấm áp, đưa tay cài hết
hàng cúc trên áo ngủ cho cô: “Vì sao anh lại phải tức giận?”
Cũng đúng.
Anh hỏi ngược lại Giai Hòa mới cảm thấy đây cũng đâu
phải là lỗi của mình đâu. Bạn nói xem ha, muốn thực như vậy thì cái gì cũng là
trách nhiệm mỗi người một nửa. Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, mặt đỏ lên. Cái
này rốt cuộc là gì a, sao chỉ vừa bị anh nhìn lại nảy ra cảm giác mong con
nhiều năm, bụng còn không chịu thua kém, bắt đầu có cảm giác áy náy…
Cô xoay người, chìa mặt ra bên ngoài, lẩm bẩm nói:
“Hôm nay Tiếu Tiếu nhắc em có nên kiểm tra hay không, coi là có cái kia kia
không đó,” Cô ngừng một lúc, nghe anh không nói lời nào, hẳn là anh sẽ hiểu đi?
“Sau đó thì…em liền kiểm tra, phát hiện vẫn còn chưa có kia kia.” Thấy chưa,
mình làm biên kịch cũng không phải vô ích, tất cả những gì quan trọng nhất đều
có thể dùng ‘cái kia kia’ thay thế được.
Vẫn là không lên tiếng a, sẽ không thực tức giận đi?
Lại không trách mình.
Cũng không đúng, vẫn còn chưa kết hôn mà, đương nhiên
không thể có kia kia được…
Cô rối rắm xoay người qua, ngửa đầu nhìn gương mặt
anh, sau đó liền cảm thấy mấy hạt nút vừa được anh cài lại chỉn chu lúc nãy,
bây giờ được công khai mở ra. Một hạt rồi một hạt, không nhanh không chậm,
giọng nói còn mang theo ý cười rõ ràng hỏi cô: “Cho nên em liền tắm rửa sạch
sẽ, chuẩn bị tiếp tục cố gắng?”
Ủa, em có à?
Đây là phòng khách, căn phòng nằm sát cầu thang dẫn
lên lầu hai.
Tuy rằng trong phòng rất yên tĩnh, nhưng bên ngoài vẫn
có tiếng người qua lại nói chuyện. Đang lúc không biết ôm cổ anh hay là giãy
dụa, Giai Hòa thì thào bảo vào phòng đi. Giọng nói của anh liền dát sát bên
tai, cứ ở đây. Cảm xúc mê muội càng lúc càng mãnh liệt, cánh tay ôm anh dường
như bắt đầu nhũn ra, làn da được anh mơn trớn nóng hổi, hơi thở cũng nóng.
Sô pha rất mềm, sức nặng của hai người áp lên dường
như đã đết cực hạn.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Giai Hòa sợ tới mức suýt
nữa kêu ra tiếng.
Sống chết cắn môi, chợt nghe giọng Ngô Chí Luân đương
rên rỉ bảo anh đây đói bụng lắm rồi, không biết nên khóc hay nên cười, sau đó
đã bị hơi thở của anh khiến cho thần trí hoàn toàn mơ hồ, hơi nóng mê loạn. Cô
cảm thấy mặt mình đều phải chảy máu, tiếng đập cửa bám riết không tha kia vừa
ngừng lại, sau đó còn có người hét to lên: “Dịch Văn Trạch, cậu trọng sắc khinh
bạn!”