Tùy Tình Sở Dục

Chương 18: Chương 18




Edit: Sam

Giọng nói khẽ khàng của Milk nghe ra càng rõ ràng hơn trong bóng đêm, bàn tay Dung Tư Hàm bị buông ra dần dần lạnh thấu lòng bàn tay, ngón tay cô giật giật, ánh mắt ảm đạm nhìn nữ minh tinh loli thời đại mới trước mặt.

“Cô ta khẳng định không biết rồi.” Milk thấy thế, trên mặt tràn đầy ý cười hứng thú, “Thật là thú vị, nếu không bây giờ cháu nói hết chuyện cô ta không biết cho cô ta nhé?”

Âm cuối rơi xuống, Dung Tư Hàm rõ ràng cảm nhận được cơ thể Phong Trác Luân đứng bên cạnh đột ngột cứng đờ.

Cơ thể cô ban nãy ấm áp vừa ở trong vòng tay anh giờ dần dần tiêu tan theo làn gió đêm, cô bất giác ôm bả vai của mình, hồi lâu không hỏi gì cả, cô bấm lòng bàn tay nghiêng đầu nói với anh: “Em đi lên trước.”

“Khoan đã.” Phong Trác Luân bất giác vươn tay bắt lấy cổ tay cô, anh cúi đầu nhìn gương mặt cô, đôi mắt cô hơi run rẩy, nhưng vẻ bình tĩnh giấu hết gợn sóng ở đáy mắt.

Cô chính là một người như vậy, cho dù nằm trong thế bị động, ở cục diện hoàn toàn không biết gì, cô đều sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân có chút yếu đuối và thất thố.

Anh sợ, nội tâm nhận hết dày vò, cho dù đến một ngày không còn đường đi được, cô cũng vẫn có thể đối mặt như vậy.

Một lúc lâu sau, anh động đậy khóe môi buông lỏng cổ tay cô ra, trên gương mặt anh khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ, anh lạnh nhạt nói: “Em lên trước đi, lát nữa anh trở về.”

Dung Tư Hàm rốt cuộc không thể kiềm chế khóe miệng mà cong lên nụ cười lạnh, nhẹ nhàng hất tay anh ra, cô chẳng hề quay đầu xoay người đi lên lầu.

“Cô ta rốt cuộc có gì tốt chứ?” Milk đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô biến mất trong tòa lầu, Milk nhướn mày nhìn anh, “Cháu thấy cũng vậy thôi, ngoại hình rất xinh đẹp, có điều cũng không đến nỗi giống ruồi bọ không đầu chung tình với cô ta đến nước này chứ?”

“Là hắn gọi cháu tới?” Phong Trác Luân chuyển đề tài, mặt mũi tối sầm.

“Đương nhiên không phải!” Milk vừa nghe được đại từ này thì toàn thân liền run lên, phiền muộn nói, “Cháu thà mỗi ngày ở bên ngoài quay phim cách ông ấy càng xa càng tốt!”

Anh cụp mắt, sau đó cười nhạt: “Vậy ban nãy sao cháu lại nói những lời kia với cô ấy?”

“Đau lòng rồi?” Rốt cuộc Milk vẫn là một đứa nhỏ, cho dù đã có thể dễ dàng bơi lội trong giới giải trí vàng thau lẫn lộn, lúc này trên khuôn mặt Milk vẫn hiện ra chút tính hờn mát bướng bỉnh, “Cháu chỉ là thật sự không thể nhìn được dáng vẻ hiện giờ của chú, chú đã biết rõ ràng…tại sao còn muốn tiếp tục, không sớm cắt đứt sạch sẽ với cô ta? Phải chờ tới một ngày chú không còn sức tự giải thoát, bị hủy hoại hoàn toàn sao? Hay là chú chỉ muốn dùng điều này để khiêu khích?”

Thấy sắc mặt anh thản nhiên không nhìn ra vui giận, Milk nhíu mày, càng vội vã hô to với anh: “Phong Trác Luân, chú thật sự không muốn sống nữa ư?! Hiện tại dù cho chú trở về Pháp sống một mình cũng được, chú ở đó tự do tự tại nhiều năm như vậy, muốn câu cô gái nào mà không được? Tại sao nhất định phải là cô ta chứ?”

Đúng vậy, vì sao nhất định phải là cô chứ?

Thời gian sẽ không ngừng lại bởi vì thiếu cô, tại sao nhất định phải vì một người mà ép chính mình đến tình cảnh này? Trước đây anh chơi đùa như vậy có cái gì là không qua được, có cái gì không nằm trong lòng bàn tay lại có thể cứng rắn chạy thoát?

Anh làm sao biết thật lòng quan tâm đến một điều, hoặc là hứa hẹn với một người.

“Quả thực.” Im lặng một hồi, Phong Trác Luân cười nhạt nhẽo với Milk, “Tóc vàng mắt xanh, eo thon ngực vểnh, cực kỳ gợi cảm…đều được cả.”

“Cái này đúng rồi!” Milk hình như nhẹ nhàng thở ra, “Thừa lúc bây giờ còn kịp mà thu tay lại.”

Phong Trác Luân nhếch môi không nói gì.

Lúc này Milk nhón chân vỗ vai anh, đột nhiên toàn thân chấn động sực nhớ gì đó, trừng to mắt nói: “Suýt nữa quên mất việc chính! Ban nãy lúc cháu ra ngoài hình như nhìn thấy trong nhà có bác sĩ ra vào đưa người tới xe cứu thương, chú nói xem có lẽ nào là mẹ chú…?”

Bờ lưng anh cứng đờ, nhìn Milk từ trên cao xuống, khuôn mặt anh lập tức trở nên hơi đáng sợ: “Cháu xác định sao?”

“Lúc ấy có xe chờ nên cháu phải lên, không nhìn kỹ lắm.” Milk lắc đầu, “Vừa nãy cháu mới sai người đi thăm dò, bây giờ chú lên xe cháu, nếu tin tức là thật chúng ta đi thẳng tới bệnh viện kia.”

Mặt mày Phong Trác Luân càng lạnh lùng hoảng loạn hơn, lúc này anh “ừ” một tiếng ngắn gọn, lập tức đi theo sau Milk về phía chiếc xe.

**

Vừa thức giấc, trời bên ngoài đã sáng tỏ.

Dung Tư Hàm nằm một bên giường, bên cạnh vẫn trống trơn, cô vươn tay sờ ra giường lạnh lẽo.

Anh cả đêm không về.

Lúc ngủ cô không đóng cửa sổ, giờ đây bị gió thổi mở ra một chút, gió lạnh lập tức tràn vào cả phòng, cô xuống giường đi qua đóng cửa sổ lại, tiến về trước mấy bước rồi yên lặng đứng cạnh tủ đầu giường.

Trên tủ đầu giường còn đặt cái cốc của anh, cạnh gối còn đặt áo ngủ của anh.

Cô nhìn đến khi ánh mắt càng lúc càng u ám, lúc này di động đặt ở một bên đột nhiên vang lên.

“Hàm Hàm?” Cô bắt máy, giọng Lý Lị ở đầu dây bên kia nghe ra rất hớn hở, “Đã dậy rồi à?”

Cô “vâng” một tiếng, giọng trầm thấp, “Mẹ.”

“Con đoán xem hiện tại mẹ đang ở đâu?” Lý Lị thần bí hạ giọng thấp mấy phần.

Trong lòng Dung Tư Hàm đang hết sức phiền hà, cô điều chỉnh giọng nói, điềm tĩnh trả lời một câu: “Không đoán được.”

“Con khẳng định không đoán được!” Lý Lị ngược lại không nhận ra tâm tình xuống dốc của cô, bà tự quyết định tiếp tục, “Bây giờ mẹ vừa xuống máy bay, đã ở Hồng Kông rồi!”

Bàn tay cô cầm di động run lên, ý nghĩ bay nhanh trong đầu óc, có phần không dám tin: “…Mẹ, mẹ nói thật ư?”

“Lừa con làm gì? Nếu không phải sợ con thật sự bị mẹ hù chết thì mẹ sẽ đến thẳng cửa nhà con đấy!”

Tầm mắt Dung Tư Hàm lướt qua, khôi phục lại hô hấp, lúc này cô lập tức dùng một tay cầm quần áo và đồ đạc của Phong Trác Luân đặt ở bên giường cất vào tủ đồ, cô nói với đầu dây bên kia: “Mẹ chờ con một chút, bây giờ con lập tức gọi xe qua đó đón mẹ.”

“Được, không vội.” Lý Lị cao giọng đáp lại, “Còn nhiều người xếp hàng lắm, ra cửa khẩu khẳng định tốn thời gian, mẹ chờ con ở bên ngoài.”



Động tác trên tay Dung Tư Hàm giống như đánh giặc, cô dùng tốc độ nhanh nhất cất tất cả đồ đạc của anh trong căn hộ nhét vào va ly anh mang đến, sau đó cầm túi xách chạy ra khỏi nhà.

Xe chạy rất nhanh, chưa đến một lúc đã tới sân bay, cô suy nghĩ thật lâu, lúc vào sân bay vẫn gửi tin nhắn cho anh.

Buổi sáng người qua lại trong sân bay vội vàng, Lý Lị không bắt điện thoại, cô gọi mãi nhìn xung quanh vẫn không nhìn thấy người, trong lòng dần dần hơi lo lắng.

Khi đến cạnh cây cột thì điện thoại rốt cuộc được nối kết, cô cầm di động nói ngay: “Mẹ đang ở đâu? Con không tìm thấy mẹ.”

“Con nhìn đằng trước này.” Trong âm thanh của Lý Lị vậy mà mang theo mấy phần ý cười tinh tế.

Dung Tư Hàm cầm điện thoại đi về trước mấy bước, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy trong tiệm cà phê cách đó không xa, Lý Lị đang ngồi tại chỗ vẫy tay về phía cô, cô thở phào nhẹ nhõm cúp máy đi qua, khi sắp đi đến thì ánh mắt dời chuyển, bước chân cô lập tức dừng lại.

“Hàm Hàm.” Có người ngồi đối diện Lý Lị, người kia ngồi một mình, bên cạnh không có một tùy tùng nào, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như nước, giống như sáng hôm qua khi ở tại tòa án, “Em đã đến rồi.”

Lý Lị thấy thế, lúc này bà từ chỗ ngồi đứng dậy, mặt mang ý cười đi về phía cô nói: “Lúc mẹ vừa ra cửa khẩu thì chính là cậu La bảo người giúp mẹ ra cửa khẩu mau chóng, còn cùng mẹ ngồi đây chờ con.”

Trên khuôn mặt La Khúc Hách mang theo nụ cười lịch lãm ấm áp trước sau như một, sắc mặt chuyên chú nhìn cô.

Cảm giác lạnh buốt từ ngón chân trèo lên trên cùng, Dung Tư Hàm cắn chặt răng vừa định mở miệng thì hắn từ chỗ ngồi đứng dậy, lễ phép nói với Lý Lị: “Bác gái, nếu bác không ngại buổi trưa có thể cho cháu vinh dự mời bác một bữa cơm không?”

Người đàn ông anh tuấn khiêm tốn lịch sự, làm ra bất cứ hành động nào cũng khiến người ta thấy hài lòng thoải mái.

Lý Lị vốn đã quen với trường hợp này, lúc này bà quay đầu tươi cười chế nhạo liếc nhìn con gái mang sắc mặt phức tạp một cái, sau đó bà ung dung gật đầu nói được.

**

Nhà hàng cao cấp hoàn cảnh trang nhã, La Khúc Hách vung tay bao trọn, cả nhà hàng ngoài bọn họ thì không có người khách thứ hai.

Một người là cán bộ cao tuổi làm việc trong cục nhiều năm, một người là con cả gia tộc lớn chỉ tay tung hoành thương trường, lần đầu gặp mặt đối thoại qua lại, trên bàn ăn lại là bầu không khí hài hòa.

Cả quá trình Dung Tư Hàm không nói mấy câu, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.

“Bác gái, món ăn có hợp với khẩu vị của bác không?” Lúc này La Khúc Hách đặt đũa xuống, ôn hòa hỏi người đối diện, “Bác còn muốn gọi thêm món khác không?”

“Không cần.” Lý Lị cười gật đầu với hắn, bà nhìn thoáng qua Dung Tư Hàm ở bên cạnh, thân thiết bóp bờ vai cô, “Hàm Hàm, người con có phải không thoải mái không? Sao con ăn ít vậy.”

“Không ạ.” Cô lắc đầu, “Con không có khẩu vị thôi.”

La Khúc Hách cũng nghe rõ lời cô, lúc này hắn lập tức vẫy gọi nhân viên phục vụ tới đây tính tiền.

“Không cần.” Hắn vừa muốn đưa thẻ cho nhân viên phục vụ, cô lập tức giơ tay ngăn lại, cô lấy ra thẻ mình từ trong túi xách.

“Hàm Hàm, trước đó đã nói ở sân bay bữa cơm này là do tôi mời bác gái.” Gương mặt hắn mang ý cười, trong giọng nói còn mang theo một tia thân thiết rõ ràng.

“Không cần làm phiền anh La nữa.” Cô nghe xong lời hắn, vẻ mặt càng xa cách hơn, cô bảo nhân viên phục vụ lấy đi thẻ của mình, “Anh đến sân bay đón mẹ tôi, ân tình này đã không biết làm sao để trả, còn thêm bữa cơm này, không phải là muốn tôi bán nhà để trả sao?”

Lời nói cô mang hàm ý khác, ngay cả Lý Lị cũng nghe ra, La Khúc Hách thu lại tấm thẻ của mình, vẫn là nụ cười ôn hòa: “Vậy rốt cuộc là tôi làm điều thừa rồi.”

Lúc này Lý Lị hơi oán trách liếc nhìn Dung Tư Hàm một cái, bà bình thản nói với hắn: “Cám ơn cậu.”

“Bác gái khách sáo rồi.” Hắn lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giống như đang nói chuyện vụn vặt, “Ân tình khó đền, lòng người càng khó bù đắp, chuyện đã để vuột mất, cháu có hối hận cố gắng có khả năng bao nhiêu cũng chẳng có chút tác dụng, chỉ khiến người ta chán ghét.”

Lý Lị cười nhạt, gật đầu không nói gì thêm, Dung Tư Hàm nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng hiện vẻ đau buồn, mày cô càng nhíu càng chặt.



Từ nhà hàng đi ra, La Khúc Hách đứng ở một bên đích thân giúp bọn họ đón xe, người đàn ông tuấn tú cao lớn đứng ở ven đường, các cô gái không ngừng quay đầu nhìn lại, lúc này Lý Lị kéo Dung Tư Hàm đến bên người, bà cau mày hỏi cô: “Hàm Hàm, rốt cuộc con sao thế? Vì sao phải dùng thái độ như vậy đối với cậu ta?”

“Con nên dùng thái độ gì đối với anh ta?” Cô điềm tĩnh đáp lại, “Anh ta ngay cả bạn bè cũng không tính.”

“Thế à?” Lý Lị quan sát biểu cảm của con gái, lúc này bà gằn từng tiếng nói với cô, “Lúc ở sân bay cậu ta cho mẹ biết, con và cậu ta từng ở bên nhau bốn năm trời.”

Con ngươi Dung Tư Hàm lập tức co lại, sắc mặt liền thay đổi.

“Bác gái.” Xe taxi đỗ lại trước mặt hai người, giờ đây La Khúc Hách đi tới trước mặt bọn họ, vươn tay giúp bọn họ mở cửa xe, “Nếu bác và Hàm Hàm đồng ý, mấy hôm sau cháu có thể cùng bác dạo chơi Hồng Kông.”

Cô còn chưa lên tiếng thì lúc này vô tình tầm mắt lướt qua trông thấy phía sau La Khúc Hách có hai người đi tới.

Vóc dáng thấp bé đè xuống vành nón nhìn thấy có thể nhận ra là Milk, cô gái đang khoa chân múa tay nói chuyện, tươi cười đầy mặt, mà người đàn ông bên cạnh Milk khuôn mặt hết sức anh tuấn, trên mặt treo nụ cười lười nhác mà Dung Tư Hàm quen thuộc nhất.

Đó là Phong Trác Luân một đêm chưa về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.