Lúc hai người xuống xe, xe Ngô Chí Luân mới rẽ vào.
Trên xe của anh ta dường như có rất nhiều người, khi theo chân xuống xe đều mỉm
cười chào hỏi Dịch Văn Trạch. Giai Hòa yên lặng đứng ở một bên, cố gắng khiến
mình trở nên tàng hình. Cũng may là trước mặt người ngoài, Ngô Chí Luân vẫn
thực trầm tĩnh nhã nhặn, tuyệt đối không có gì khác với hình tượng u buồn đối
với bên ngoài. Ngay lúc anh ta gật đầu chào mới nhìn Giai Hòa cười mờ ám, cười
mờ ám, lại cười mờ ám…
Vì một bên mắt nhìn không rõ, Giai Hòa lại càng bồn
chồn hơn, cẩn thận đi theo Dịch Văn Trạch vào cửa lên lầu. Thang lầu cùng sàn
đều sử dụng thép không gỉ, lúc đầu cô còn cảm thấy hiện đại, càng lúc càng lên
cao mới phát hiện, bởi vì rất đơn giản, nên cảm giác như thể đi trên dây làm
xiếc.
Tuy nhiên, thực bất hạnh là, cô có bệnh sợ độ cao…
Lúc lên đến tầng hai, chân Giai Hòa đã bắt đầu nhũn
ra. Nhưng có vẻ Dịch Văn Trạch vẫn còn hướng lên trên nữa, Giai Hòa âm thầm kêu
thảm, lấy hết dũng khí tiếp tục hướng lên nữa. Cô bất giác siết chặt tay vịn,
trong lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh. Cô có bệnh sợ độ cao từ lúc nhỏ. Trước
đây có lễ hội ở Thượng Hải, Giai Hòa rất chi là phấn khởi mà đi, đến cuối cùng
lại chỉ có thể làm người đi mua nước tương [1], đứng ở phía dưới ngắm mấy
thiết bị mạo hiểm trên không kia, bị Kiều Kiều cười nhạo không biết bao nhiêu
lần. Sau đó bi kịch nhất là, năm thứ hai, lúc ở Bắc Linh Tiêu Dư hẹn cô ra
ngoài chơi, thế nhưng lại vướng vào lễ hội đó…
Trước mắt Giai Hòa mờ mịt, mỗi bước đi lên, tim đều
đập nhanh hơn một nhịp. Đúng lúc đó có một cậu trai từ lầu ba chạy xuống, vốn
là cầu thang khá hẹp, lúc này càng có vẻ chật hơn. Giai Hòa cẩn thận dịch nửa
bước, dựa vào lan can, cố gắng phân tán sự chú ý của mình.
“Ông chủ.” Cậu chàng gật đầu chào.
Dịch Văn Trạch ừ: “Đang chuẩn bị thử vai?”
“Đúng vậy ạ, hai giờ chiều sẽ bắt đầu,” Cậu chàng nói
xong, mắt nhìn Giai Hòa, lập tức thêm mười hai vạn phần nhiệt tình, “Chào phu
nhân ạ.” [2] Giai Hòa hoảng sợ, theo bản năng nhìn Dịch Văn Trạch.
Anh chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Nhìn người ta nhiệt tình như vậy…cô chỉ có thể ừm, sau
đó càng mê mang hơn.
Cậu chàng kia cười hì hì chạy xuống, Dịch Văn Trạch
mới chú ý đến sắc mặt của cô: “Em không thoải mái sao?”
“Không…” Chỉ cần đi lên, chỉ cần lên đến lầu ba nhất
định sẽ ổn.
Dịch Văn Trạch xoay người, nhìn cô thật kỹ.
Tay Giai Hòa siết chặt lan can, không ngừng cầu
nguyện. Đừng nhìn, đi nhanh đi mà…
“Anh quên, em có chứng sợ độ cao.” Dịch Văn Trạch nói,
vươn tay ôm lấy, kéo cô vào trước ngực, tiếp tục bước lên, “Dưới lầu một đều là
khu công tác, ngày mai anh sẽ bảo người chuyển văn phòng qua lầu hai.”
Giai Hòa ngơ ngác, sao anh lại biết hết thế?
Phỏng chừng lại là Kiều Kiều nói.
Bởi vì được anh ôm, cô lại cố gắng không nhìn dưới
chân nữa, cảm giác sợ hãi dịu đi không ít, nhưng cũng khó có thể vượt qua
chướng ngại tâm lý nên cũng bất chấp ngượng ngùng trước mặt quần chúng nhân
dân, phát huy tính tự giác nhích vào lòng anh.
Lúc đi tới lầu ba, A Thanh đi ra từ một phòng nọ, vừa
nhìn thấy liền há hốc mồm, lập tức nhìn nhìn chung quanh, cười toét miệng:
“Dịch tiên sinh, tôi đã xem danh sách thử vai, ba ngày có lẽ không đủ.”
Dịch Văn Trạch hơi ngoài ý muốn, nói qua loa với A
Thanh hai câu liền nhờ cô nàng tìm thực đơn của một nhà hàng gần đây. A Thanh
lập tức hiểu chuyện biến mất. Hiển nhiên, Giai Hòa vẫn còn đang ở trong dư chấn
của cơn khủng hoảng độ cao, cứ như vậy mà nghe. Mãi cho đến khi vào phòng mới
phát hiện mình vẫn còn chui vào trong lòng anh…
Trong đầu Giai Hòa lập tức hoạt động nghĩ cớ, rốt cuộc
một tia sáng cũng lóe lên: “Không phải anh nói tìm kính sát tròng cho em sao?”
Sau đó thành công bỏ chạy.
Bữa cơm trưa không nhiều lắm, vừa vặn cho hai người ăn
đủ. Giai Hòa vừa thả đũa xuống, Dịch Văn Trạch bắt đầu dọn dẹp, dùng báo gói
chung lại với nhau, rồi bỏ vào túi nhựa đăt gọn gàng trước cửa. Giai Hòa nhìn
động tác mây bay nước chảy, lưu loát sinh động kia của anh mà trong lòng không
ngừng cảm thấy kiêu hãnh. Nhìn đi, một thần tượng tốt có bao nhiêu là bình dị
gần gũi. Không hổ là thần tượng của mình.
Sau đó, anh lại cầm một cái bình nhỏ màu xanh lục, đổ
ra viên kẹo cao su: “Em muốn uống nước gì không?”
“Cà phê.” Giai Hòa nói xong liền cảm thấy chính mình
mới ‘đại nghịch bất đạo’ làm sao, đem thần tượng thành người giúp việc sai vặt.
Cho nên, không đợi anh làm gì, cô đã vọt vào phòng trà
trước.
Trên giá đặt khoảng bảy tám loại cà phê.
Có loại đơn giản, có loại cần pha chế, có cà phê bột
cùng cà phê hạt. Giai Hòa nhìn chằm chằm một lát, cuối cùng vẫn rút ra túi cà
phê Nestlé đơn giản nhất, quay đầu hỏi: “Anh uống gì?”
“Nước đá là được rồi,” Anh bước vào, nhìn thoáng qua
cái túi to trong tay cô, “Sao lại không nấu?”
“Như vậy tiện hơn,” Giai Hòa xé miệng túi, “Em uống cà
phê chỉ để nâng cao tinh thần, cứ uống mãi thành quen. Thật ra cũng chẳng chú ý
gì nhiều, chỉ cần có hương vị là được.”
Anh cầm lấy cái túi trong tay cô: “Cà phê bột thực là
rất tiện.”
Nói xong liền vứt túi cà phê bột kia vào thùng rác,
lấy bình pha cà phê từ trên cao, dùng nước lạnh rửa sạch, vô cùng thành thạo
bắt đầu pha cà phê cho cô: “Trước kia anh cũng rất thích uống cà phê, sau này
quay phim dạ dày không tốt, buộc phải bỏ.”
Nước bắt đầu sôi lên chầm chậm, âm thanh ùng ục ùng ục
vang lên.
Anh chỉ kiên nhẫn chờ đợi, tay phải tựa vào trên bệ
thủy tinh. Theo tầm mắt của mình, Giai Hòa nhìn áo anh, rồi qua tay, cuối cùng
đến đầu ngón tay. Lúc hương cà phê bắt đầu lan tỏa, ngón tay anh bỗng nhiên cử
động. Đến lúc này Giai Hòa như sực tỉnh trong mộng, khi ngẩng đầu lên nhìn
khuôn mặt anh đã gần trong gang tấc. Sau đó, rốt cuộc cũng cúi thấp, dịu dàng
hôn cô.
Hương cà phê, còn có mùi bạc hà vương nơi lưỡi anh,
trong nháy mắt bám chặt lấy ý thức của Giai Hòa.
Khác với lần đầu tiên khá đường đột, đối với quan hệ
giữa hai người, hết thảy đều tự nhiên mà đến. Nhưng giữa nụ hôn huyễn hoặc đến
trời đất choáng váng này, Giai Hòa vẫn khó hô hấp nổi. Qua hồi lâu, một ý niệm
xâm nhập vào đầu óc trống rỗng của cô.
Tiêu rồi, mình chưa ăn kẹo cao su nữa.
Lúc Dịch Văn Trạch siết chặt lấy, nghiêng đầu chuẩn bị
xâm nhập sâu hơn, cô bỗng đẩy anh ra.
Môi anh vẫn kề sát môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Cái đó,” Nói chung là không thể trách anh không cho
mình ăn kẹo cao su đi. Giai Hòa do dự một lát, “Thời gian đã qua, 40 giây.”
Cũng may Giai Hòa biết pha cà phê, để yên sau 40 giây
thì cần làm bước tiếp theo.
Anh im lặng một lát, lại nhẹ nhàng hôn thêm một cái
nữa mới buông cô ra pha cà phê, rõ ràng còn mím môi cười. Giai Hòa làm bộ không
thấy.
Sức mạnh tri thức, quả thật vĩ đại…
Lúc đi ra khỏi phòng trà, dưới cửa đã có người thả vài
tờ giấy. Dịch Văn Trạch cầm lên đọc, là lịch làm việc trong hai ngày nay. Giai
Hòa quét mắt, lại nhớ tới việc thử vai lúc nãy: “Bộ phim mới của các anh bắt
đầu tìm diễn viên?”
Anh gật đầu: “Hai ngày nay sẽ thử vai.”
“Là đề tài gì?”
“Dân quốc,” Dịch Văn Trạch đặt tờ giấy lên bàn, “Ngoại
trừ nhân vật nữ chính, những nữ diễn viên khác không có đất diễn quá lớn, không
nghĩ tới việc có nhiều người tới thử vai như vậy.”
(biết sao làm Dân quốc không, mời đọc lại chương 7 :3)
Đó là bởi vì có anh cùng Ngô Chí Luân đó. Giai Hòa im
lặng oán thầm.
Anh đột nhiên hỏi: “Thử vai ngay tại lầu một, mở cửa,
em muốn xuống xem không?”
Giai Hòa nhớ tới độ cao kia, buồn bực một chút: “Quên
đi, loại độ cao này em không dám xuống xem đâu.”
Đến lúc đó tăng huyết áp, chuyện từ trên trời rơi
xuống, lại càng náo nhiệt hơn…
“Không sao, anh đi với em.”
Bởi vì công ty chế tác này vừa mới thành lập, ngay sau
đó đã bắt tay với ông chủ của Watterson thực hiện một dự án lớn ở nội địa, Dịch
Văn Trạch đã nhanh chóng bước vào thời kỳ làm việc. Giai Hòa ngồi trên một cái
ghế mây cạnh cửa sổ, cầm một xấp báo đọc. Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa thủy
tinh khiến bầu không khí ấm áp càng lúc càng dễ chịu. Sau đó, cơn hôn mê sâu cứ
như vậy mà đến…Mãi cho đến khi nghe một tiếng bộp vang lên, Giai Hòa mới giật
mình tỉnh lại, thấy chồng báo đã trượt từ đầu gối xuống sàn.
Dịch Văn Trạch cười nhìn cô: “Em đi vào trong ngủ một
lát đi.”
Cô vội vàng nói: “Không sao đâu.”
Thực tội lỗi. Người ta làm việc đến sứt đàu mẻ trán,
còn mình thì ngủ gà ngủ gật thế này.
Lúc này dưới lầu bỗng nhiên xôn xao, dường như đang
bắt đầu thử vai. Đến lúc này Giai Hòa mới có cơ thoát khỏi tình trạng quẫn bách
này, ngắt lời anh nói: “Bắt đầu thử vai rồi?”
“Ra xem một chút,” nhẹ nhàng hoạt động những ngón tay,
đứng lên: “Cũng tranh thủ giải lao một chút.”
Hai người ra cửa, dưới lầu một đã kín người, thật đúng
là mở cửa tự do.
Giai Hòa vừa nhìn thoáng qua, chân lập tức mềm nhũn,
vừa muốn lùi lại, hơi ấm chợt vây bọc quanh lưng. Hai tay Dịch Văn Trạch chống
lên lan can, ôm sát cô vào trước ngực: “Như vậy ổn không?”
“Tốt hơn nhiều.” Giai Hòa lí nhí nói. Tuy rằng đây là
cách tốt nhất để vượt qua khủng hoảng độ cao, nhưng mà dưới lầu có nhiều người
như vậy…Lầu hai lầu ba cũng có người đang nhìn, xét đến cuối cùng thì cũng
không tốt đi?
Đang lúc do dự có nên trở về hay không thì đã có người
khác lên thử vai.
Từ góc độ này, Giai Hòa không nhìn tới khuôn mặt của
cô nữ sinh kia, nhưng nhìn dáng người liền biết, mỹ nữ một cây.
Vừa mở miệng nói, Giai Hòa lại cảm thấy giọng nói rất
quen thuộc: “Chào các vị tiền bối, em là số mười ba, Khương Hạnh.”
Vì sao nghe có vẻ rất quen?
Giai Hòa còn nghiêm túc suy nghĩ. Bản thân cô hẳn là
không biết người này, tên cũng chưa từng nghe qua.
Giai Hòa không nghĩ nhiều nữa, có lẽ cô chỉ nghe giọng
quen quen thôi. Cô nhìn nhìn những người đang ngồi, Ngô Chí Luân ngồi ở vị trí
thứ nhất bên tay phải, vẻ mặt thực nghiêm túc u buồn, không khỏi cười ra tiếng,
thấp giọng nói: “Nhất định là Ngô Chí Luân xác định hình tượng sai rồi. Rõ ràng
là khuôn mặt tươi sáng như ánh mắt trời tế kia mà lúc nào cũng đóng nhân vật
tâm lý phức tạp, âm u vô cùng.”
Dịch Văn Trạch cũng hạ giọng nói: “Có liên quan tới
những gì cậu ta đã trải qua. Trước kia sống ở nông thôn, gia cảnh không được
tốt lắm. Sau đó thử vai trò người mẫu nhiều lần cũng không thành công, thi vào
các khóa đào tạo cũng gặp thất bại, chỉ có thể ở đoàn làm phim tìm vai phụ để
tham gia diễn xuất.”
Giai Hòa chỉ biết Ngô Chí Luân nổi tiếng bảy tám năm
nay, nhưng không phải là ‘khẩu vị’ của mình nên cũng chẳng để ý đến bao nhiêu.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, anh ta cùng Dịch Văn Trạch khá giống nhau, nổi tiếng khá
trễ. Hẳn không dễ dàng.
“Bắt đầu ở Hong Kong rất khó khăn đi?” Dường như rất
cực khổ, đều là người lăn lộn ở phim trường không biết bao nhiêu năm.
Dịch Văn Trạch thực bình thản ừ.
Cô bỗng nhiên nhớ tới những lời Kiều Kiều nói, Thiên
Sở cũng bị từ chối rất nhiều năm.
Nhưng mà bây giờ nhắc đến những chuyện đã qua từ lâu
thì không thích hợp lắm. Giai Hòa rất thức thời nhịn xuống, lại cúi đầu xem bên
dưới. Cô gái kia đã thực hiện xong phần diễn được yêu cầu, diễn đoạn người thân
xong, lại được yêu cầu phối hợp với người bên cạnh diễn vai người điên.
Giai Hòa nghiêm túc xem. Thật sự không tệ, chỉ là vẫn
cảm thấy giọng nói thật sự rất quen.
Khi gần chấm dứt, thoạt nhìn Ngô Chí Luân khá vừa
lòng: “Trả lời nhanh một chút, chuyện gần đây em ấn tượng nhất là gì?”
Cô gái kia không dám chậm trễ, bật thốt lên nói: “Là
nhìn thấy bạn gái scandal của anh.”
Một câu nói, khiến tất cả mọi người sửng sốt. Sắc mặt
Ngô Chí Luân từ nghi ngờ đến ngạc nhiên, cuối cùng không biết nên khóc hay nên
cười, làm như vô tình mà nhìn thoáng qua lầu ba. Giai Hòa đã ngơ ngác từ lâu,
vừa bị Ngô Chí Luân nhìn mới sức nhớ vì sao bản thân mình cứ cảm thấy giọng nói
này rất quen thuộc. Đây không phải là cô bé nói thử vai tối hôm đó hay sao?
Đang lúc Giai Hòa ‘phiên giang đảo hải’ (sóng
cuộn biển gầm, ý chỉ trong lòng chấn động), bên tai đã tràn một hơi ấm.
“Em đã gặp cô ta?”
[1]: đi mua nước tương – ý chỉ mình là
người không liên quan [đã chú thích ở chương 21.
[2]: Trong convert là ‘lão bản nương’, cơ mà để
‘vợ ông chủ’ hay ‘phu nhân ông chủ’ thấy kỳ quá nên mình edit thành vầy nha :3