Đến bệnh viện mới biết, bệnh tình của bố tôi đi xuống.
Tôi kinh hãi, cả người run lên, chất vấn bác sĩ chủ nhiệm của bố: “Không phải anh nói bệnh của ông ấy không nặng sao?”
“Với những người trẻ tuổi mà nói, bị một chút bầm não không sao, nhưng với
người lớn tuổi, các cơ quan chức năng trong cơ thể sẽ suy kiệt, một bệnh nhẹ nhưng có thể dẫn tới rất nhiều biến chứng, huống hồ ông nhà lại mắc bệnh gan đã lâu, có thể chịu đựng đến bây giờ đã không dễ dàng.”
Bác sĩ chủ nhiệm kia chỉ về phía ông cụ đối diện giường bố, an ủi tôi mà
nói, bệnh của người lớn tuổi giống như thị trường chứng khoán, lên xuống ngoài dự đoán của mọi người, một ngày không theo dõi đã biến hóa khôn
lường. Cậu xem ông cụ bên cạnh xem, một phút trước còn phải dùng máy hô
hấp, mà một phút sau đã có thể sờ tay y tá chấm mút, đã thông báo bệnh
nguy kịch mấy lần rồi mà vẫn chưa làm sao.
Lúc ông ta nói lời này bộ dạng rất ung dung, còn có thể pha trò, nhưng tôi không thích thái độ coi sự sống cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Trong nguyên nhân pha
lẫn một số thuật ngữ chuyên môn tôi nghe chẳng hiểu, nhưng về tình trạng bệnh thì tôi nắm được, thuốc điều trị não dẫn tới suy kiệt chức năng
gan, gan của bố tôi hỏng rồi, tới lúc này thì hỏng hoàn toàn rồi.
Bác sĩ dặn dò tôi qua loa, tình huống trước mắt vẫn tốt, thế nhưng một ngày nào đó xảy ra chuyện thì tôi không nói được, người nhà cậu nên chuẩn bị tâm lý, ông nhà muốn ăn gì muốn dùng gì, nhân mấy ngày cuối cùng này
thực hiện cho ông ấy đi.
Tôi đặt hoa quả xuống cửa phòng bệnh rồi xoay người đi, đi một đoạn đường thật xa, mua nửa chân giò muối, cùng
một chai rượu vàng.
Bước qua cánh cửa tôi trông thấy bố, bố đang
nằm trên giường, mở to mắt, dường như bố nghe thấy tiếng bước chân mà
quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi nheo mắt nhìn bố một hồi, gương
mặt sạm đen già nua, mái tóc đã trắng như tuyết, khuôn miệng bố so với
lần trước tôi gặp lại càng lệch hơn, tôi nén nỗi buồn mà nâng cổ tay
lên, đôi bàn tay run rẩy đưa đồ ra: “Viên Quốc Siêu, bố cứ tâm tâm niệm
niệm thèm chân giò muối, hôm nay con mang tới cho bố đây, giờ ngày nào
con cũng mang tới, kèm thêm hai chai rượu vàng, cho bố ăn đến khi nào
chán thì thôi.”
Tuy rằng tôi đã dự kiến từ trước mà băm nhỏ chân
giò ra, nhưng khả năng nuốt của bố tôi đi xuống rất nhiều, tôi vừa đút
vài thìa đã không nuốt trôi. Tôi lấy khăn lau miệng cho bố, sau đó xốc
chăn bố đang đắp ra, giúp bố xoa bóp chân.
Mặc dù y tá ở đây ngực to mặt đẹp, nhưng mà hẵng còn trẻ quá, tôi sợ họ không chăm sóc chu đáo cho bệnh nhân lớn tuổi. Tôi xoa bóp chân cho bố một hồi rồi chuyển qua
xoa bóp cánh tay, tuy bố không bị liệt nửa người nhưng cũng đã nằm trên
giường nhiều ngày, tôi sợ bố bị hoại tử.
Cặp đùi của lão Viên gầy quắt lại, không biết nước trong cơ thể bị rút đi đâu, da tay bố sần sùi những vết rạn trắng, tôi cúi đầu, lau lau, lau lau, da khô bong tróc
đầy tay.
“Viên Quốc Siêu, Tiểu Ly vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mà bác sĩ nói tình hình khôi phục rất lạc quan, chỉ cần năng dùng thuốc ngoại
là có thể bình phục hơn nửa — bố nói xem sao chúng ta lại có hàng xóm
quá đáng như vậy, đó giờ rán sàn ra mỡ, con gái gặp chuyện cũng không
chăm non, tiền chữa bệnh là lão nương Bì bỏ ra cả…”
“Với cả, con
dâu với con trai bố đang chiến tranh lạnh với nhau, rõ ràng đã đóng máy
về Bắc Kinh, nhưng vẫn không chịu để ý đến con.. Không để ý thì thôi,
cái tính cáu kỉnh này, do đám fans não tàn chiều thành thói..”
“Cuối cùng lão nương Bì cũng chịu nhận chỉ đạo Choreography, nghe Skylar..
chính là con bé mấy hôm trước tới thăm bố cùng con ấy, nghe nói lão
nương Bì đã nhậm chức rồi. Con đoán cô cũng chẳng ham hố quay trở lại
sân khấu bằng cách này, chủ yếu là muốn kiếm nhiều tiền chữa bệnh cho
Tiểu Ly…”
Thi thoảng tôi lại ngẩng đầu lên nhìn lão Viên, thấy bố vẫn đang thất thần, khóe miệng ướt nước bọt lau mãi chẳng hết, đôi mắt
nhìn chòng chọc ra ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt nghiêm nghị đến lạ.
Ngoài cửa sổ, nhiệt độ ngày hè lên tới bốn mươi độ, trời nóng cháy da cháy
thịt, khắp nơi ồn ào, khắp nơi rối ren, khắp nơi là những anh chàng cởi
trần và các cô gái ăn mặc hở hang, khắp nơi là hormone nóng bỏng thể như sắc hè oi.
“Ây dà,” Khi thì bố minh mẫn khi lại trở nên hồ đồ,
tôi nhìn bố ngớ người hồi lâu, mất kiên nhẫn gọi: “Viên Quốc Siêu, nghĩ
gì thế?”
“Gì cũng nghĩ, nghĩ bố, nghĩ mẹ, nghĩ chiến hữu ngủ cùng giường, nghĩ nhân viên cùng uống rượu, nghĩ ta đây cả đời vô dụng.. mới nãy vừa nghĩ tới mẹ mày, lại bị thằng ranh mày cắt ngang.”
Miệng bố tôi méo xệch, đầu lưỡi cũng chẳng thẳng, lúc bố nói tốn rất nhiều
sức, nhưng tôi vẫn nghe rõ. Đến lúc này thì tôi không nén được nỗi buồn, đã mười năm rồi bố tôi chưa từng chủ động nhắc tới mẹ, mà lần đầu tiên
nhắc này lại khiến tôi ý thức ra, có lẽ bố tôi đã đi tới giới hạn.“Lúc
mẹ mày còn trẻ cũng thích nhảy nhót, không giống mẹ Tiểu Ly ôm ôm ấp ấp
cả trai lẫn gái là có thể lên sân khấu, có thể đoạt thưởng đâu… Mẹ mày
cứ như tiên nữ chẳng ăn chẳng uống, sinh con xong eo nhỏ như cái miệng
bát, hai tay là có thể ôm trọn..” Mắt bố tôi mờ đục, yếu ớt thở dài, “Mẹ mày cái gì cũng tốt, tướng mạo, vóc dáng, tính nết, tất cả đều tốt cả,
chỉ là không an phận.”
Lão Viên nói mẹ tôi bỏ đi cũng vì cái tính “không an phận”, ông nói tôi không chỉ thừa hưởng thiên phú vũ đạo của
mẹ, mà còn thừa hưởng luôn cái tính “không an phận” này.
Tôi cố
gắng lật lại ký ức ngày còn bên nhau, trong ấn tượng của tôi, bố từng
xuống tay với mẹ tôi không ít lần, nhưng nhìn kỹ lại những năm tháng ấy, đánh thì đánh đấy, nhưng lại chưa chắc đã là đánh đau, lại chưa chắc là đánh thật. Tính lại nợ cũ chắc chắn không phải chuyện có thể giúp con
người ta vui, thời gian trôi qua, bà ấy đã bỏ tôi và cha gần mười năm,
giờ tôi chỉ nhớ rõ bà có gương mặt đẹp, vòng eo bé nhỏ, bà hâm mộ hư
vinh, khinh miệt thứ xấu, bà chỉ cần hất tóc lắc eo trong tiệm cơm Tây
cao cấp, nhất định sẽ có hàng tá cánh mày râu áo quần bảnh bao tới gần.
Tôi chẳng muốn truy cứu yêu hận giữa họ, tôi đắp chăn lên chân bố, liếc mắt nhìn thứ dưới đũng quần không chút sức sống kia, hỏi: “Bố không nghĩ về mẹ con, mà tơ tưởng tới đàn bà thôi chứ gì?”
Lão Viên nhắm mắt lại, tỏ vẻ mệt muốn chết, không tiếp lời với tôi.
Đợi đến khi lão Viên ngủ say rồi, lại đến lượt tôi ngồi thất thần bên giường bệnh.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi và bố đứng bên ngưỡng chia ly, cũng
không phải lần tệ nhất. Ngày đó không có tiền, bác sĩ ngăn không cho vào phòng bệnh ở, bố tôi phải nằm truyền nước trong phòng cấp cứu lúc nhúc
người với người, nhận liên tiếp ba tờ thông báo bệnh tình nguy kịch. Lúc bác sĩ nói không chữa được, tôi đẩy giường bệnh của bố đi khắp viện tìm người cứu, lúc tôi xếp hàng trả tiền thì đưa bố giữ ví, bảo bố đừng để
người ta lấy đi, còn tiền thì bố còn mạng. Bố tôi chê cái vì đẫm dầu mỡ
nồng mùi thịt, nhưng vẫn ôm chặt nó trong tay. Đến khi cả người co giật
đôi mắt trắng dã bố vẫn còn ôm chặt trong lòng, tôi bèn nắm tay nói lão
Viên hãy cố giành giật sự sống, chúng ta cùng sống với nhau đến khi cuộc sống tốt hơn có được không? Tôi nhớ lúc đó bố đã hoàn toàn không thể
nói chuyện, nhưng vẫn chảy nước mắt gật đầu với tôi, sau đó bố thật sự
giữ được mạng.
Giờ cuộc sống tôi đã được coi là tốt hơn chưa?
Tôi ngước mắt nhìn căn phòng bệnh rộng rãi hoa lệ, nghĩ một người đàn ông
“sống tốt” thì nên có sắc có tửu, tôi chợt nhận ra bản thân mình cũng
không quá đau buồn, chỉ là có chút tiếc nuối.
Thế là đột nhiên tôi nảy lên một ý nghĩ to gan trong đầu, tôi phải đi tìm phụ nữ cho bố.
Ra khỏi phòng bệnh của lão Viên, tôi nhớ tới lão K thích ngâm thơ trong
trại tạm giam ngày ấy, tôi gọi cho anh, nói qua về tình huống của tôi,
rồi hỏi anh có cô nào ngực to để giới thiệu không.
“Bố cậu.. nhanh như vậy đã..?” Lúc ở trại tạm giam tôi thường xuyên nhắc tới lão Viên ở đây, nên lão K đã biết chuyện từ trước.
“Vâng, bác sĩ nói thế, em thấy giờ đầu óc vẫn bình thường, nên chắc nói trước để chuẩn bị trước.”
“Đừng buồn nhé, cậu đừng quá buồn nhé.”
“Vẫn còn chưa đi mà, với cả em cũng không buồn.” Giọng tôi hết sức bình
tĩnh, giống như ông chủ nhiệm kia, cũng cười cợt như vậy trước sinh tử,
rõ là não tàn.
“Hừm, không phải người bình thường lúc này nên
khóc lóc ỉ ôi, không thì vội đi thu xếp hậu sự sao, có đứa con có hiếu
như cậu đúng là xưa nay hiếm thấy! Cơ mà cậu tìm đúng người rồi đấy, PJ, người mẫu, hay mấy em ngực to tròn, danh kỹ khắp Bắc Kinh này, không ai mà lão K này không biết. Quan trọng là cậu muốn tìm dạng gì?” Lão K
thao thao bất tuyệt, cách một đầu dây mà tôi vẫn có thể tưởng tượng bộ
dạng hớn hở lúc này của lão.
Trước đây tôi thường nói tìm gái cho bố, nhưng chưa lần nào làm thật. Lúc này lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi
trộm, che mic nói lí nhí, thi thoảng lại đảo mắt nhìn quanh, bộ dạng lén lút như tên trộm chột dạ: “Thì là mấy em trẻ tuổi xinh tươi, eo con
kiến, tốt nhất là có chút phong cách, kiểu mấy em hay gặp trong salon
tóc đó, bố em vất vả cả đời rồi, ra đi cũng phải ‘đậm đà’ một tí, không
thể để bố chịu tủi được.”
“Phong cách à, đảm bảo có phong cách!
Trùng hợp anh có một cô, từng tham gia chương trình tài năng, thiếu chút nữa thành sao, cậu xem có được không?”
“Được, gu thẩm mỹ của anh thì em yên tâm rồi. Giá cả…”
“Phải xem cậu tìm người làm gì đã, một chơi một cũng có giá, mà một chơi với hai bố con cậu ——”
“Này này này, anh đừng nói linh tinh, nghe em nói đã này.” Tôi suy nghĩ cẩn
thận, nghĩ bố mình già cả như vậy cũng chẳng làm được cái gì, bèn nói
với anh: “Để tâm sự với bố em một ngày đi.”