Tôi nghe Cát Lương nói phòng tập của trung tâm nghệ thuật này tốt nhất
cả nước. Anh ta nói tự tin như vậy, tôi cũng tin theo, thế là phát huy
tất cả sức mạnh mong bệnh mau chóng tốt lên.
Các nam diễn viên
còn chưa tới, chỉ có mấy cô gái trẻ tuổi đang tập luyện trong đại sảnh,
từ xa đã trông thấy các cô bé di chuyển đẹp đẽ, nghe các cô bé ríu ra
ríu rít. Cảnh tượng như vậy thoáng kéo tôi quay trở lại một ngày nào đó
của hơn mười năm trước đây, lúc tôi mới vào phòng học của lão nương Bì,
trông thấy trong một đám con gái chỉ có mình tôi có “cậu em”, thế là
ngẩng cao đầu mà bước, đi qua từng gương mặt đang đỏ lên của các cô bé,
cảm thấy rất tự hào vì mình.
Nhưng lúc này tôi đứng ngẩn người
ngoài phòng tập, trong lòng vui buồn đan xen, loại cảm giác như đang trở về gần quê hương lại sợ hãi khiến trái tim đập loạn trong lồng ngực.
Ra đi rồi lại trở về. Nhưng cuối cùng cũng vẫn quay về.
Một cô gái tinh mắt nhìn thấy tôi trước tiên, ngoắc tay tôi đi vào, đoạn nói: “Giới thiệu về mình một chút đi.”
Tôi vừa mới đỡ sốt, nhưng vẫn không nói được. Tôi cố gắng nặn ra giọng nói, khàn khàn kêu một tiếng “Viên Lạc Băng”.
Cô gái xinh đẹp kia “Ồ” một tiếng, nói tiếp: “Khàn à? Thế gọi cậu là Tiểu Ách Ba nhé.”
(Ách: câm/ trong nhiều trường hợp có thể coi là khàn)
Đợt này Lê Kiều tham dự tuần lễ thời trang ở nước ngoài, tôi đi làm chân
lăng quăng sai vặt trong nhà hát lớn của hắn, nhân cô hội cùng luyện vũ
đạo với các cô gái của hắn.
Trong số họ, nhảy Jazz tốt nhất là Skylar, múa dân tộc tốt nhất là Như Tinh, nhảy hiphop giỏi nhất là Cửu Cửu.
Một tuần sau đó, Cửu Cửu nói với tôi, Tiểu Ách Ba à, anh nhảy hiphop giỏi hơn tôi, tôi không thể chơi cùng anh nữa rồi.
Lại qua một tuần, Như Tinh nói với tôi, Tiểu Ách Ba này, có ai như anh
không, cố ý nhảy bài múa của người ta làm người ta không nhảy được.
Lại một tuần nữa, ngay cả Skylar cũng tức giận với tôi, Tiểu Ách Ba, sau
này thấy tôi thì trốn đi, hai chúng ta vương bất kiến vương.
(Vương bất kiến vương: tương tự một núi không thể có 2 hổ)
“Táo bón ơi” Tôi liền cười hề hề kêu tên cô nàng, “Ăn nhiều chất xơ uống
nhiều nước vào, một đại cô nương dậy mùi tiên diễm như vậy sao có thể
nhảy “Táo bón” được chứ!”
(Bạn Viên cố tình gọi đểu tên Skylar, Táo bón, nguyên văn là 屎干啦 đọc là Shi gan la, giống với Skylar)
Tôi cũng đâu có ý định dùng kỹ năng vũ đạo đè người đâu, chỉ là giấu nghề
nhiều năm, vừa tuốt vỏ đã không kiềm nén lại được. Cái miệng của tôi
cũng thường xuyên phun bừa phun bãi, cũng may mà mấy cô gái đây đều rộng lượng, không tính toán với tôi, lúc nghiêm túc nhất cũng chỉ cãi lại,
“Anh đừng có đắc sắt nhớ, đắt sắt cái gì chứ?! Tâm sánh như trời cao —
biết vế sau của nó là gì không?”
(Đắc sắt: đắc ý nên khoe khoang)
(Vế sau của “tâm sánh như trời cao” là “mà thân mình hèn mọn”)
Câu chuyện “Khiển Đường” này cũng rất có ý nghĩa, nói về một người Nhật tự
xưng là hậu duệ Khiển Đường Sứ(1) đi tới Trung Quốc, vừa đo sức với ba
người phụ nữ Trung Quốc với những nét tính cách hoàn toàn trái biệt
nhau, vừa từ từ giải đáp bí mật thân thế anh ta. Đây là một vở kịch dung hợp giữa nghệ thuật đa phong cách và nghệ thuật đa truyền thông, trong
kịch vừa có điệu múa đơn hiện đại để thể hiện độc thoại nội tâm, vừa
dùng hình thức vũ kịch để miêu tả về thời Thịnh Đường, nhưng điểm quan
trọng nhất của vở kịch này là được chính thiên vương giám chế, hội tụ đủ các tai to mặt lớn.
Tổng giám tiết mục nói năng rất chói tai,
cũng rất dễ khiến con người ta thất vọng ỉu xìu, ông ta mắng người cứ
nhất định phải mắng một câu, “Đừng có tưởng mình là nhất!” Ông ta nói
quanh nói co, cũng đều chỉ ý tứ này, đầu năm nay diễn viên vũ đạo phần
lớn đều mệnh bạc như giấy, chẳng có mấy người được quan tâm, phần lớn
chỉ lên làm nền cho sân khấu, chỉ là đám lá lát cho cho đóa hồng, chỉ là giọt dầu thu mang chút mùi vị.
Những lúc này, giọng của lão nương Bì lại văng vẳng bên tai —— “Ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không được coi mình là nhất!”
Mới đầu tổng giám tiết mục chẳng coi tôi vào mắt, sau này nhiều lần được
Cát Lương ám chỉ tôi là bạn của Lê Kiều, ông ta liền đổi mặt, suốt ngày
dối lòng mà khen tôi: “Cậu bé này thật đặc biệt! Cậu ta rất thông minh,
bài nhảy này khó thể hiện được ưu tư, càng khó tự mình biểu đạt, thế mà
một ánh mắt của cậu ta liền thể hiện được ra.”
Ông ta cứ khen bừa khen bãi, trước đây lão nương Bì chưa bao giờ khen tôi, cô luôn chê tôi còn chưa đủ, thần thái trong mắt vẫn chưa đạt, miệng lúc nào cũng chỉ
hờ hững nói một câu, tàm tạm, trông được.
Theo lời các cô bé nói, trước đây tổng giám tiết mục cũng là vũ công, không chỉ từng đạt giải
quán quân Thanh Vũ, còn lập được một studio vũ đạo cho mình. Chỉ là
studio kia không tiếp tục được xuống, ông cũng dần mất đi khí khái của
một vũ công —— theo như lời lão nương Bì, cô nói, xương của vũ công có
thể mềm mại hơn bất cứ ai, cũng có cũng có thể cứng cỏi hơn bất cứ người nào.(Xương ở đây cũng có thể hiểu là bản chất/ phẩm chất)
Sau khi bỏ vũ đạo, thi thoảng tôi lại nhớ tới lão nương Bì, thi thoảng cũng muốn tới thăm Phạm Tiểu Ly, giờ chỉ còn cách cuộc thi Thanh Vũ hơn một
tháng nữa, tôi mong được nhìn cô bé có đôi mắt một mí xinh xắn đâm chồi
trên vũ đài biết bao nhiêu, em nảy mầm, nở rộ, cuối cùng kết hoa đơm quả ngọt.
Khoảng chừng nửa tháng sau, Lê Kiều quay trở lại nhà hát,
còn dẫn theo một vũ công kiêm biên đạo múa tầm cỡ thế giới tên Mark Will về để truyền thụ kỹ năng biên đạo múa của mình. Tôi chỉ biết múa chứ
không biết biên đạo, đây quả thật là cơ hội hộc tập ngàn năm có một.
Nhưng tính tình Lê đại gia khó lường, tôi sợ lại như lần trước không
hiểu sao lại chọc giận tới hắn, thế là muốn mở miệng rồi lại thôi, cuối
cùng phải nghĩ cách khác.
Tôi chuẩn bị bút ghi âm từ sớm, cũng
chuẩn bị thêm cả giấy bút để ghi chép, mượn cớ quét tước mà chui vào
phòng hội nghị nghe giảng, cà rà cà rẫm một lúc lâu, sau đó liền lăn
lông lốc chui vào gầm bàn ——Không ngờ, mới nghe được gần mười phút, đã bị vị đại sư kia nhìn thấy, ông ta giận tái mặt, nhờ phiên dịch mời tôi ra ngoài.
Ngồi trong phòng hội nghị chủ yếu là người trong giới, bọn họ nhìn tôi, Lê
Kiều cũng nhìn tôi, mặt sa sầm lại, có khả năng phát hỏa bất cứ lúc nào.
Còn tiếp tục ở lại nữa thì đúng là tự làm mất mặt mình, tôi cúi gằm mặt đi
ra ngoài cửa, người còn chưa đi ra, đã nghe thấy Lê Kiều ngồi sau lưng
kêu: Sàn nhà còn chưa sạch, cậu định đi đâu chứ?
Tôi quay đầu
lại, trông thấy Lê Kiều nhàu tờ giấy A4 ở trước mắt, thả tay nhẹ một
cái, ném giấy xuống đất. Hắn dùng tiếng Đức lưu loát nói gì đó với vị
đại sư kia, sau đó quay mặt nhìn tôi, chỉ tay về cái đống tròn tròn dưới sàn nhà: “Cậu qua đây, quét sạch sẽ vào, lần này quét kĩ càng, chậm một chút.”
Người xưa có từ “Ba lên”, là từ mang nghĩa ẩn dụ dùng để
chỉ lên ngựa, lên giường, lên cầu tiêu, chẳng ngờ tôi học vũ đạo lại bắt đầu với “Ba dưới”, dưới bàn, dưới ghế, dưới háng. Có Lê thiên vương tự
mình “ủng hộ” tôi ở lại, thế là tôi có thể quang minh chính đại ngồi
trong phòng, dựa vào bên ghế của hắn, viết lại toàn bộ những gì được
diễn giảng.
Tôi chưa từng học đại học, cơ hội tiếp cận đại học
gần nhất là khi Cố Dao đồng ý cho tôi tới học viện điện ảnh dự thính,
cuối cùng cũng chết một cách tự nhiên. Thi thoảng tôi ngẩng đầu trong
lúc múa bút thành văn, lại trông thấy Lê Kiều đang nhìn mình. Tôi ngậm
đầu bút, đón lấy đôi mắt màu tro lạnh kia, như đón ánh dương ngày trời
tháng tám mà cười khúc khích, đến khi hai mắt đối nhau, Lê Kiều lại quay mặt sang một bên, rõ ràng đang muốn tỏ vẻ, “Tôi khinh thường cậu.”
Sau khi nghe giảng xong, gia liền dặn tôi theo hắn trở về, hắn hỏi tôi: “Không lái xe à?”
“Không. Anh cũng không ở đây, tôi đâu thể không biết xấu hổ mà dùng xe công chứ.”
“Con Chevrolet của cậu đâu?”
“Cũng không lái, giá dầu lại tăng.”
“Keo như vậy sẽ chết đấy!” Lê Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lườm tôi, đồng thời lại cốc vào đầu tôi một cái, vang lên tiếng “Cộc” rõ to. Hắn như ông già dạy con nhỏ mà cốc tôi, cốc xong liền gọi Cát Lương,
bảo anh ta lái xe tới.
Ngồi trên xe, Lê Kiều hỏi tôi: “Nhìn cậu ghi chép nghiêm túc như vậy, có thật sự học được cái gì không?”
Tôi thành thật đáp: “Được nghe một bài diễn giảng như vậy, quả thật như được sống thêm nửa đời người.”
“Mark đã đồng ý làm tổng giám nghệ thuật “Khiển Đường”, ông ấy ở lại Trung
Quốc trong một thời gian dài.. Nếu cậu không ngại mỗi lần nghe giảng đều phải chui xuống gầm bàn, còn có thể sống thêm mấy trăm năm nữa.”
“Dưới gầm bàn tốt lắm, dưới gầm bàn rất an tĩnh.” Tôi lập tức bày tỏ thái độ, trước khi Lê Kiều lại vươn tay ra đánh tôi, tôi quyết định né tránh.
Sau khi về nhà, như thường lệ Lê Kiều lại muốn bơi, còn ra lệnh cho tôi
phải ở bên cạnh hầu hạ. Sau lần chợt lộ cảnh xuân trước đó, hắn bơi ở
nhà cẩn thận hơn nhiều, lần này mặc một chiếc quần bơi màu đen bó sát,
hạ bộ căng phồng, vốn liếng khá hùng vĩ. Lê Kiều bơi một mình dưới bể
một hồi, liền ra khỏi nước, ghé vào bên cạnh bể bơi. Hắn biết tôi ở phía sau, đưa một chai tinh dầu massage ra sau, bảo tôi xoa dầu cho hắn.
Tôi ngẩn người, Lê Kiều liền không nhịn được mà thúc giục: “Nhanh lên một chút.”
Gần đây Lê Kiều gầy hơn một chút, nhưng cơ thể vẫn tính là cường tráng. Hắn sinh ra đã trắng, da thịt nhẵn như bơ, cơ thể lại cứng chắc như ngọc
bích. Xương bả vai hắn thẳng, cơ lưng giãn ra vô cùng đẹp mắt, đôi chân
thon dài cùng cặp mông chắc vểnh càng thu hút mắt nhìn. Tôi sờ qua từng
tấc da tấc thịt trên người hắn, trán dần rịn mồ hôi, tinh dầu trong tay
và da hắn trong lúc ma sát dần nóng lên, tôi chợt ngỡ mình đang pha chế
đồ ngọt —— mùi hương tươi mát lại đặc biệt này quả thật khiến tôi có
chút ý loạn tình mê.
Bàn tay lướt trên làn da nhẵn mịn, dục vọng
trong người dần bừng tỉnh, suy nghĩ trong đầu đã bay xa vạn dặm từ lâu.
Lúc này trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hàng loạt suy nghĩ xấu xa lại
sắc tình, tôi lột quần bơi bó sát của Lê Kiều xuống, dùng nước bọt bôi
trơn, đẩy cậu em cương lên vào trong bờ mông rắn chắc mà căng tròn của
hắn —— Một vạn “tôi” trong lòng đang thúc giục tôi làm vậy. Lúc đầu hắn
chống cự, sau đó hắn thuận theo, cuối cùng hắn thèm khát van xin, nhiệt
tình hùa theo mà đáp lại. Tôi vừa tiến rút trong người hắn, vừa nghe một vạn tiếng vỗ tay hoan hô như sấm trong lòng, là thịt làm thịt, chúng
cùng hoan cùng hỉ, khoái hoạt vô cùng.
“Được rồi, đủ rồi.”
Đột nhiên Lê Kiều lên tiếng, cắt ngang huyễn tưởng nóng rực trong tôi. Đến
khi hắn xuống nước tôi vội vã quay lưng lại, bởi vì tôi phát hiện, mình
đáng thẹn mà cương lên.
“Cậu cũng cởi quần áo xuống đây đi.” Nghĩ tới việc hắn kêu tôi xuống nước vào lúc này, làm tôi sợ đến huyết áp
đột nhiên tăng vọt, thiếu chút nữa bỏ chạy.
“Không.. không cần đâu, tôi phải về nhà, bố tôi đang chờ tôi.”
Tôi cố chấp không quay đầu lại, Lê Kiều liền lạnh lùng ra lệnh: “Quay lại.”
Tôi như muốn khóc: “Không được thật đấy.”
“Sao lại không được? Bảo cậu quay thì quay đi.” Dường như gia hất nước trong bể về phía tôi, sau lưng tôi ướt đẫm.
“Gia….” Có tà tâm nhưng không có tặc đảm, tôi như cầu xin mà kêu hắn một tiếng, giọng vừa sợ hãi lại vừa khàn: “Gia, chào cờ…”(1) Khiển Đường Sứ: Trong thời kỳ Nara của Nhật (Năm 710 tới 794), triều
đình Nara du nhập mạnh mẽ với nền văn minh Trung Hoa bằng cách gửi các
phái đoàn ngoại giao tới triều Đường, cứ 20 năm một lần. Phái đoàn này
được gọi là Khiển Đường Sứ (Tiếng Nhật là Kentoshi)