Đường Đức Trinh cước bộ nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ của nàng và Lí Dục, trên tay còn cầm bó hoa mẫu đơn vừa nở trong vườn.
“Các ngươi đang nói chuyện gì?” Nàng thấy Lí Dục cùng Lí Phúc hồ nghi hỏi.
Bọn họ đang nói chuyện nhìn thấy nàng thì dừng lại, cho nên nàng mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
“Không có gì.” Lí Dục lạnh nhạt trả lời, “Chính là gần đây phía nam có thương nhân buôn muối xuất hiện, ta cùng với Phúc bá nghĩ chút biện pháp.”
“Nha!” Về cái đó, nàng không giúp được gì .
Đẩy cửa sổ ra, nàng để ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, mấy ngày nay thời tiết ấm áp, làm cho người ta cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái lên.
Đem hoa đặt ở nơi ánh mặt trời có thể chiếu đến, nàng mới xoay người xem Lí Dục.
“Các ngươi nói xong rồi sao?”
“Nói xong rồi.” Khóe miệng hắn khẽ nhếch.
“Vậy…… Có thể ra ngoài đi dạo với ta được không?”
Lí Dục gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt cơ hội có thể cùng nàng ở chung, vì thế dưới sự nâng đỡ của nàng đứng lên.
Lí Phúc cũng mang theo tươi cười đưa bọn họ đi ra ngoài.
“Đổi phong thủy quả nhiên hữu dụng!” Ôm lấy cánh tay hắn, Đường Đức Trinh khoái trá nói.
“Đúng vậy!” Hắn chậm rãi cùng nàng đi tới hoa viên, không dị nghị tán thành lời của nàng,“Cưới nàng, thật sự là phúc ba đời của Lí Dục ta.”
“Đây là đương nhiên.” Nàng kiêu ngạo nhận khen tặng của hắn.
Ngày ấy sau khi thay đổi phong thủy trong phòng, thật đúng là đánh bậy đánh bạ mà có hiệu quả .
Gần ba tháng trở lại đây, tuy rằng xương cốt của hắn vẫn có vẻ yếu ớt, nhưng hắn đã không còn tái nhợt như trước tùy thời có thể té xỉu .
Hiện tại thời tiết tốt, Lí Dục còn có thể lực cùng nàng tản bộ ngắm hoa, hắn chuyển biến tốt, ngay cả đại phu đều chậc chậc kinh ngạc, xem ra hắn có thể khôi phục như trước kia vấn đề chỉ là thời gian.
Mười ngón giao nhau cảm giác thân mật, mang theo một tia hưng phấn chảy vào lòng nàng.
Ánh mắt Lí Dục đột nhiên dừng ở chủy thủ nàng mang bên người, nhíu nhíu mày.“Vương phi, nàng không nên mang theo lợi khí, nếu không cẩn thận bị thương chính mình làm sao bây giờ?”
Lợi khí?! Theo ánh mắt của hắn, nàng cầm lấy chủy thủ,“Chàng nói cái này sao?”
Hắn gật đầu.
“Cái này không phải lợi khí gì.” Nàng không cho là đúng nói, “Đây là phụ thân ta đưa ta dùng để phòng thân, chàng đừng bắt ta không được mang.”
Nhìn vẻ mặt nàng kiên quyết, Lí Dục không khỏi thở dài, ánh mắt của hắn lướt nhìn khối ngọc trên chuôi đao.
“Khối ngọc này rất đẹp.”
“Ta cũng cảm thấy rất đẹp.” Đường Đức Trinh một mặt kiêu ngạo, còn như hiến vật quý đưa đến trước mắt hắn,“Hình rồng khắc phía trên cũng rất tỉ mỉ.”
“Đúng vậy!” Hắn tiếp nhận cẩn thận đánh giá, “Nếu ta không đoán sai, hình rồng này hẳn là dương chi bạch ngọc cao cấp nhất!”
Đường Đức Trinh ngẩn người. Dương chi bạch ngọc? Đây là cái gì? Nàng không biết.
“Dương chi bạch ngọc màu sắc giống như dương chi nên được gọi như thế.” Lí Dục giải thích, “Đây là loại bạch ngọc tốt nhất, vô cùng quý hiếm.”
“Nó có nguồn gốc lớn như vậy a!” Bất quá chỉ là một khối bạch ngọc, không nghĩ tới thật đúng là đáng giá, khó trách lúc trước ở Việt Châu, tên tiểu cậu của Huyện lệnh nói bất cứ giá nào cũng muốn khối ngọc này của bọn họ, “Không nghĩ tới phụ thân thế nhưng cho ta khối ngọc này.”
“Là nhạc phụ đại nhân đưa cho nàng?”
Nàng gật đầu, nhớ tới cũng có chút thương cảm, “Nhà của ta không có gì đáng giá, có thể gặp người chỉ có khối bạch ngọc này. Nghe phụ thân nói, hình rồng này là đồ gia truyền của Đường gia chúng ta, theo lý thuyết nên truyền cho đại ca của ta mới đúng, nhưng ông lại cho ta, có lẽ là muốn ta gả vào nhà phú quý, tốt xấu cũng phải mang theo chút gì đó coi cho được!”
Nói đến cùng, phụ thân thật đúng là rất thương nàng.
Thấy nàng một mặt đau thương, Lí Dục phát hiện chính mình một chút cũng không thích vẻ mặt hiện tại của nàng, hắn muốn nàng luôn vui vẻ tươi cười, “Chờ thân thể của ta tốt một chút, sẽ mang nàng trở về Việt Châu thăm nhạc phụ, đi xem nơi nàng đã lớn lên, như vậy được không?”
Hắn nói khiến lòng nàng đột nhiên nhảy nhót lên,“Trở về Việt Châu?!” Hai mắt của nàng sáng lên, “Chúng ta có thể về Việt Châu? Chàng muốn dẫn ta trở về?”
Lí Dục nhận lời gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, “Ta nghĩ nàng rất muốn về nhà gặp phụ thân nàng phải không?”
Đây là đương nhiên, nàng kích động liên tục gật đầu. Tuy rằng ở cùng hắn thực hạnh phúc, nhưng nàng vẫn sẽ lo lắng cho phụ thân ở Việt Châu.
“Quyết định như vậy đi.”
Đường Đức Trinh hưng phấn thiếu chút nhảy dựng lên, nhưng thực tế bỗng chốc xông vào trong đầu của nàng.
Trở về Việt Châu thăm người thân, vậy nàng nên thăm là Hạ gia hay là Đường gia…… Một khi nghĩ đến điều này, biểu tình của nàng không khỏi buồn bã.
“Làm sao vậy?” Hắn chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên mặt nàng, vừa rồi rõ ràng còn rất vui vẻ không phải sao?
“Không có gì.” Nàng vội vã tươi cười. Quản gì việc đó, có thể về Việt Châu mới là quan trọng nhất, cái khác đến lúc đó nói sau, nàng có nắm chắc, liền coi như Lí Dục đã biết tất cả, hắn cũng sẽ không để cho nàng rời đi, bởi vì nàng tin tưởng tình cảm của hắn đối chính mình.
“Thực sự không có gì?” Ánh mắt hắn mang theo một tia hoài nghi.
“Thực sự không có gì.” Đường Đức Trinh vươn tay bắt được cánh tay hắn, “Chàng chỉ cần nhớ phải điều dưỡng thân thể thật tốt, khỏe mạnh cường tráng mang ta trở về Việt Châu là được.”
“Ta sẽ.” Than nhẹ một tiếng, hắn cũng không cố truy hỏi, gắt gao ôm nàng.
Ngẩng đầu nhìn hắn, Đường Đức Trinh cơ hồ bị ánh mắt của hắn mê hoặc, ánh mắt dừng ở môi của hắn, nàng nhớ tới cảm giác lúc môi hắn chạm vào môi nàng.
Tựa hồ nhìn ra chờ mong của nàng, hắn cúi đầu hôn nàng, môi của hắn môi đã không như dĩ vãng lạnh như băng, hiện tại đã nóng rực phảng phất như có thể đốt cháy người, lưỡi của hắn lưỡi khiêu khích môi nàng, cuối cùng tiến vào trong miệng nàng, ôn nhu thúc giục nàng đáp lại.
Lí Dục làm nàng kinh ngạc mà phát run, nhưng nàng lại chỉ có thể vô lực đáp lại hắn.
“Trở về phòng đi!” Hắn gần như thì thầm bên tai nàng.
Đầu óc nàng một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể gật đầu, tùy ý hắn ôm chính mình trở về phòng.
Một ngày nọ trên dưới Dục vương phủ có vẻ nơm nớp lo sợ, bởi vì hôm nay trong phủ có khách đến, người này không phải ai khác, chính là cô cô của Lí Dục, cũng chính là phi tử đương kim thánh thượng sủng ái nhất ── Đức phi nương nương.
“Bản cung nghe nói thân thể của con đã có chuyển biến tốt, cho nên đặc biệt đến thăm con.” Đức phi ngồi ở đại sảnh, nâng tay đối với Lí Dục phất phất tay,“Dục nhi, lại đây để cho bản cung nhìn cẩn thận.”
Hắn theo lời đi về phía trước, đứng ở trước mặt của bà.
“Ngồi xuống.” Đức phi sủng ái kéo hắn ngồi ở bên cạnh cẩn thận nhìn, đối với sắc mặt hồng nhuận của hắn cảm thấy vừa lòng.“Đây đều là nhờ phúc khí của Dục vương phi.” Thấy Đường Đức Trinh ngồi ở một bên, Đức phi cười đến rất hòa khí.
“Nương nương, xin đừng nói như vậy.” Đường Đức Trinh khó được một lần như tiểu thư khuê các, bởi vì Đức phi đến, Lí Dục cũng căn dặn nàng, bất kỳ việc gì cũng phải cẩn thận, dù sao Đức phi không chỉ là người của hoàng thượng, mà còn là cô cô của hắn.
Cho nên vì Lí Dục, nàng ngay cả nói chuyện đều dè dặt cẩn trọng.
“Có một số việc ta muốn nói riêng với con.” Đức phi vỗ vỗ tay hắn.
Lí Dục lập tức hiểu ý, cũng hướng Đường Đức Trinh ra dấu ánh mắt.
Đường Đức Trinh lập tức đứng dậy. Nói thực ra, nàng cũng không muốn tiếp tục ở trong này, bởi vì muốn nói gì cũng không thể nói, thật sự là buồn chết người, cho nên nàng lập tức quỳ lạy, mang theo hạ nhân lui ra.
“Nương nương, có việc mời nói.” Đợi người rời đi, hắn mới mở miệng.
“Nhìn khí sắc con chuyển biến tốt, bản cung rất vui mừng, có mời đại phu đến xem không?”
Lí Dục gật đầu,“Dạ có, đại phu nói điều dưỡng một thời gian nữa, sẽ khôi phục như trước kia.”
“Thật sự là làm người ta nghĩ không ra.” Bà thở dài,“Bệnh của con tới kỳ quái, đi cũng kỳ lạ a!”
“Cơ thể của con chuyển biến tốt, đây mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Bà lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Nương nương.” Hắn hồ nghi nhìn Đức phi muốn nói lại thôi,“Rốt cuộc có chuyện gì? Ngài cứ việc nói thẳng đi!”
Thở dài, bà chậm rãi nói,“Có lẽ bệnh của con chuyển biến tốt, thật sự là nhờ xung hỉ, cho nên bản cung nghĩ rằng……” Dừng một chút, bà lại tiếp tục nói:“Không bằng con lại cưới thêm một phi tử, kể từ đó, nói không chừng có thể nhanh khỏi hơn.”
Đây là chuyện hắn nghe qua thấy vớ vẫn nhất! Lí Dục liếc mắt nhìn bà một cái,“Có Văn Ninh, Lí Dục đã cảm thấy mỹ mãn, không dám nghĩ có thêm người nữa.”
“Nhưng lúc trước xung hỉ quả thật làm thân thể con chuyển biến tốt, không phải sao?”
“Thì tính sao?” Hắn bình tĩnh nhìn Đức phi hỏi.
Bà lại thở dài, “Ta hiểu được con không ủng hộ, nhưng xung hỉ đã có hiệu quả, ta nghĩ chúng ta có thể xung hỉ một lần nữa, này thì có hề gì?”
Lí Dục nhíu mày, “Nương nương, đại phu nói ta khỏi hẳn chính là chuyện sớm muộn, cho nên ta không có khả năng lại đi cưới một nữ tử khác.” Hắn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, bởi vì hắn một chút cũng không muốn tổn thương tình cảm của Đức Trinh.
“Nhưng đây là việc tốt.” Đối với việc này Đức phi cũng có kiên trì, đã mở miệng, bà cũng thẳng thắn, “Đừng quên, con là huyết mạch duy nhất của Lí gia chúng ta, đại ca chỉ có một mình con, nếu không lưu lại dòng dõi, con sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Lí gia.”
“Con đã có thê tử.” Về điểm ấy Lí Dục cũng thực kiên trì,“Con sẽ có con nối dòng, đây chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.”
“Ta hiểu được.” Bà lại nói tình hình thực tế một chút, “Nhưng con là một nam tử, cho nên lại cưới một thê tử, đối với con cũng không có ảnh hưởng gì, huống chi nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.”
“Phụ thân con cũng không có tam thê tứ thiếp.” Lí Dục gọn gàng dứt khoát phản bác.
Đức phi có chút nghẹn lời, nhưng mà vẫn kiên trì như cũ,“Phụ thân con là phụ thân con, con là con, phụ thân con vì mất sớm, cho nên chỉ cưới một thê tử, cũng chỉ lưu lại một mình con nối dòng, nhưng con bất đồng, con có thể cưới tiếp, mà lần này đối tượng mới chân chính môn đăng hộ đối.”
Hắn ánh mắt lãnh liệt nhìn Đức phi.
Nhìn bộ dáng của hắn, bà không khỏi đánh cái rùng mình, Lí Dục tuy là vãn bối, nhưng trầm mặt xuống, vẫn đủ làm bà đổ mồ hôi lạnh.
Hít một hơi thật sâu, bà vẫn cứ kiên trì nói:“Gần đây, bản cung đặc biệt cẩn thận thay con lưu tâm, cũng thay con chọn một người, nàng là Ngân Đức Dung, con với nàng hẳn là không xa lạ, mấy năm trước nàng vào kinh, còn từng ở nhờ trong Dục vương phủ, con có nhớ vị tiểu cô nương xinh đẹp này không?”
Ánh mắt Lí Dục chợt tắt, hắn nhớ nàng, cháu gái của Gia Luật Ninh — Khiết Đan vương, trong ấn tượng nàng thường vòng quanh hắn, nhưng lúc ấy hắn mỗi ngày muốn vào cung tu nghiệp, cho nên vẫn chưa tiép xúc nhiều với nàng.
Khi đó nàng ước chừng ở Dục vương phủ mấy tháng, nàng cha ── Khiết Đan Đông Đan vương, cùng phụ thân hắn vì chuyện phòng ngự biên cảnh mà có xung đột, hai nhà nhất thời trở mặt nàng liền bị triệu hồi vè nước, về sau tuy rằng cũng có thư từ lui tới, nhưng hắn cũng chỉ giới hạn trong cấp bậc lễ nghĩa trả lời vài câu thôi.
“Tạm thời không nói đến việc Đông Đan vương cùng phụ thân con có xung đột.” Hắn nói,“Đường đường một công chúa làm sao có thể gả cho con làm thiếp.”
“Phụ thân con đều đã qua đời, cho nên chuyện quá khứ sẽ không cần nhắc lại, hiện tại Khiết Đan cùng chúng ta quan hệ đã chuyển biến tốt. Kỳ thực nhớ ngày đó cũng nên cám ơn công chúa, bởi vì bản cung vốn không nghĩ tới con đường xung hỉ, là nhờ môt phong thư của công chúa nhắc nhở bản cung, công chúa mặc dù là thiên kim, nhưng đối với con có tình có nghĩa, biết con bệnh lâu năm chưa khỏi, cho nên tự nguyện gả cho con xung hỉ.
“Chính là không dự đoán được Đông Đan vương phản đối, dù sao hắn cũng chỉ có một hòn ngọc quý trên tay, bản cung lúc ấy cho rằng việc này không thể được, cho nên mới để Hạ Văn Ninh gả cho con làm vợ, mà lúc này Đông Đan vương đã bị công chúa thuyết phục, cho phép công chúa gả cho con, kể từ đó hai người các con có thể nói là môn đăng hộ đối, mà nàng đã là công chúa đương nhiên sẽ không thể làm thiếp.” Đức phi trực tiếp nói,“Công chúa vào cửa sau, ta cũng sẽ không uốn lượn Dục vương phi hiện tại, cho nên con sẽ có hai vị vương phi, các nàng ngày sau sẽ cùng ngồi cùng ăn.”
“Vớ vẩn.” Lí Dục phun một câu.
“Làm càn!” Nghe được hắn nói, Đức phi không khỏi giận tái mặt.
“Nương nương, cho dù ngài là bề trên, cũng sẽ không thay đổi được quyết định của ta.” Đứng lên, hắn từ trên cao nhìn bà.
“Con dám!” Đức phi tức giận đến sắc mặt đại biến.
“Con tại sao không dám?” Hắn phản kháng chống lại ánh mắt của bà,“Con đã nghe ngài một lần, lúc trước nhận xung hỉ đã là nhượng bộ lớn nhất, hiện thời thân thể Lí Dục chuyển biến tốt, trong lòng cũng thập phần cảm tạ nương nương. Nhưng từ nay về sau, chuyện của con sẽ không nên để nương nương lo lắng .”
“Lí Dục!” Đức phi không thể tin được lời nói đại nghịch bất đạo là từ trong miệng hắn nói ra,“Con thật sự là rất làm càn !”
“Mời nương nương thứ tội.” Hắn không phải thực thành tâm nói,“Con mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, sẽ không phụng bồi .”
Dứt lời, hắn lập tức phất tay áo rời đi.
Đức phi thấy thế, cơ hồ khiếp sợ nói không nên lời, thật vất vả mới mời được hắn ra, sau khi tìm lại âm thanh của mình nói,“Con đứng lại đó cho ta! Con nên hiểu được, bản cung hôm nay có thể lưu Dục vương phi một cái mạng đã là khai ân, con đừng ép ta.”
Nghe được lời của bà, hắn lập tức dừng bước, giận dữ xoay người,“Nương nương, ngài đây là có ý tứ gì?”
Bà nâng cằm,“Ta đã biết thân phận thật sự của nàng.”
Lí Dục vẻ mặt rùng mình,“Cái gì mà thân phận thật sự?”
“Nàng không phải thiên kim Hạ Lập Hầu.”
Một câu sắc nhọn thẳng tắp bắn vào tim hắn, nhưng hắn vẫn như cũ mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh mở miệng,“Nương nương, ta không biết ngài đang nói cái gì.”
“Con không biết? Thật không biết sao?” Đức phi nhẹ lay động thân mình, bà liếc mắt một cái liền nhìn thấu biểu cảm bình tĩnh giả tạo của hắn,“Được, bản cung coi như con thật sự không biết, hiện tại bản cung gằn từng tiếng, rành mạch nói cho con biết.”
Trốn tránh cũng không thể giải quyết được gì, bởi vậy Lí Dục đành phải mặt lạnh, lẳng lặng nhìn bà.
“Người bái đường thành thân với con họ Đường tên Đức Trinh, mà nàng bất quá chỉ là nữ nhi của một thầy tướng số ngoài thành Việt Châu.”
Lí Dục vững vàng nhìn bà,“Thì tính sao?”
“Dục nhi, con còn không hiểu sao?” Đức phi giờ phút này cũng bất chấp thân phận của mình, lớn tiếng nói lên:“Đường Đức Trinh phạm vào tội khi quân, không chỉ là nàng, ngay cả Hạ gia đều phải hỏi tội, chuyện này nếu không nói ra ngoài, Đường Đức Trinh có thể lưu lại một mạng nhỏ, nhưng nếu chuyện bị vạch trần, đầu của nàng khó giữ được, đến lúc đó con không có thê tử, tự nhiên cũng phải cưới Ngân Đức Dung làm phi, không phải sao?”
“Nương nương, ngài hiện tại là đang uy hiếp ta sao?” Ánh mắt hắn rét lạnh.
Tạm dừng một chút, Đức phi cuối cùng thở dài một hơi,“Bản cung làm sao nguyện ý làm như vậy? Cho dù con không hiểu cũng không sao, bản cung chỉ là vì muốn tốt cho con, huống chi Ngân Đức Dung con không thể không cưới, Đông Đan vương cũng không lay chuyển được nàng, bởi vậy ngày trước đã phái người đến bàn chuyện đám hỏi, cho nên vì hòa bình hai nước, con nên đồng ý!”
“Hòa bình hai nước?! Nương nương, cái mũ lớn như vậy, ta không đảm đương nổi.” Cho dù lấy thiên hoàng Lão Tử đến áp hắn, hắn cũng sẽ không đồng ý hôn sự này.
“Nếu con không đồng ý, ta đây liền đem chuyện Đường Đức Trinh khi quân trình tấu hoàng thượng, đến lúc đó hai nhà Đường, Hạ bị xử trảm, kết quả như vậy chẳng lẽ con vui sao?”
Lí Dục trầm mặc nhìn Đức phi.
Chỉ thấy bà cũng vững vàng nhìn lại hắn, hắn thực sự hiểu được, lần này Đức phi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
“Nương nương, ngài có biết vài năm nay cơ thể của ta vì sao trở nên suy yếu như vậy không?”
Đức phi ngẩn người, lắc đầu, việc này ngay cả thái y đều tra không được, huống chi bà đâu phải người hiểu y thuật.
“Bởi vì mao quyết.”
“Mao quyết?!” Đây là cái gì? Bà chưa bao giờ nghe thấy.
“Đây là vật có độc đến từ Khiết Đan, có mùi thơm, mà mùi này ngửi lâu tuy không có làm cho người chết ngay, nhưng sẽ làm cho thân thể người ngày càng suy yếu, cạn sạch sức lực.”
Đức phi nhíu mày, “Này…… Này có quan hệ gì đến thân thể con?”
“Một thời gian trước, ở dưới giường của con đã phát hiện loại thực vật này.”
Bà nghe vậy quá sợ hãi.“Điều này sao có thể?!” Chỉ cần nghĩ đến có người sẽ gây bất lợi cho Lí Dục, đã làm bà cảm thấy da đầu run lên.
“Nương nương ngài hay không còn nhớ, ta là từ khi nào thì thân thể bắt đầu chuyển kém sao?”
Đức phi ngẩn ra, cẩn thận suy tư,“Ước chừng bốn, năm năm trước đi!” Hắn vào bốn, năm năm trước thân thể ngẫu nhiên cũng nhiễm bệnh, nhưng hai năm nay đột nhiên chuyển biến xấu.
“Bốn, năm năm trước ai là người có năng lực tự do ra vào Dục vương phủ? Nương nương có từng nghĩ tới, Dục vương phủ luôn luôn canh gác nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không thể tự do ra vào.” Lí Dục vẻ mặt lạnh lùng,“Huống chi là người Khiết Đan.”
Hơn nữa lúc ấy có thể tự do ra vào Dục vương phủ, lại có thể mang theo độc vật người Khiết Đan, cũng chỉ có Ngân Đức Dung ở trong Dục vương phủ .
“Cho nên……” Đức phi chần chờ,“Con cho rằng Ngân Đức Dung là người hạ độc?”
“Đây là lý giải hợp lí nhất.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà không có lý do gì!” Bà không tiếp thụ cách nói này,“Nàng không có lí do gì đối với con hạ độc, huống chi những năm gần đây nàng cũng không có vào kinh, độc vật nếu không có người chăm sóc, làm sao có thể luôn luôn sống tốt?”
“Đây cũng là chỗ con nghĩ không ra.” Lí Dục thừa nhận,“Bởi vì mao quyết thích hợp sống trong hoàn cảnh âm u, cho nên có thể không cần chăm sóc nhiều, nhưng nhiều năm như vậy nếu không ai chăm sóc, cũng không có khả năng sống đến bây giờ.”
“Cho nên sẽ không phải Ngân Đức Dung.” Bà bật thốt lên nói.“Không có bằng chứng con không thể nói bậy, đây chính là liên quan đến hòa bình hai nước.”
Hắn hít một hơi thật sâu,“Con hiểu được, hơn nữa con đã từ từ hồi phục, cho nên cũng không dự tính truy cứu, nhưng muốn con cưới Ngân Đức Dung là tuyệt đối không có khả năng.”
“Việc này không do con quyết định!” Đức phi dùng sức đập bàn một cái.“Nếu con không gật đầu, sẽ chờ nhận đầu của ái phi con đi!”
Hắn trong lòng thầm mắng, lần đầu tiên cảm thấy chính mình bất lực, bởi vì hắn rất hiểu được, hắn không thể lấy sinh mạng của Đường Đức Trinh làm tiền đặt cược.
“Nương nương, ý của ngài là nói, mặc kệ như thế nào ngài đều muốn ta cưới Ngân Đức Dung phải không?”
Bà kiên định gật đầu, việc này về công về tư đều không phải do Lí Dục, tin tức từ Khiết Đan đã đến đây, bởi vậy hắn ắt phải gật đầu.
“Con có thể đồng ý, nhưng con có một điều kiện.” Lí Dục lạnh lùng nhìn bà.
Đức phi giơ giơ mi,“Nói.”
“Con có thể cưới Ngân Đức Dung vào cửa, nhưng tội Đường Đức Trinh khi quân từ nay về sau không được nhắc lại, nương nương có thể nhận lời không?”
Suy tư một lát, bà nghĩ thầm chỉ cần có thể đạt tới mục đích, bà thật ra có thể bỏ qua cho Đường Đức Trinh, dù sao nha đầu kia đối với Lí Dục cũng là thật tâm thành ý, bà không cần phải phi dồn nàng ta vào chỗ chết.
“Có thể.” Đức phi mở miệng nhận lời,“Bản cung sẽ thay con giữ bí mật này, không cho bất luận kẻ nào biết.”
Cắn chặt răng, hắn hạ quyết định, “Vậy con sẽ cưới Ngân Đức Dung.”
Vì giữ lại mạng của Đức Trinh, cho dù phải mất mạng hắn đều sẽ không tiếc, huống chi chính là muốn cưới một nữ tử khác mà thôi.
Chẳng qua…… Lấy tính tình cương liệt của Đức Trinh, có thể chấp nhận chuyện hắn cưới một nữ tử khác? Cho dù hắn làm như vậy đều là vì nàng, nhưng nàng chưa hẵn có thể bình tĩnh chấp nhận.
“Thời gian đã quyết định,” Đạt tới mục đích, Đức phi lộ ra một cái tươi cười vừa lòng,“Vào ngày mười lăm tháng này sẽ thành thân.”
Nghe được lời của bà, Lí Dục giật mình,“Mười lăm? Chỉ còn ba ngày?!”
Đức phi gật đầu,“Đúng là có chút vội, nhưng sẽ phái nhiều nhân thủ nên không thành vấn đề. Còn có một chuyện, chính là công chúa đã đến kinh thành, ngày mai sẽ vào Dục vương phủ, con nên tận tình tiếp đãi nàng!”
Lí Dục còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, bà đã nhanh nhẹn đứng dậy, gọi cung nữ, thái giám hồi cung.
Nhìn đoàn người rời đi, hắn cho dù tức giận cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Lí Dục nửa nằm ở trên giường, một mặt suy nghĩ sâu xa.
Thấy Đường Đức Trinh sôi nổi chạy vào, hắn lập tức thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười nhìn nàng vào cửa.
“Có chuyện gì vui vẻ sao?” Hắn sủng ái hỏi.
Giơ lên một chút tươi cười ngọt ngào, nàng lập tức thổi tắt nến trên bàn, bên trong đột nhiên tối sầm lại.
Hắn không hiểu nhìn động tác của nàng,“Nàng đang làm gì?”
“Chàng xem.” Nàng từ trong quần áo của chính mình lấy ra một viên dạ minh châu, hạt châu phát ra ánh sáng lập tức chiếu sáng cả phòng, ánh sáng nhu hòa lộ ra một chút ấm áp,“Rất xinh đẹp!”
“Đúng là rất đẹp.” Hắn gật đầu,“Nàng làm sao có được dạ minh châu?”
“Đức phi nương nương trước khi rời đi ban cho ta.” Nàng ngồi vào bên giường, tựa vào trong lòng hắn sung sướng nói.
Nhắc tới Đức phi, vẻ mặt Lí Dục khẽ biến, nhưng hắn cũng không để nàng phát hiện.
“Thích là tốt rồi.” Bàn tay to của hắn bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Ừm.” Tay nàng trèo lên cổ hắn,“Nghe nói ngày mai có Khiết Đan công chúa tới?”
“Đúng vậy.” Hắn nhàn nhạt trả lời.
“Khiết Đan công chúa……” Đường Đức Trinh không khỏi ở trong đầu tưởng tượng, “Không biết bộ dạng như thế nào? Cùng người Hán chúng ta giống nhau không?”
“Tin tưởng ta.” Hắn hôn môi đỏ mọng của nangf,“Bộ dạng cùng chúng ta giống nhau, hai con mắt một cái mũi một cái miệng.”
Nàng tức giận trừng hắn một cái. Đây là trả lời quái quỷ gì!
“Ta nghĩ…… Nàng đẹp sao?”
“Vấn đề này căn bản không cần nàng quan tâm.” Lí Dục dùng răng nanh khẽ cắn vành tai của nàng,“Cho dù đẹp cũng không bằng nàng, nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ.”
Tuy rằng biết đây là lời ngon tiếng ngọt của hắn, nhưng lời này nghe vào tai nàng vẫn thực ngọt ngào.
Mà đụng chạm của hắn gây cho nàng cảm giác như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cảm giác lửa nóng nháy mắt lan tràn cũng làm cho hai người thần phục trong tình dục, cảm giác chân thật chạm vào nàng làm hắn tạm thời quên mất chuyện hôn sự cùng Ngân Đức Dung, nhưng hắn rất rõ ràng khi kích tình qua đi, còn có một trận đánh ác liệt ở phía trước chờ hắn.
Hắn chỉ cầu sau khi biết tất cả, nàng có thể bình tĩnh chấp nhận……