Lê Kiều đội mũ đeo kính râm như lần đầu chúng tôi gặp nhau, để tránh bị
người khác nhận ra hắn là siêu sao. Hắn bỏ lại chiếc xe danh giá, buộc
tôi phải lái con Chevrolet chở hắn ra ngoài, chúng tôi tới rất nhiều chỗ mà các cặp tình nhân bình thường khi hẹn hò thường lui tới, như ngồi
tàu lượn, như đi xem kịch.
Nếu bạn không ép trái ô-liu đến
khi nó thành bã, nó sẽ không thể tiết ra dầu, nếu không đưa nho vào bàn
ép, nó sẽ không thể chắt ra rượu… Diễn viên trên sân khấu cất cao giọng mà hát một câu trong thánh ca: Chúa ơi, nếu con lùi bước khỏi khổ đau, liệu tình yêu của Người sẽ bao dung con chứ?
Trời trong, cổ thụ đổ bóng, phân thúc ra hoa, cúi đầu ánh dương chiếu rọi
xuống đất, ngẩng đầu trời trong không gợn mây. Nhưng đầu tôi đau muốn
chết, thành ra không có chút tinh thần nào. Cả đường tôi ủ rũ, ngoài
không có hứng thú làm gì ra, câu cửa miệng toàn là, đau đầu, buồn nôn,
tôi muốn về ngủ.
Lê Kiều mặc kệ, vẫn như cũ nhấc chân lên đá tôi, không thì sai tôi đi mua nước, không thì sai tôi đi mua vé.
Cái mũ lưỡi trai không thể che hoàn toàn cái đầu trọc lốc và vết sẹo trên
đầu tôi, hơn nữa, vẻ mặt tôi uể oải không có chút tinh thần nào, nhìn
như một bệnh nhân đang bị hóa trị. Tôi nghe thấy bà cô xếp hàng sau mình nhỏ giọng nói, còn trẻ như vậy, đáng thương quá.
Cuối cùng Lê
Kiều dẫn tôi tới một trường đấu quyền anh. Hắn đẩy một người đàn ông đeo găng tay đấm bốc tới trước mặt tôi, nói với người kia, thằng nhóc này
không có tinh thần gì, đánh cho nó một trận đi.
Người đàn ông này tên Trương Á Quân, quê ở Liêu Ninh, là một vận động viên quyền anh đã
nghỉ thi đấu, có người nói cuộc đời làm vận động viên của anh ta lúc
tròn lúc méo, chỉ toàn nhận giải á quân trong các giải thi đấu, còn
thiếu chút nữa đại diện nước nhà tham dự thế vận hội Olympic. Tiếc là
tới trận so tài quyết định vận mệnh, anh ta lại không cầm nổi chức quán
quân, lại không có quan hệ gì với những nhà lãnh đạo, nên cuối cùng vẫn
không được tuyển chọn. Sau khi nghỉ thi đấu, anh ta không có công ăn
việc làm, có người khuyên, trông cậu đẹp trai như vậy, nếu không ngại
thì làm diễn viên kiếm cái ăn đi.
Trương Á Quân có vẻ lớn tuổi
hơn nhiều so với Lê Kiều, đôi mắt dài thấu rõ tình đời, dưới cằm có để
chỏm râu, khiến cho gương mặt sắc nét lại càng lộ vẻ anh tuấn. Tôi nhận
ra, thoạt nhìn anh ta giống Lê Kiều dăm ba phần, mà thân thể anh ta và
Lê Kiều thì như đúc từ một khuôn ra.
Sau này tôi biết, anh ta và
Lê Kiều quen biết nhau qua một bộ phim, khi đó anh ấy là một diễn viên
đóng thế đang hot, mà Lê Kiều lại dùng anh ấy làm người đóng thế mình.
Nhờ biệt danh “Gan lớn” của Trương Á Quân mà Lê Kiều chú ý tới. Đạo diễn
nói muốn anh ta nhảy từ du thuyền xuống biển, anh ta liền nhảy vèo
xuống; đạo diễn nói quay cảnh anh ta bị đuổi theo phải nhảy lầu, anh ta
cũng nhảy vèo xuống, đạo diễn nói anh bị truy đuổi phải chạy như vậy,
nửa đường từ trên không rơi xuống, lần đó đệm lót gặp vấn đề, đạo diễn
nói với anh, đừng nhảy, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhảy vèo xuống, xương chậu bị vỡ nát.
Nguyên nhân là bởi một tai anh ấy bị điếc, ngày
qua ngày luyện quyền anh khiến cả người dính thương tích, có một lần để
đề phòng đối thủ đánh vào mặt, dẫn tới tai phải bị điếc.
Sau khi sự việc xảy ra, đạo diễn toát mồ hôi lạnh, hỏi anh ta, gan lớn này, cậu không sợ chết à?
Trương Á Quân trả lời, sợ chứ, nhưng tôi còn phải nuôi gia đình nữa, tiền nhà
hai tháng rồi chưa trả, vợ và hai thằng con trai tôi còn cần miếng ăn.
Trương Á Quân tự cười giễu, anh có cái tật thích dốc bầu tâm sự, giống như chị Lâm vậy, hầu như gặp ai cũng sẽ nhắc về cuộc đời làm vận động viên đầy
tiếc nuối, anh ta bắt đầu trách trời oán đất trách mẹ, sao lại đặt tên
anh là “Á Quân”, anh nói cả đời mình đã thắng nhiều cuộc tranh tài như
vậy, nhưng chỉ thua một bước, nếu như thắng cuộc tranh tài cuối cùng,
cuộc đời anh sẽ không khúc khuỷu gập ghềnh như bây giờ, toàn bộ cuộc đời anh sẽ khác đi rất nhiều.
Anh nói đi nói lại những lời này, phần lớn người nghe đều đồng cảm, cùng anh liếm miệng vết thương đã đóng
vẩy, vỗ về nỗi tiếc nuối của anh, thậm chí có người cuộc đời cũng nhiều
trắc trở, không nhịn được mà ca thán cõi đời cùng anh, trời hay phụ lòng người.
Chỉ có một người nghe rất nhiều lần, nhưng từ đầu tới
cuối đều không nói gì. Đến khi anh ta lại một lần nữa cằn nhằn về chuyện cũ với đoàn phim mới, đột nhiên người nọ nắm tay lại đánh anh ta ngã
xuống, buộc anh phải im lặng, sau đó ném tiền vào mặt anh, nói, tôi cho
anh tiền không phải bởi vì mười năm trước thiếu chút nữa anh tham dự
Olympic, mà bởi hai năm qua anh vào sinh ra tử, nhẫn nhục chịu khó cho
tôi.
Khi đó người nọ còn nói, tất cả mọi chuyện trên đời này, đều không tránh khỏi ba phần ý người bảy phần ý trời. Lúc luyện tập anh có
không thua lần nào không? Lúc anh nói chuyện với lãnh đạo có khi nào
không tiếc lời kiêu ngạo cho rằng mình hơn người không? Có thể thấy ngay cả ba phần của mình anh cũng chưa làm tốt, lấy tư cách gì mà oán thiên
trách địa?
Những chuyện này đều là Trương Á Quân kể cho tôi biết.
Anh ta còn nói, người nọ chính là Lê Kiều.
Sau đó anh ta không còn than phiền nữa, dùng số tiền này để thuê địa điểm,
mở trường đấu quyền anh, thi thoảng Lê Kiều sẽ dẫn kịch tổ hoặc bạn bè
tới đây huấn luyện quyền anh. Giờ trường đấu quyền anh này anh ta đã mua lại được, làm ăn về cơ bản là phát đạt không thành vấn đề.
Tính tình gia rất tệ. Sau khi đẩy tôi lên võ đài xong, liền ra lệnh Trương Á Quân nhất định phải dùng hết sức đánh tôi.
Đeo găng tay quyền anh rất khó chịu, chưa động đậy được mấy cái đã dính dấp mồ hôi. Tôi thấy có lẽ Trương Á Quân xem tôi là bạn của Lê Kiều, cho
nên không ra tay tàn nhẫn, mỗi lần anh ra tay, nếu có thể tránh tôi sẽ
tránh, nếu không tránh được thì chịu bị đánh vài cái, nhưng nhất quyết
không đánh trả lại.
“Trương Á Quân!” Lê Kiều đứng ở dưới xem chửi ầm lên, “Bảo anh đánh cậu ta! Chứ không phải cù cậu ta!”
Trương Á Quân nghiêm túc hơn một chút, đánh vài cái khiến tôi lảo đảo, sau đó đánh thẳng một đòn vào giữa ngực tôi.
Đột nhiên đầu tôi đau hơn, tôi nghĩ có lẽ di chứng chấn động não lại tái
phát, thế là giơ hai tay lên bảo vệ đầu, sau đó trốn vào trong góc võ
đài.
“Viên Lạc Băng! Cậu đang sợ cái gì chứ?!” Lê Kiều lại quay
sang mắng tôi, “Đánh lại đi! Vì sao người khác đánh cậu không đánh lại?! Có tôi ở đây! Đánh chết người tôi mời luật sư cho cậu, đánh tàn phế tôi chịu trách nhiệm tới cùng!”
“Tôi là vũ công, không phải tay đấm
bốc!” Hắn mắng tôi tôi cũng đáp trả lại, dù sao thì hôm nay tôi quyết
tâm không nghe theo hắn, “Đầu tôi đau, buồn nôn, tôi sắp không chịu được nữa rồi!”
“Lee, không được đâu! Cậu ấy chưa từng luyện qua, tôi
lại là dân chuyên nghiệp, nếu cứ đánh không nương thế này, nhỡ đánh chết cậu ấy thì sao!” Trương Á Quân cũng bắt đầu lo, không đuổi tận đánh
cùng với tôi nữa.
“Bảo sao người ta bảo con trai làm vũ công đều
cong chảy nước, cậu cứ như vậy thì quay trở lại sân khấu kiểu gì? Chí
khí cậu, xương cốt cậu nhũn đến thế cơ à?!” Lê Kiều lại cao giọng mắng
tôi, nhưng tôi đã không còn nghe rõ. Tôi ôm cái đầu đang ong lên, trốn
trong góc võ đài, trong đầu vọng đi vọng lại một tiếng nói: Viên Lạc
Băng, cậu đang sợ cái gì?!
Cuối cùng không chịu được việc nhìn Trương Á Quân đánh không ra lực, Lê Kiều cởi áo khoác ra, nhảy lên võ đài.Muốn tránh cũng không tránh được, muốn trốn cũng không trốn xong, tôi chỉ
biết chịu đựng hết cái này tới cái khác. Sau đó tôi bị hắn đánh tới gần
chết, mặt trúng hai phát, mắt nổ đom đóm, cảm giác như đồng tử sắp rớt
ra khỏi vành.
“Người cậu đang đối mặt đây là ai?” Lê Kiều túm lấy cổ áo tôi, hỏi một câu không đầu không cuối, “Tôi là ai?”
“Anh là Lê Kiều… anh là thiên vương, là siêu sao…” Miệng tôi nồng mùi máu
tươi, cảm giác răng như lung lay hết ra, “Anh là Lê Kiều… là ông chủ của tôi…. là gia của tôi…”
Tôi ôm đầu muốn chạy đi, miệng nức nở
những tiếng cầu xin tha thứ, nhưng đối phương không chịu buông tay, hắn
kéo tay tôi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy sâu vào mặt tôi.
“Tôi là thằng quản lý giết gà sống của cậu, tôi là hành khách ngồi xe dù của cậu không trả tiền, tôi là cái tên khốn nạn, trước trận chung kết Thanh Vũ cản cậu lên sân khấu ——”
Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên tôi nhập tâm, tôi kêu to một tiếng, bổ nhào về người hắn.
Không biết có phải tôi nhìn lầm rồi hay không, hắn thế mà không tránh, chẳng thèm để ý gì mà mặc tôi vung tay đấm tới.
Cú đấm kia rất mạnh. Lúc tôi thu tay về, xương gò má Lê Kiều vỡ ra, máu bắn ra võ đài.
Nice shot, boy.
Nói như vậy xong, Lê thiên vương lấy tay áo lau lau mặt, hết sức tiêu sái
mà xoay người nhảy xuống võ đài, nhặt áo khoác ở dưới đất lên, không
quay đầu lại mà bỏ đi.
Sau khi bị đánh nát xương bầm người, tôi
như được tái sinh, viên đạn căm phẫn như đã được bắn ra khỏi nòng. Bao
nhiêu mịt mờ ủ rũ mấy ngày qua bị quét sạch sành sanh, tôi bị đánh đến
mặt mũi bầm dập nhưng lại thấy sảng khoái tinh thần, đột nhiên tôi cảm
thấy mình “đun không chín, đánh không tàn”, không gì là không làm được,
không còn giới hạn nào cản bước —— ngay cả Lê thiên vương tôi cũng dám
đánh, còn ai, còn chuyện gì có thể gây khó dễ cho tôi nữa?!
Tôi
lái xe chở Lê Kiều về nhà, dọc đường ánh đèn neon rực rỡ, nhưng dù tôi
khua môi múa mép khuấy động bầu không khí thế nào, hắn đều không nói
cũng chẳng rằng.
Lê Kiều ở trong phòng tắm kiểm tra vết thương,
tôi nhấp nha nhấp nhổm ở phòng khách lo lắng chờ đợi. Đến khi hắn xụ mặt đi ra, tôi liền cười đến là chân chó, đưa túi chườm đá đã chuẩn bị từ
trước cho hắn.
Hắn đoạt lấy túi chườm đá từ trong tay tôi, lại
thô lỗ đẩy tôi ra xa. Lê Kiều ngửa mặt dựa lên sofa, dường như cơn tức
lên tới đỉnh điểm, cuối cùng cũng bạo phát, cậu biết gương mặt này đáng
giá thế nào không? Cậu biết cậu đấm một cái xuống khiến những nhà đầu tư điện ảnh tổn thất bao nhiêu không? Cậu biết những thiếu nữ mê phim có
thể xé sống cậu vì một cú đấm này không?!
Trong lòng tôi cố nín cười, cố gắng biện minh: “Không phải anh nói, người khác đánh tôi phải đánh lại….”
Lê Kiều lườm xéo tôi, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, cầm túi đá chườm lên chỗ xương gò má.
Ánh đèn trong phòng mê hoặc mà đa tình, lồng ngực hắn nhấp nhô lên xuống
theo nhịp, bờ mi dài rủ xuống trên gương mặt hết sức rõ ràng.
Có một câu hỏi vẫn văng vẳng trong đầu tôi: Viên Lạc Băng, cậu sợ cái gì chứ?
Quỷ xui thần khiến thế nào, tôi rút túi chườm đá trong tay Lê Kiều ra, đặt
tay hắn lên đầu mình, dụi dụi cái đầu trơn bóng vào lòng bàn tay hắn ——
bàn tay hắn vừa cầm túi chườm đá lành lạnh, buốt đến độ khiến tôi phải
giật mình, cái thứ trong đũng quần cũng bắt đầu chộn rộn.
Lê Kiều mở mắt ra nhưng không thu tay về, hắn hơi chau mày, nương ánh đèn ám
muội mơ hồ mà nhìn tôi, dường như đang suy đoán ngụ ý trong hành động
này của tôi.
Hắn không phản đối khiến lá gan tôi to hơn một chút, tôi dịch người về phía hắn, dán môi mình lên bờ môi hắn.
Lúc hôn môi chỉ có một mình tôi nhập tâm, tôi vừa vụng về lại vừa tham lam
mà mút lấy cánh môi hắn, dùng đầu lưỡi mình để họa lại hàm răng hắn. Môi Lê Kiều rất đẹp, cũng rất mềm mại, hắn vẫn không nhúc nhích, thậm chí
còn không nhắm mắt lại, để mặc tôi say mê hôn.
Lúc này tôi đã
hoàn toàn ngồi lên người hắn, xuôi tay tìm tòi xuống nơi ấy, bàn tay tôi trượt từ cơ bụng hắn xuống, nhanh chóng trượt vào giữa hai chân hắn ——
nơi đó hơi cứng ngắc, ngón tay tôi thừa cơ mà kéo khóa quần hắn, mò vào.
Hôn xong, cách một lớp quần lót, tôi nắm thứ hơi ngẩng đầu lên trong tay,
dán vào bờ môi hắn hỏi: “Anh nói hôm nay tôi có thể nói một yêu cầu, còn giữ lời không?”
“Nói trước đi nghe xem.” Hắn như con báo săn mồi mà nheo mắt lại, mở miệng trả lời câu hỏi của tôi, hơi thở ẩm ướt
quấn bện mà dây dưa giữa răng môi chúng tôi.
Ngón tay tôi xoa
vuốt nơi ấy của hắn, khiến nó ngóc đầu dậy, quần lót căng ra, rướm nước. Hắn bảo tôi nói một yêu cầu, thế nên tôi không chút kiêng dè mà nói ra.
“Gia, cưỡi em đi.” Tôi dán môi mình lên vành tai Lê Kiều, vươn đầu lưỡi ra
liếm một hồi, lại cắn nhẹ, “Gia, nơi ấy của anh còn lớn hơn ngựa.”
Lê Kiều thản nhiên nhìn tôi một lúc, trong lúc đợi đáp án tôi vô cùng lo
sợ, ngồi không yên đợi hắn suy nghĩ, suýt chút nữa chân nhũn eo mềm mà
ngã xuống đất. Cuối cùng hắn khẽ cười, đoạn mắng tôi: “Dâm tăng.”
Sự thật chứng minh, làm tình trên sofa gỗ lim tiền triệu chưa chắc đã
thoải mái. Lê Kiều nồng nhiệt phủ lấy đôi môi tôi mà hôn, sau đó đột
nhiên trở mình, đè tôi xuống dưới thân —— đầu tôi đập mạnh xuống sofa
cứng chắc, sau đó rất sát phong cảnh mà… hôn mê bất tỉnh.