Bởi vì muốn cầm lấy tách trà, người anh hơi nhướng về
phía trước, mà Giai Hòa vừa mới rót trà, thân hình cũng tự nhiên mà nghiêng qua
một chút…Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, qua khoảng cách của một tách trà.
Giai Hòa mặc áo thể thao cổ tròn, khoảng cách như vậy,
có thể nhìn rõ ràng xương quai xanh tinh tế của cô.
Khuôn mặt Dịch Văn Trạch không có thay đổi gì, nâng
ánh mắt lên nhìn. Nhưng chính vì điều đó, ầm một tiếng, đun nóng cả mặt Giai
Hòa.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt, lẫn vào hương trà chanh, dần
dần xâm chiếm ý thức…
Im lặng vài giây, Giai Hòa mới hắng hắng cổ họng:
“Chắc có lẽ là hơi nóng.”
Anh nhận tách trà, uống hơn một nửa: “Hình như nóng
một chút.”
Ánh mắt cô mang theo câu hỏi: “Anh muốn thêm chút nước
mát không?”
“Không cần đâu.”
Có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần, giọng hai người đều
rất nhỏ.
Anh lại uống thêm một ngụm, động tác rất chậm, nhưng
ánh mắt vẫn không hề dời khỏi người cô.
Bài hát kia đã hết, tự động replay mở lại từ đầu, như
là vĩnh viễn hát đến tận cùng, không bao giờ kết thúc. Dưới lầu không biết ai
thắng, tranh cãi ầm cả lên. Hình như có người gọi tên Giai Hòa, nghe không rõ
lắm.
Cô do dự một lúc lâu mới nói: “Hình như có người gọi,
tôi xuống xem.”
Anh yên lặng một lát, mới bình thản nở nụ cười: “Em đi
đi.”
Hẳn nhiên, kết quả là Giai Hòa chạy trối chết. Thảm
dưới chân rất mềm, suýt nữa khiến cô ngã sấp.
Xuống dưới lầu cô liền nhìn thấy Kiều Kiều nhìn mình,
chớp mắt quyến rũ. Ánh mắt nói lên tất cả, vì thế dịch ghế dựa ngồi xuống. Kiều
Kiều cầm một con bài hé ra xem, nghiêng đầu thì thầm: “Lúc nãy em có điện
thoại, chị nhìn dùm em, là Cố Vũ.”
Trong lòng Giai Hòa lộp bộp một tiếng: “Chị bắt máy hả?”
Kiều Kiều tà ác nhìn cô: “Chị lười tiếp, trực tiếp tắt
điện thoại cho em.”
Giai Hòa hoảng lên: “Tắt điện thoại?”
“Em còn muốn nhận điện thoại của hắn?”
“Không phải, bên Bắc Kinh nói hay ngày nữa sẽ xác nhận
thời gian họp, em luôn chờ điện thoại bên đó.”
Kiều Kiều nhún vai: “Vậy em mở máy đi, đừng để con sói
xám kia tha trở về.”
Giai Hòa dở khóc dở cười rút điện thoại di động trong
túi ra, mở máy một lần nữa. Vừa mở ra, năm sáu tin nhắn ào ào gửi đến, xem
không kịp. Cô mở ra từng cái một, hầu hết là của ngân hàng và khuyến mãi mua
sắm, chỉ có một cái là của Cố Vũ.
Một hàng chữ đơn giản: Anh ở dưới lầu nhà em.
Cô cầm điện thoại nhìn, trầm ngâm một lúc lâu, chỉ là
vấn đề đơn giản trả lời hay không trả lời mà do do dự dự không biết làm sao. Mãi
cho đến khi Kiều Kiều xong một ván bài, quay đầu nhìn, Giai Hòa mới hạ quyết
tâm, nhanh chóng bấm một hàng chữ: Tôi ở sân bay Hồng Kiều, đi Bắc Kinh
họp.
Vừa gửi mười giây, anh ta liền nhắn lại: Thuận
buồm xuôi gió.
Giai Hòa còn nhớ rất rõ, trước kia không biết bao
nhiêu lần cô oán hận, lên máy bay đừng bao giờ nói ‘xuôi gió’, là điềm xấu. Hắn
chỉ luôn cười trừ, bảo mình mê tín.
Cô hít hít mũi, hình như hơi nghẹt, chắc có lẽ do mắc
mưa.
Lần này đổi lại, là Ngô Chí Luân nhìn cô: “Sao thế? A
Trạch bắt nạt em?”
Cô không nói gì, đứng lên: “A Thanh, thật ngại quá,
phiền em dẫn chị lên phòng ngủ trước được không?”
Thế là A Thanh bỏ lại sòng bài, trong tiếng thúc giục
của mấy con bạc dẫn cô vào phòng ngủ cho khách, săn sóc nói rằng dù phòng này
không có người ngủ thường xuyên nhưng mọi thứ đều vừa được thay mới, cô cứ yên
tâm mà ngủ. A Thanh càng nói, Giai Hòa càng ngượng ngùng, ngay cả bản thân cô
cũng không kỹ tính soi xét như vậy. Đến lúc đóng cửa phòng lại, mới xem như là
thở ra một hơi.
Phòng này cũng có cách trang trí rất giống trên lầu.
Sàn lót gỗ màu nhạt, đồ dùng đều có màu đen.
Bên giường trải một tấm thảm màu trắng.
Mệt mỏi nguyên một đêm, bây giờ mới có thể thả lỏng
người nghỉ ngơi. Trong tiếng ồn ào loáng thoáng bên ngoài, Giai Hòa cuốn chăn
ngủ. Mãi cho đến lúc nửa đêm khát nước tỉnh dậy, ra ngoài lấy nước uống cô mới
biết mọi người đều đi ngủ cả. Cánh cửa của căn phòng trên lầu vẫn khép hờ,
thoát ra ánh sáng mờ mờ mong manh.
Cô ôm cốc, đứng ở dưới lầu uống một ngụm, đến khi uống
xong mới trở về phòng mình.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô cầm di động nhìn thoáng
qua. Trời đã ngả sang chiều.
Trên đầu giường có đính một mảnh giấy nhắn màu trắng,
bên trên là dòng chữ viết ngoáy, nhìn là biết của Kiều Kiều: Chị lấy xe em
chạy qua nhà ba mẹ mượn chìa khóa, tối về đón em nhá.
Buổi tối? Đầu Giai Hòa choáng váng, cố ngồi dậy. Cổ
họng đau rát, đưa tay sờ sờ trán mình, hình như là rất nóng. Mọi chuyện không
mấy hay ho đều thật sự ghé thăm luôn một lần. Giai Hòa nhanh chóng mặc quần áo,
ra khỏi phòng mới nhìn thấy Ngô Chí Luân cùng Dịch Văn Trạch đang ngồi bên quầy
bar, dường như đang bàn bạc công việc. Bên ngoài có một cô đang quét dọn sân
trong, ánh nắng rực rỡ tươi sáng.
Nghe được tiếng động, cả hai người cùng nhìn cô.
Dịch Văn Trạch tự nhiên dụi thuốc: “Em ngủ ngon chứ?”
Mắt Giai Hòa có thể nhìn thấy biểu cảm vô cùng mờ ám
của Ngô Chí Luân, nghẹn một lúc lâu mới nói: “Rất tốt.”
Ngô Chí Luân làm bộ xem đồng hồ: “Nghe nói phụ nữ đi
ngủ thường hay bị lạ giường, có câu như thế nào ấy nhỉ,” Anh chàng bày ra vẻ
trầm tư, không biết là thực sự quên hay cố ý, “Đúng rồi, là ‘Mỗi người mỗi
khác’.”
Giai Hòa thề, hình tượng ngôi sao may mắn của doanh
thu bán vé kia, đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng mình…Tuy lòng oán hận, nhưng cô
vẫn nhớ rõ mục đích mò ra đây của mình: “A Thanh đâu rồi?”
Thật ra mắc mưa phát sốt không phải là chuyện gì lớn,
tự cô có thể lái xe đi mua thuốc, về nhà đắp chăn ngủ thêm một giấc thì sẽ ổn
ngay. Nhưng mà giờ Kiều Kiều đã lấy xe đi mất, chỗ này là khu biệt thự ngoại thành,
và đáng buồn hơn là mình còn ở nhà thần tượng. Cô thực sự không muốn làm phiền
anh, lại không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể tìm A Thanh trước, nhờ cô ấy
đi mua thuốc hộ mình.
“Cô ấy ra ngoài cùng Kiều Kiều,” Dịch Văn Trạch hỏi,
“Tìm có chuyện gì sao?”
Giai Hòa nghĩ nghĩ, nói rằng không có việc gì, vừa nói
xong giọng đã bắt đầu hơi khàn khàn. Cô lo hai người kia sẽ nhìn thấy điều gì
đó, đi đến cạnh quầy bar, cầm một cốc thủy tinh tự rót cho mình chút nước ấm,
muốn trở về phòng gọi điện thoại cho Kiều Kiều để lúc về chị có thể mua giúp cô
ít thuốc. Ngô Chí Luân cũng rất thức thời không trêu chọc nữa, bắt đầu tiếp tục
chủ đề vừa rồi còn dang dở. Giai Hòa đưa lưng về phía họ, hai tay ôm ly, cảm
giác như đã trải qua một thế kỷ mới rót đầy nước.
Lúc cô xoay người, Dịch Văn Trạch bỗng nhiên gọi một
tiếng: “Sắc mặt em nhìn không tốt, có phải sinh bệnh rồi hay không?”
Cô cố gắng cười: “Không có, chắc là do ngủ quá muộn.”
Khi anh còn định hỏi tiếp, cô dọn dẹp trong sân đã
bước vào, hỏi xem có cần chuẩn bị cơm trưa cho cô gái này không. Dịch Văn Trạch
tự nhiên gật đầu, nói làm thức ăn đơn giản một chút là được. Giai Hòa đứng nghe
ở bên cạnh anh, bắt đầu cảm thấy trời đất chao đảo, âm thầm kêu khổ. Nhưng nhìn
thời gian bây giờ, cô không có cớ nào để tư chối, chỉ có thể ngơ ngác ngồi chờ
ở bàn ăn.
Hành động của cô giúp việc rất lưu loát, lấy sủi cảo
trong tủ lạnh ra, vỏ bánh chiên vàng óng ánh.
Rất đúng trình tự của người Bắc, thêm chút dấm chua,
đặt lên bàn thủy tinh cho cô: “Cậu Dịch bảo cháu là người phương Bắc, hẳn là
thích ăn mì phở đi? Lâu rồi nơi này mới có người tới, không có chuẩn bị gì
nhiều. Đây là bánh cô chuẩn bị cho ông nhà lúc sáng.” Cô rất hay nói, tiếp tục
giới thiệu chồng mình là người phương Bắc, vỏ sủi cảo làm ra khoác hoàn toàn, rất
mềm dẻo.
Sủi cảo thơm ngào ngạt luôn là món Giai Hòa rất thích,
nhưng mà bây giờ cô cảm thấy hơi thở của mình thở ra còn nóng hơn so với nhiệt
độ của bánh…Quả thực, giờ ngồi ăn, Giai Hòa vừa đếm số lượng bánh trẻo, vừa bỏ
vào miệng, vì sốt mà cũng chẳng có cảm giác ngon gì. Giai Hòa âm thầm suy nghĩ,
lát nữa phải nhanh chóng gọi điện thoại cho Kiều Kiều trở về. Đang thế này mà
lại ăn đồ có dầu mỡ, càng khó chịu hơn.
Lúc ăn xong, cô còn rất chăm chỉ tự mình dọn dẹp.
“Giai Hòa.”
Giai Hòa ngừng lại nhìn anh, trong tay còn bê bát đũa.
Anh bỗng nhiên vươn tay, dùng mu bàn tay chạm vào trán
cô, lịch sự thử, lại khiến tim cô bắt đầu đập bùm bùm.
“Em đang sốt,” Dịch Văn Trạch nhanh chóng kết luận,
nhìn Ngô Chí Luân, “Cậu lại hỏi dì xem có thuốc hạ sốt hay không.” Anh nói
xong, cầm lấy bát đũa trong tay Giai Hòa đặt ở một bên, “Em về phòng nghỉ
trước, một lát nữa anh sẽ vào ngay.”
Giai Hòa muốn nói không có việc gì đâu mà, nhưng lúc
lui người lại không kịp đề phòng, chân lại mất sức, suýt chút nữa ngã luôn lên
sàn.
Rốt cuộc cũng là Dịch Văn Trạch giữ chặt cô lại, mất
đi trọng tâm, đụng vào quầy bar.
Rầm một tiếng, chiếc đũa bị nảy lên rơi xuống, tay anh
chống thẳng ở mặt bàn, nhưng lại không để cô bị va chạm mảy may.
Giai Hòa hoảng cả lên, cố gắng đứng thẳng, sợ hãi nói:
“Anh thế nào rồi?”
Cô nói xong, từ cánh tay anh nhìn đến chân. Khi xác
định được mình không động vào chân bị thương của anh mới thở phào nhẹ nhõm một
hơi, nhưng cũng áy náy đau lòng: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Không có gì,” Dịch Văn Trạch trấn an cô, quay đầu
nhìn Ngô Chí Luân vừa mới bật dậy, hoàn toàn không phản ứng được gì, nói,
“Phiền cậu giúp mình dìu cô ấy vào phòng ngủ.”
Mọi chuyện kế tiếp đều trở thành mấy cảnh phim hoa lệ.
Không biết có phải là vì bị phát hiện, thần kinh được thả lỏng không cần che
giấu, cô vừa nằm lên giường, tâm trạng căng thẳng rối rắm đã cháy sạch. Toàn
thân, ngay đốt ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, chỉ nhìn thấy Ngô Chí Luân
lấy nước lấy thuốc, trợ lý của hắn căn bản không giúp gì được. Dịch Văn Trạch
ngồi ngay cạnh giường.
Mỗi lần Giai Hòa mê man tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy
gương mặt Dịch Văn Trạch, nhưng mơ hồ không thấy được biểu cảm của anh.
Đến tối, cơn sốt đã lui được một ít, trong phòng chỉ
còn lại hai người. Vì để cô có thể ngủ được, ánh sáng đèn bàn đã chỉnh đến mức
thấp nhất. Dịch Văn Trạch ngồi ở ghế, trên đùi đặt một chiếc máy tính, ánh sáng
trắng nhờ chiếu vào khuôn mặt anh, ngũ quan rõ ràng. Giai Hòa nhìn anh một lát,
đầu óc mới bắt đầu hoạt động lại, lúc lâu sau mới hỏi: “Anh có bị thương gì
không?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, khép máy tính lại: “Em đói bụng
không?”
Nguyên một ngày không ăn gì, quả thực rất đói.
Đúng lúc này bỗng nhiên có điện thoại. Cô ngượng ngùng
nhìn Dịch Văn Trạch, anh rất tự nhiên cầm di động tới cho cô. Vừa mới bắt máy,
là đạo diễn của bộ phim truyền hình mới: “Giai Hòa à, gọi điện thoại cho cô
được cũng thật khó. Sao rồi, ngày mai cô có thể đến đây được không?”
Giọng Giai Hòa vẫn còn khàn khàn: “Thật ngại quá, đạo
diễn Lưu. Ngày mai…ngày mai cũng được ạ.”
Ngủ thẳng đến sáng ngày mai, có thể hoàn toàn hạ sốt
được rồi, dù sao đi họp chứ cũng không phải là lao động chân tay, hẳn là cô ứng
phó nổi. Mà quan trọng nhất là…cô rốt cuộc cũng có cớ chạy, không thể đóng luôn
ở nhà Dịch Văn Trạch được.
“Vậy thì tốt. Nhanh chóng bàn bạc rồi nhanh chóng sửa,
tôi còn đang chờ thời gian xếp cảnh của tập một và tập hai,” Dường như bên kia
không nghe ra giọng Giai Hòa đang rất mệt, “Sắp xếp khoảng đầu tháng năm…”
Dịch Văn Trạch bỗng nhiên vươn tay, ý bảo Giai Hòa đưa
di động cho anh.
Giai Hòa sửng sốt, sau khi đưa, vẫn không hiểu được ý
anh.
“Đạo diễn Lưu, chào ông,” Dịch Văn Trạch cầm điện
thoại, “Tôi là Dịch Văn Trạch.”
Giai Hòa mờ mịt nhìn, mãi cho đến khi nghe anh bảo cô
đang bệnh, có khả năng sẽ tới Bắc Kinh muộn một chút, mới rõ ràng anh đang làm
cái gì, lập tức ngây ra không hiểu. Trong lòng cô bây giờ chỉ có một ý niệm duy
nhất, xong rồi, không biết Đạo diễn Lưu sẽ nghĩ cái gì…
Hình như đầu dây bên kia vô cùng sảng khoái đồng ý,
rất nhiệt tình.
Dịch Văn Trạch nghe một lát, mới nói tiếp: “Được, nếu
có kịch bản hay, hy vọng có cơ hội hợp tác.”