Túy Tử Đương Đồ

Chương 13: Chương 13: Chúng Tôi Đều Trưởng Thành Như Vậy (Hạ)




Lão nương Bì tìm tới nhà Phạm Tiểu Ly.

Nhà Phạm Tiểu Ly chỉ cách nhà tôi một cái xoay người, tôi không mở cửa, qua lớp mành che cửa sắt mà ngó ra bên ngoài.

Người phụ nữ bên ngoài ăn mặc rất nhã nhặn đẹp đẽ, chiếc váy thướt tha yêu kiều trên người được mô phỏng theo hoa văn sứ Thanh Hoa, còn khoác thêm trên người một chiếc áo choàng đỏ, người phụ nữ kia để mặt mộc, chiếc cằm khẽ hất cao toát lên phong thái của một vũ công, trên sống mũi thanh tú dong dỏng cao là một cặp kính mắt, điểm này giúp cho cô nhìn không quá giống Vương Tổ Hiền, ngược lại có nét giống như Hồ Nhân Mộng khi lớn tuổi —

Nhưng dù là mỹ nhân tuổi xế chiều hay là thân nhân tương kiến bất tương thức, thì cũng đều là chuyện đứt ruột xé gan nhất trên đời này.

(Thân nhân tương kiến bất tương thức: Người thân gặp nhau làm như không quen biết)

Cô vẫn không chịu tha thứ cho việc năm ấy tôi từ bỏ vũ đạo.

Sau khi bệnh tình bố tôi ổn rồi, tôi cũng dư dả hơn một chút. Tục ngữ nói “Thương bẩm bất thực, yêu can bất trực”, giống như những người đàn ông khác vừa có tiền sẽ nhớ nhung ôm ấp yêu thương phụ nữ, tôi cũng quyết định đi tìm phụ nữ.

(Thương bẩm bất thực, yêu can bất trực: Kho thóc không đầy, lưng không thẳng, hiểu nôm na là không có tiền thì không tự tin)

Tôi tìm tới lão nương Bì.

Lão nương Bì có một tâm bệnh, một khi gặp được mầm non vũ đạo sẽ dồn hết tâm sức để bồi đắp mà chằng cần hồi báo, cô đối xử với Đại Viên như vậy, với tôi như vậy, với Phạm Tiểu Ly cũng như vậy, bởi vậy nên mấy năm trôi qua càng lúc càng nghèo khó, đoàn nghệ thuật tư nhân khó có thể chèo chống mà đóng cửa, chính cô cũng càng chuyển lại càng xa.

Chỗ ở của cô hiện tại phải đi qua một chợ nông sản, tôi từng đưa Phạm Tiểu Ly tới mấy lần, mỗi lần đều dừng lại trước chợ thăm dò mà nhìn một lượt.

Tôi mua sữa ong chúa và cherry, trong hộp quà còn giấu một phong bì 2000 tệ. Bên ngoài chợ hẹp bên trong rộng, không gian rất lớn, tôi đi qua một gian hàng bán cá, thấy phía trước chậu nước to màu đỏ, người bán cá là một đứa trẻ nước mũi còn chưa vắt sạch, thằng bé đang bóp nát bánh mì trong tay làm mồi cho cá ăn. Cách đó chưa tới hai mét, lại thấy một cậu bé gầy xác gầy xơ đang xách cổ một con vịt sống lên, tay tàn nhẫn vung dao, tiễn nó về trời trước mặt một vị khách.

Không khí nức lên thứ mùi gay mũi kì dị, mùi như này tôi không còn xa lạ gì, trước đây tôi cũng từng cười nhìn gà bay vịt nhảy, cười nghe gà gáy vịt kêu, cười dọn lông gà phân vịt, chỉ là không thể ngờ, lão nương Bì không vương bụi trần lại ở một nơi như này.

Nhà cô ở tầng hai, tôi đứng ngoài cửa một lúc, lần nữa không dám ấn chuông cửa.

Dù tôi có ngưng hiếu kính, bỏ trung thành, phế lễ nghĩa, truất liêm sỉ, luyện lòng mình cứng như đá, đoạn tuyệt với toàn bộ chuyện xấu trên thế gian này, thì cũng không thể nhìn thẳng vào đôi mắt của lão nương Bì.

Đúng lúc này trên tầng có người xuống lấy báo. Đó là một người đàn ông trung niên có nét mặt hung dữ, ông ta mặc quần cộc đi dép lê, ông nhìn tôi, mắng xa xả vào mặt, thấy cậu lén lén lút lút ở đây cả buổi, rốt cuộc cậu tìm ai?

Tôi chợt bối rối, cô Vương… có sống ở đây không?

Cô Vương à, cô Vương dạy nhảy cho con gái tôi mãi mà không lấy tiền, cô ấy tốt lắm, khí chất cũng tốt.. Người đàn ông kia vừa mở máy thì không ngừng được, gương mặt hung dữ nhất thời ôn hòa hơn, ông ta nói, cô Vương vẫn khen con gái tôi có thiên phú vũ đạo, cô ấy nói nghệ thuật có khả năng thay đổi số phận, một con gà trong ổ cũng có thể múa thành phượng hoàng vàng…

Đối diện với người cha đang mải miết tô vẽ cuộc sống tươi đẹp sau này của con gái, tôi nhẹ lòng hơn hẳn, đoạn đưa đồ cho ông ta, nói qua loa vài câu rồi đi.

Còn chưa đi được bao xa, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống đất. Tôi ngoái đầu lại, thấy mấy đồ mình đưa bị ném cách mình vài mét, hộp sữa ong chúa vỡ tan, cherry bị dập nát, phong bì bên trong vẫn còn nguyên.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, lão nương Bì đã không còn ở đó.

Tôi nhặt lại hai nghìn tệ không gửi đi được, ném hộp sữa ong chúa dính đầy đất vào thùng rác, ngồi xe buýt quay về, vừa nhìn người xe nươm nướp bên ngoài cửa sổ, vừa bỏ quả cherry vào miệng.

Quả cherry to hơn trứng chim bồ câu dính mật ong, chan chát, lại ngòn ngọt.

Cô vẫn không chịu tha thứ cho việc năm ấy tôi từ bỏ vũ đạo.

“Tôi là Vương Tuyết Cảnh, là giáo viên vũ đạo của Phạm Tiểu Ly.”

“Cô tới làm gì? Chúng tôi không có tiền!!” Giọng mẹ Phạm Tiểu Ly trong phút chốc sa sầm lại, nghe rất căng thẳng, có lẽ là tưởng rằng đối phương tới để đòi lại tiền thuốc men năm đó đã ứng ra.

“Giờ còn cách cuộc thi Thanh Vũ chưa tới một tháng, nhưng lâu rồi Tiểu Ly không tới tập luyện, điện thoại cũng không liên lạc được.” Thái độ lão nương Bì rất hờ hững, nhưng giọng nói lại toát lên sự quan tâm: “Tôi tới là muốn hỏi một chút, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?”

Biết đối phương không tới để đòi nợ, giọng mẹ Phạm Tiểu Ly lại oang oang lên: “Con gái tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nó vẫn vui vẻ, xinh xắn hoạt bát lắm, cô nghĩ nhiều rồi, mau đi về đi!”

“Tôi có thể nói vài câu với con bé không?” Cô ngập ngừng một chút, “Giờ con bé có nhà không?”

“Không có nhà! Mấy ngày nay nó đều qua đêm bên ngoài, không biết đi đâu.”

“Con gái đi mấy đêm không về, làm mẹ mà không lo lắng sao?” Giọng lão nương Bì cũng trở nên căng thẳng, giọng nói sốt ruột căng như sợi dây đàn.

Cô rất lo cho nha đầu chết tiệt kia.

Mẹ Tiểu Ly không để ý, chỉ dùng giọng nói to hơn để át đi giọng đối phương: “Con tôi đi đâu thì liên quan gì tới cô?! Cô là ai hả? Dựa vào đâu mà khoa tay múa chân trước mặt mẹ ruột nó?!”

Người phụ nữ đầy đặn mập phệ đối lập hoàn toàn với người phụ nữ tiên phong hạc cốt, bà ta ưỡn ngực, hai cái “bao da” to thõng xuống bụng cũng lắc lư theo: “Tôi nói cho cô biết, Tiểu Ly nhà tôi không nhảy nữa, giờ nó đang quay chương trình, đạo diễn rất thích nó, nói chỉ cần nó hăng hái siêng năng thì nhất định sẽ nổi, đâu còn thời gian để nhảy nhót vô ích nữa!”

(Tiên phong hạc cốt: Dùng để miêu tả người có khí chất thần thái không giống như người thường)

“Có nhảy nữa hay không là do con bé quyết định, người ngoài nói gì cũng vô ích.”

“Hừ, cái cô này nói xong chưa hả?! Tôi là người ngoài sao?! Tôi là mẹ nó đấy! Sao, Tiểu Ly nhà tôi được phát triển tốt hơn, cô muốn ngăn cản sao?!” Mẹ Tiểu Ly giơ cánh tay lên, ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt lão nương Bì, “Tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng quấn lấy con bé nữa! Nhảy nhót có gì hay?! Nửa đời cô nhảy nhót, cũng đâu được lên tivi, đừng nói là lên tivi, ngay cả đàn ông cũng không tìm được.”

“Vậy làm phiền rồi.” Lão nương Bì cũng không nổi giận, từ đầu tới cuối giữ nguyên thái độ ôn hòa, “Phiền cô đến khi Tiểu Ly về, bảo con bé liên lạc với tôi một chút, báo một tiếng đã bình an.”

“Đồ bệnh!” Mẹ Tiểu Ly đóng sầm cửa lại.

Lão nương Bì cũng không lập tức rời đi, cô xoay người, đối mặt ngay với tôi — cách một cánh cửa.

Cô đứng trước cửa rất lâu. Tôi không dám khẳng định liệu cô có biết mình đang ở phía sau cửa hay không, tôi biết rõ lão nương Bì vô cùng kiêu ngạo và kiên quyết, lúc cô bị người ta mắng chửi tôi mà mở cửa đi ra ngoài, cho dù có không nói lời nào, cũng sẽ tuyết thượng gia sương.

(Tuyết thượng gia sương: đã rét vì tuyết lại giá vì sương, hết khổ này lại tới khổ khác, tương tự như họa vô đơn chí)

Sau khi xác nhận lão nương Bì đã đi rồi, tôi cầm áo khoác lên ra khỏi nhà.

Bố tôi ở sau lưng rống lên: “Muộn thế này rồi mà còn đi đâu?”

“Con đi tìm em gái con về.”

Giờ Bắc Kinh đã hơn mười một giờ đêm, tôi lái Chevrolet tới đài truyền hình tìm Phạm Tiểu Ly, gặp được một trợ lý tổ chương trình. Trước đây tôi từng lái xe của Lê Kiều để tô hình thức bên ngoài cho mình, giờ trợ lý thấy tôi liền vô cùng ân cần, không đợi tôi đặt câu hỏi, cô liền chủ động nói cho tôi biết lúc này Phạm Tiểu Ly đang ở đâu.

Tôi lái xe tìm tới quán bar, bên ngoài cửa đỗ hàng loạt chiếc xe hơi đắt tiền, ngựa chồm và sao ba cánh cùng nhau “sỉ nhục” chiếc Chevrolet của tôi.

(Ngựa chồm: Ferrari; Sao ba cánh: Mercedes, bạn Viên dùng hình logo để gọi tên xe)

Đi qua vài nhóm người loạn thất bát tao, tôi tìm thấy Phạm Tiểu Ly. Con bé đang ngồi trên ghế dài ở một chỗ hạng sang đắt đỏ, hiển nhiên đã uống say khướt rồi, nhìn cái gì cũng phải híp mắt lại quan sát, cái đầu còn gật gù lắc qua đảo lại. Bên cạnh cô bé có ba chàng trai trẻ tuổi ăn mặc theo trào lưu, cách cô ở nơi xa nhất là một cô gái trẻ tuổi có phần quen mắt. (Loạn thất bát tao: lộn xộn lung tung hết cả lên)

Tôi mất tới năm phút mới có thể chắc chắn mình không nhìn nhầm người, kia không phải là Ngải Tuyết “hoàn cảnh vô cùng khó khăn” trong chương trình kia sao?! Mi giả cong vút tới lông mày, nửa bộ ngực vừa trắng lại vừa lồ lộ, nhìn sống động như thật, cô ta dập điếu thuốc, ngay lập tức một trong ba người đàn ông quan tâm giúp cô ta châm lửa, mà hai người kia cũng không rảnh rang gì, một đang đưa rượu lên mép Phạm Tiểu Ly, người còn lại thì luồn tay vào trong quần con bé…

Nhất thời tôi nổi trận lôi đình, nếu như lúc này không tiến lên ngăn cản, có khi ba thằng khốn này sẽ cưỡng gian con bé ngay tại đây!

Tôi xông lên, đẩy cái thằng đang táy máy tay chân kia ra, xoay người kéo lấy Phạm Tiểu Ly: “Khuya lắm rồi! Mẹ đang giục em về nhà đấy!”

Thằng cha bị tôi đẩy ra lập tức gào về phía tôi, miệng bắt đầu mắng chửi: “Phân chỗ nào bốc ra đây thế? Mày tới gây sự cái rắm gì hả?”

Còn cái người vừa nhìn thôi liền biết là có tiền, không nói lời nào đã động thủ, đặt mạnh cái cốc rượu đang đưa cho con bé xuống bàn, cũng đứng dậy mà đấm mạnh một cái vào vai tôi, kêu tôi cút đi.

“Con mẹ nó mày đang làm cái trò gì vậy?! Mày là gì của Tiểu Ly?!”

Đối phương túm lấy cổ áo tôi, cổ áo siết chặt khiến tôi gần như tắt thở, tôi hất nắm đấm kia ra, miệng vẫn không quên tranh thủ: “Không có tao nhân lúc nửa đêm làm, thằng bố liệt dương của mày có thể đẻ ra mày sao?! Con mẹ nó tao là bố của mày, là anh của con bé!”

Lúc quỳ gối không nên nhăn nhó, lúc mắng chửi không nên nhẹ miệng, còn lúc thật sự vung nắm đấm cũng tuyệt đối không được sợ hãi.

Tôi quyết tâm phải đánh sứt đầu mẻ trán ba thằng ranh con kia, bọn chúng đánh tôi tôi liền đánh trả, bọn chúng đánh tôi một cái, tôi đòi cả vốn lẫn lãi mà đánh ba cái lại — sự thật chứng minh ví dày hay xẹp chẳng liên quan cái cóc khô gì tới tài nghệ đánh nhau, chó vườn mệnh rẻ cũng không phải dạng vừa, đã bắt đầu tàn nhẫn rồi, thì cứ theo đấy mà đánh chết cái đám chó cảnh kia đi.

Càng đánh kịch liệt chiến tích càng rõ ràng, nhất thời tôi vì đắc ý mà sơ sẩy, không ngờ đột nhiên sau gáy bị người ta đánh lén một cái —

Tiếng thủy tinh vỡ tan vang dội, tôi tỉnh mộng ngay tại chỗ, ngay cả ba thằng đang quyền qua cước lại với tôi cũng dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng tôi. (quyền qua cước lại: đánh qua đá lại)

Chất lỏng nóng rực từ sau gáy chảy dài xuống, cũng không quá đau, tôi chao đảo mấy bước, không ngã xuống.

Đến khi quay đầu lại, trông thấy người đứng sau lưng tôi chính là Phạm Tiểu Ly.

Đôi mắt phượng của cô bé bị ánh đèn quầy bar chiếu rọi mà lóe lên, trong tay vẫn còn cầm một chai rượu dính máu.

Anh đừng xía vào chuyện của tôi, không ai được động vào tôi. Phạm Tiểu Ly lạnh lùng mà lẳng lặng nhìn tôi, nói, tôi không nhảy nữa, tôi trưởng thành rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.