Ngoài mấy cô bé trượng nghĩa giúp đỡ không lấy một xu, trong vũ đoàn còn một người nữa cần được nhắc tới là lão K. Mặc dù lão K chuyên môn chế
thơ bậy, nhưng lão ấy cũng là một thương nhân rộng rãi, hiệp nghĩa xứng
danh. Lão tụ tập anh em thủ hạ tới cổ vũ cho tôi, tuy rằng tới muộn,
nhưng cũng túm tụm hơn bốn mươi người, bọn họ cả người ướt dầm ướt dề mà chui vào nhà hát, mang theo mùi mưa đục khó nhận ra.
Mấy cô bé
thì cũng không mấy cảm kích, bảo tôi đám người này cùng lắm chỉ có thể
lấp đầy chỗ dưới sân khấu, chứ không hiểu gì về nghệ thuật.
Tôi
biết mấy cô bé lo uyên thâm quá ít người hiểu, nhưng lúc này rồi đâu cần để ý chuyện này nữa, tôi an ủi mấy đứa nó, không cần biết khán giả có
hiểu hay không, một vũ công chỉ cần tập trung vào bài nhảy của mình,
không cần quan tâm khán giả có cảm động hay không, trước tiên phải tự
lay động được chính bản thân mình.
Mấy cô bé gật đầu bước lên sân khấu, nhân viên ánh sáng của “Khiển Đường” đúng chuẩn quốc tế, phối hợp xoay tròn vòm sân khấu tạo hiệu quả như trong ảo mộng, mấy đứa Skylar
nằm rạp xuống đất, theo tiếng nhạc vang lên mà bật dậy, chợt có tia sáng từ trên cao chiếu xuống, như thánh quang nơi đài sen Phật tổ ngồi, chớp mắt kéo dài chiếu khắp nhà hát. Khán giả dưới sân khấu bị cảnh tượng
đẹp đẽ hoành tráng như vậy làm cho rung động, vừa mới mở màn mà tiếng vỗ tay như pháo nổ.
Nhưng tôi nguyện tin rằng kia là ánh mắt của lão Viên từ trên cao đang dõi theo tôi.
Bởi vậy nên tất cả những người tôi yêu thương hôm nay đều có mặt đông đủ,
trên sân khấu có lão nương Bì, dưới sân khấu có Lê Kiều và Phạm Tiểu Ly, hơn nữa, trên trời cao còn có lão Viên.
Điệu múa cuối cùng chính là điệu múa lừng danh của lão nương Bì ngày đó, “Túy tử Đương Đồ”.
Trước đó tôi và cô đã hoàn thành xong nghi thức múa chuyển giao, sau đó
sân khấu lộng lẫy trở nên tối tăm, cô lặng lẽ đi ra, gửi trao tình cảm
chân thành suốt đời của cô với vũ đạo cho tôi.
Đây là điệu múa mà tôi nhảy vui sướng nhất. Tôi phóng túng mọi bản năng của mình, tôi
điên, tôi si tôi cuồng, tôi xoay tròn, nhún nhảy rồi lảo đảo, tôi như
ngọn gió Bắc lướt qua cánh rừng rậm, như con chim đại bàng mà bay vút
lên không.
Khi điệu múa này kết thúc, cả người ướt đẫm, tôi mờ
mịt nhìn xuống khán đài, những tiếng vỗ tay vẫn chưa vang lên, đáp lại
tôi là sự yên lặng kéo dài hàng chục phút đồng hồ. Sau đó, Lê Kiều là
người đầu tiên đứng dậy vỗ tay, tôi ở trên sân khấu thoáng chạm mắt với
hắn, chỉ thấy hắn mấp máy môi với tôi —— ngay lập tức tôi đọc được rõ
khẩu hình của hắn, hắn nói với tôi: Đừng khóc.
Tôi thấy Lê Kiều
vỗ tay mãi không ngừng, mắt hắn rưng rưng nước, thầm nghĩ, còn làm bộ
làm tịch đi an ủi tôi, anh cũng khóc đến nơi rồi kia kìa.
Tiếng
vỗ tay cuối cùng cũng vang ầm lên, như cơn mưa rào mùa hạ, như mấy ngàn
người đồng loạt đập cửa. Mắt tôi hoa lên, tai ù đi, ngoại trừ tiếng vỗ
tay ra thì không nghe thấy được gì nữa, sau khi cúi chào cảm ơn sáu lần
liền, tôi lảo đảo quay về hậu trường, một mình ngồi ngẩn ra trước bàn
trang điểm, nhưng hồn bay tận đâu.
Mấy cô bé từng gặp cảnh sân
khấu đông kín chỗ với “Khiển Đường”, nhưng lại cảm thấy vui vẻ với buổi
diễn vắng người hỏi han này. Mọi người tay nắm tay, ở trong phòng hóa
trang hết hát rồi lại múa, vừa khóc vừa cười, gương mắt ai nấy nhòe lớp
phấn, nhưng chẳng ai bận tâm. Mãi đến khi có người đột nhiên cất tiếng:
Ơ? Cô Vương đâu rồi?
Tôi giật mình hoàn hồn lại, tất cả mọi người đều đang ăn mừng, duy chỉ lão nương Bì là không thấy đâu.
Người cuối cùng nhìn thấy lão nương Bì là Skylar, con bé nói lúc tôi nhảy
điệu múa cuối cùng kia xong thì lão nương Bì đi luôn, hỏi cô thì cô nói
trong nhà có việc.
Nhà cũng đã bán rồi, cô còn nhà nào nữa? Trong lòng tôi thầm kêu không xong rồi, vội lấy điện thoại ra gọi cho lão
nương Bì, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng máy bận vang lên lạnh lùng. Tôi càng cảm thấy bất an, vội hỏi Skylar: “Ngoài nói trong nhà có việc
ra, cô còn nói gì với em không?”
“Cô nhờ em chuyển lời cho anh,”
Skylar chớp chớp đôi hàng mi được gắn lông vũ, sau một hồi ngẫm lại thì
nói tôi hay, cô bảo anh ngốc, nhưng anh là học trò tốt nhất của cô.
Skylar nói xong, tôi túm lấy cánh tay Phạm Tiểu Ly, chạy ra ngoài cửa. Con bé
không đến nỗi ngốc hẳn, huống hồ dạo gần đây được lão nương Bì chăm sóc
cũng có xu hướng chuyển biến tốt đẹp, nó cũng tự hiểu đã xảy ra chuyện
gì, miệng thốt lên: Cô ơi! Cô ơi!
Nhưng cô đâu rồi? Tôi nắm chặt tay Phạm Tiểu Ly, đưa mắt nhìn dòng người xe chảy xiết, không biết nên đuổi theo hướng nào.
Cơn mưa ngoài kia đã dần ngớt, tiếng gió rít mưa tạt lọt vào tai, nghe như
tiếng thở than khàn khàn vẩn đục. Trời rộng thoáng, đất sạch gọn, cành
cây khô mùa đông lại có vẻ run rẩy, ngay cả ngói hiên cũng được nước mưa gột rửa hết rêu xanh, tôi đứng bỡ ngỡ giữa thế giới này, liều lĩnh lao
về phía trạm xe lửa, sau đó ngồi xổm xuống đất mà khóc òa.
Lão
nương Bì cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi Bắc Kinh, mà tôi còn chưa kịp nói
cảm ơn với cô, cũng chưa gọi cô được một tiếng “thầy”.
Một khoảng thời gian dài sau đó tôi ở trong biệt thự của Lê Kiều, trong khoảng
thời gian đó hắn lại vinh dự ra nước ngoài một chuyến, sau đó trở về
liền giúp tôi xử lý chuyện hợp đồng. Nhưng tên khốn Cố Dao dạo này lại
đang bận rộn quay “Đại vũ công”, Lê Kiều vừa về tới Bắc Kinh thì anh ta
đi, hai thiên vương không có cơ hội mặt đối mặt.
“Cái tên khốn Cố Dao kia, dám động tới người của anh. Mai em mang tiền hủy hợp đồng đi
gặp nó, xong ném từng bọc từng bọc tiền vào mặt nó.” Tôi hoài nghi hắn
đang giả vờ bực thế thôi, chứ trong lòng lại sướng muốn chết, bởi vì
tiếp theo hắn nói, “Không cho em không tiền đâu, anh muốn em lấy thịt
bồi thường.”
Tôi lắc đầu, duỗi chân ra khẽ đá hắn một cái: “Còn
lâu ấy, ông tè một bô trả cho bây giờ! Em nói chớ, sao anh lại lệch lạc
thế cơ chứ, giờ quan hệ hai ta thuần khiết trong sáng không tì vết biết
bao nhiêu, anh lại nói tiền với chả nong, thật tầm thường, rõ xấu xa!”
Đạp thì đạp thế thôi, chứ cũng chẳng dùng mấy sức lực. Giờ Lê Kiều chiều
tôi tới mức vô pháp vô thiên, quan hệ của chúng tôi gần như mọi người
trong công ty đều biết rõ chứ chẳng còn là bí mật gì, chỉ thiếu điều
come out chọc thủng lớp giấy ngăn kia ra. Tuy rằng có chuyển biến tốt,
nhưng tôi vẫn không dám làm càn trước mặt hắn, được đà lấn tới như này
cũng thỉnh thoảng mới dám làm, mà làm xong cũng cảm thấy lo lắng.
“Con hát tám chín phần mười đều xấu xa, giờ em mới biết à.” Lê Kiều nhân cơ
hội túm lấy bàn chân tôi, cúi đầu hôn xuống ngón chân, sau đó lại hôn
lên bắp chân, hắn nói, Viên gia à, giờ mình thương lượng chút, liệu em
có thể lấy thân thể thuần khiết của em để an ủi tâm địa xấu xa của anh
không?
Nói là thương lượng, nhưng người này có cho tôi cơ hội đâu, nói xong liền đè người xuống, dùng vũ lực mà lột quần tôi.
Tôi cố ý không phối hợp, hai cái đùi bắt chéo lại, cứ như xử nữ sắp bị khai bao.
“Mở chân ra nào.” Lê Kiều lộ vẻ mất kiên nhẫn, cố gắng dùng đầu gối để mở hai cái đùi đang khép chặt của tôi.
“Anh muốn mở như thế nào? Muốn mở chân chữ ‘bát’ hay là chữ ‘khai’?” Giờ tôi đã chẳng còn biết ngượng là gì, cặp mông tròn xoe cố tình nhấc lên đong đưa, tôi giơ một chân lên, để chân lên đầu giường, hai cái đùi mở ra
thành hình chữ “khai” (Bát: 八; Khai: 开)
“Nếu em không sợ căng
trứng, thì cứ giữ nguyên tư thế này đi.” Lê Kiều cong tay búng vào trứng tôi, sau đó ngón tay lại nhẹ nhàng sờ vào hội âm và miệng huyệt, làm
khắp xương tủy giun trứng trong người tôi đều tỉnh lại, da đầu như tê
dại, khẽ run lên. Tôi chẳng thể giữ tư thế dạng chân ra này được, đành
phải năn nỉ xin Lê Kiều mau mau tiến vào.
Lê Kiều lấy chai bôi
trơn trên đầu giường, cũng chẳng nóng lòng muốn dập lửa, vẫn bất động
thanh sắc, ung dung giúp tôi nới rộng. Nơi đó của tôi được ngón tay thon dài của hắn vuốt nhè nhẹ, kìm lòng chẳng đậu mà co rút vào, như muốn
nuốt ngón tay hắn vào trong.
Lê Kiều vỗ mông tôi, cuối cùng cũng đâm vào, bao nhiêu bực bội tích tụ từ chỗ Cố Dao, phát tiết hết lên người tôi.
Sau khi bắn xong chúng tôi ôm nhau ngủ. Ngủ được một lúc, tôi tỉnh dậy, bàn tay sờ khắp cơ bụng hắn một lượt, lại dời xuống thằng nhỏ của hắn mà
nặng nhẹ trêu đùa. Lê Kiều bị tôi chọc tỉnh, nheo mắt lại nhìn tôi.“Gia, em thèm ăn, muốn nữa.” Tôi thản nhiên cười với hắn, tiếp tục nằm lên
người hắn, liếm từng chút từng chút cơ ngực tuấn mỹ của hắn, liếm đến
mức khiến hai hạt đậu trên ngực cứng như thép, đỏ bừng đáng yêu.
“Hiếm khi nào như này, sao đột nhiên damdang như vậy?” Bình thường tôi không
chủ động thế này, toàn là hắn đòi muốn, tôi thì ‘dục cự hoàn nghênh’,
‘lễ trước binh sau’. Lê Kiều nheo đôi mắt xám tro, gương mặt lạnh lùng,
chẳng có chút sắc tình, nhưng thứ gì đó đã cứng nóng từ lâu, bán đứng
tâm tư hắn.
“Anh không thích em damdang thế này sao?” Dâm cũng
phải hùng hồn của dâm, tôi thấy Lê Kiều có phản ứng, liền đưa lưng về
phía hắn, nằm úp sấp xuống, cao hứng vểnh mông lên.
“Không, cũng không hẳn.” Lê Kiều nằm đè lên lưng tôi, cắn gáy tôi nhẹ giọng nói, “Dâm cũng thích, mà cứng cổ cũng thích.”
Cái người sau lưng lại đột ngột tiến vào một lần nữa, tôi thoải mái rên
lên, mới bị cắm ba tấc đã không chịu nổi, khóc lóc bắn lên ngực.
Thật ra có chuyện này tôi vẫn chưa nói cho Lê Kiều, nhưng tôi nghĩ hắn cũng
sẽ biết sớm thôi, tuy rằng “Túy tử Đương Đồ” không đột ngột nổi lên như
tôi đoán, nhưng tôi lại chạm tới được một người tưởng chừng như vĩnh
viễn không thể chạm vào.
Ngay hôm sau buổi biểu diễn, Will Mark
phái phiên dịch viên của ông ta tới tìm tôi, nói là muốn gặp mặt tôi nói chuyện. Người sang có tâm kính hiền, nhất là những người theo nghệ
thuật như chúng tôi, dù cho khi ở cùng lão Đức chẳng vui vẻ gì, nhưng
tôi vẫn thấp thỏm bồn chồn mà đi. Quả nhiên, Will Mark xổ ra một tràng,
tuy rằng bài biên đạo của tôi đầy thiếu sót, nhưng đột nhiên có bước
chuyển, ông quyết định viết một bức thư, tiến cử tôi tới học viện hoàng
gia Tây Ba Nha, đồng thời miễn phí toàn bộ học phí.
Phiên dịch
viên còn nói nguyên si lời lão Đức, ông nói buổi biểu diễn hôm đó, ông
đứng ở hàng cuối cùng, tuy rằng vũ đạo của tôi không hoàn mỹ, nhưng quả
thật tôi cũng có thái độ và linh tính cần có của một vũ công, ông thấy
rõ không gian phất lớn trên người tôi. Đương nhiên, ông cũng đồng thời
nhắc nhở tôi nghĩ kỹ, bởi vì ba năm sau tôi đã tới ngưỡng ba mươi, đối
với một người muốn thành danh thì khi đó đã là quá muộn, nhưng đối với
một vũ công chân chính mà nói, có lẽ cuộc đời vũ đạo của người đó chỉ
mới bắt đầu.
Tôi gần như thốt lên chữ “Được” theo bản năng, chẳng cần phải nghĩ ngợi.
Đây đã là đêm cuối trước khi tôi lên đường đi du học, chúng tôi liên tục
thay đổi mấy tư thế, cũng dốc hết tâm tư, cuối cùng cả hai đều mệt kiệt
sức, nhưng vẫn mê luyến thân thể đối phương mà không chịu buông tay, thế là Lê Kiều ngồi khoanh chân, còn tôi mặt đối mặt ngồi lên chân hắn,
hiếm khi nào cao hơn hắn được một chút. Vòng eo mềm mại của tôi nằm
trong vòng tay hắn, tôi nâng gương mặt anh tuấn của hắn lên, chủ động
hôn nồng nhiệt, thi thoảng còn cúi đầu nhìn nơi đó của hắn ra vào trong
thân thể tôi.
Bởi vì phải dậy sớm ra sân bay, nên gần như cả đêm
tôi không ngủ. Chưa tới năm giờ sáng, tôi rón rén chui ra khỏi lòng Lê
Kiều, dựa vào đầu giường, để lại một tờ note. Tôi viết đơn giản lý do
đi, nói hắn chỉ cần đợi tôi ba năm, ba năm sau tôi đã học xong trở về,
như thế sẽ không phải lo đi vào vết xe đổ của lão nương Bì, cũng không
nợ hắn phải giúp tôi trả nợ cho Cố Dao, quả đúng là vẹn toàn đôi bên.
Vốn là cố gắng viết thật gọn, không muốn đang viết lệ lại chảy ròng ròng
xuống. Không muốn vào tình cảnh đôi mắt đẫm lệ tiễn đưa cẩu huyết như
trong tiểu thuyết, tôi nâng tay áo lên lau nước mắt, tự thu thập ổn thỏa cho bản thân, quyết định rời đi.
Lê Kiều nằm trên giường vẫn
chưa tỉnh lại, chăn hờ hững vắt trên eo, lộ ra cơ thể cường tráng ưu mỹ. Tôi ngưng mắt nhìn gương mặt đang say giấc này, vốn muốn đi nhưng lại
quay trở lại, cúi người hôn lên đôi môi hắn.
Tôi mặc đồ như học
sinh, áo phông, lưng đeo balo, rời khỏi biệt thự của Lê Kiều chưa được
bao xa, đã nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình.
Đáp một
tiếng quay đầu lại, trông thấy Lê Kiều đang đứng ở trên sân thượng biệt
thự. Viền mắt hắn ửng hồng, râu ria lún phún, dường như sau một đêm điên cuồng, không thể che đi vẻ mặt yếu đuối như trẻ con. Hắn chỉ mặc một
chiếc quần lót và áo sơ mi, áo sơ mi còn chưa mặc cẩn thận, vạt áo phất
phới trong gió như cánh chim. Hắn dùng ánh mắt sầu bi mà đa tình nhìn
tôi, sau đó vội vàng đỡ tay vịn la to: Viên Lạc Băng!
Người đàn ông này chân thành gào to khuyên tôi ở lại, thế là tôi cũng phất tay với hắn, đồng thời, lớn tiếng hét lên: Lê Kiều!!
Tôi ném balo đi, dang đôi cánh tay, tặng gia một điệu múa ngẫu hứng. Bước
chân nhẹ tênh, múa xong liền nở nụ cười ngẩn, tôi nhặt hành lý lên, cuối cùng vẫy vẫy tay với Lê Kiều, không quay đầu lại mà đi. Đi thẳng tới
chiếc cổng lớn rực rỡ của khu biệt thự, lên chiếc taxi đã gọi từ sớm.
“Nghe giọng cậu không giống người phương Bắc, từ đâu tới vậy?” Vừa ngửi thấy
mùi xăng quen thuộc đã lấy lại được tinh thần, tâm tình tôi rất tốt,
định lảm nhảm trên trời dưới biển một hồi với cậu tài xế.
“An Huy, Yên Mã Sơn, tới Bắc Kinh chưa đầy nửa năm, mới đây mới hạ quyết tâm phát triển ở đây.”
“Hạ quyết tâm cũng là chuyện tốt mà, có hút thuốc không?” Tôi móc trong túi ra một bao Ngọc Khê, đưa ra trước mắt cậu ta.
“Không, không hút.” Chàng trai có vẻ hoạt bát kia ngượng ngùng cười: “Thật ra
em học vẽ, mới lái thuê chưa đầy một tháng, chủ yếu là không đóng nổi
tiền thuê nhà —— Em như này có tính là Bắc phiêu không anh?”
“Tính chứ, sao lại không tính.” Tôi quyết định hết mình cổ vũ cậu ta, “Cứ
phiêu vậy rồi cậu sẽ thấy thành phố này thật tốt, nơi nơi yên ổn, ca vũ
thái bình, mấy cô bé người gặp người yêu, ngực còn to hơn cả mồ.”
“Anh.. anh ví dụ gì mà..”
“Gái quê ôn nhu là mộ anh hùng, ý là như vầy đó.”
Quả đúng là cậu này mới lên đây chưa được bao lâu, không cẩn thận một chút
đã đi nhầm đường, luống cuống lấy điện thoại ra định vị chỉ đường, tôi
nhìn cậu ta bối rối, bèn nói, hay là cậu tìm chỗ đỗ xe, để anh lái cho.”
“Anh biết lái xe cơ á?” Có lẽ cậu bé này sợ làm lỡ giờ bay của tôi, nên vội
tấp xe vào lề đường, xuống xe đổi chỗ với tôi, sau đó nói xin lỗi.
“Đâu chỉ biết lái thôi đâu, anh cũng từng làm nghề gống cậu đó, cơ mà anh là ngoài biên chế.”
Vị trí tài xế càng quen thuộc với tôi hơn. Mặt trời nhô lên, thong dong
hòa mình vào bình minh sáng, chiếc xe lẻ loi quẹo mấy cua, không gặp trở ngại gì nữa.
Tôi nhìn về con đường kéo dài phía trước, nghĩ tới
Lê Kiều, nghĩ tới lão Viên, nghĩ tới lão nương Bì, nghĩ tới mẹ tôi, nghĩ tới cái người không cam lòng sống trong cảnh gầy còm đói khát, nghĩ tới cái người giãy giụa trong vũ đạo giữa những mộng tưởng và thực tế xa
vời. Theo tôi xa dần, gương mặt họ thoắt ẩn thoắt hiện, thế rồi hòa làm
một thể với mảnh đất này, đông ẩn nấp, xuân thức tỉnh, tiên hoạt no đủ,
sinh sôi chẳng ngừng.
Một giây trước đó tôi vẫn còn hoang mang
khôn tận trước tiền đồ mịt mờ, nhưng lúc này nắm chặt tay lái trong tay, tôi không cho phép mình chùn bước.
Bánh xe gánh tải trọng nhưng
vẫn không ngừng lăn dài về sứ mệnh phía trước, dòng sông suốt đời chẳng
chịu an yên một nơi. Nếu như tôi là bánh xe thì hãy cứ lăn bánh về phía
trước, nếu như tôi là xuân thủy, vậy chảy về biển Đông đi.
HẾT