CHƯƠNG 30.
Diệp Miêu không biết ca ca kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không biết trong nhà có bao nhiêu tiền, nhưng hơn một tháng sau, khi Vu Nhất Xuyên chạy xe mới về nhà, hắn vẫn là mừng rỡ không thôi: “Xe thật đẹp a~.”
Vu Nhất Xuyên tựa vào thân xe: “Đây không phải là chiếc xe tốt gì, hơn mười vạn thôi, về sau ta sẽ mua xe tốt hơn nữa.”
“Ca ca thật là lợi hại!” Diệp Miêu tiến vào trong xe: “Ta rất thích a, thật là lợi hại a.”
Vu Nhất Xuyên tuy rằng ở ngoài mặt chỉ mỉm cười, kỳ thật trong lòng đã sớm nở hoa tưng bừng, cố gắng mới nhịn bày ra vẻ mặt đắc ý, bình tĩnh nói: “Về sau đi học liền giao cho ca ca , sẽ không lại cho ngươi dầm mưa dãi nắng.”
“Ân! Ca ca thật tốt!” Diệp Miêu ngồi ở chỗ người lái, vuốt tay lái vô cùng cao hứng.
Cả nhà đến nhà hàng ăn tiệc, ngồi xe Vu Nhất Xuyên mới mua về nhà, Diệp Miêu vào phòng học bài, Y Phân kéo đứa con vào trong phòng mình: “Ngươi mới mở công ty có bao nhiêu lâu đã mua xe, thật quá lãng phí .”
“Chuyện làm ăn đầu tiên lời hơn mười vạn, mua xe không được sao?” Vu Nhất Xuyên không nhìn mẫu thân: “Muốn ta đem tiền trả lại ngươi?”
“Ngươi còn giận mụ mụ?” Y Phân nhìn đứa con: “Ngươi đòi tiền, cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng có thể cho ngươi. Chính là, ngươi có tư cách gì dùng số tiền kia…”
“Ta nói rồi , không được nhắc lại sự kiện kia.” Vu Nhất Xuyên xoay người đi.
Y Phân một phen giữ chặt hắn: “Hảo, mụ mụ không nói, mụ mụ chỉ cầu ngươi hảo hảo làm người, không cần lại đi sai đường, được không?”
Vu Nhất Xuyên ừ một tiếng có lệ.
Y Phân nói tiếp : “Ta biết ngươi có khả năng, thông minh , nhưng ngươi mới mở công ty không bao lâu, tiền vốn cũng không nhiều, vì sao kiếm được tiền nhiều như vậy? Ngươi đừng lừa mụ mụ, có phải ngươi đang làm chuyện không nên làm hay không?”
“Không có.” Vu Nhất Xuyên cau mày: “Tại sao ta mở công ty ngươi không đồng ý, ta kiếm tiền ngươi cảm thấy lai lịch bất chính? Ta không muốn nói nữa.”
Hắn lại muốn đi, Y Phân giữ chặt hắn: “Ngươi đừng nghĩ mụ mụ cái gì cũng đều không hiểu, mụ mụ không phải tiểu Miêu, hiện tại kiếm tiền không dễ dàng, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”
Vu Nhất Xuyên nhìn nàng một hồi: “Thiết kế các công trình kiến trức, ta không phải học đại học về nó sao?.”
“Có dễ dàng như vậy?”
“Ân, tiền này kiếm rất dễ.” Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Tóm lại là nghề đúng đắn, không có vấn đề, tin hay không tùy ngươi.”
Lúc sau , trên cơ bản đều là Vu Nhất Xuyên đưa đón Diệp Miêu đi học, những khi Vu Nhất Xuyên có việc, Diệp Miêu lại ngồi giao thông công cộng.
Trời còn rất sớm, vừa qua bảy giờ rưỡi, Diệp Miêu xuống xe giao thông công cộng, vội vàng hướng trường học chạy, đột nhiên nghe được phía sau có người kêu to: “Bạn học nhỏ!”
Hắn xoay người, một chiếc BMWs chậm rãi chạy lại , một nam nhân tuổi còn trẻ ló đầu ra: “Bạn học nhỏ, ta rốt cục nhìn thấy ngươi !”
Nam nhân bộ dáng rất giống như thấy thân nhân thất lạc, Diệp Miêu nghi hoặc hỏi: “Ngươi có nhận lầm người hay không?”
“Bạn học nhỏ, ngươi đã quên ta a? Ai~! Đã qua mấy tháng , ta tái kiến ngươi thật sự là duyên phận a…”
“Nhưng ta không biết ngươi a.”
“Tiền xu, tiền xu. ” Tay nam nhân làm ra vẻ khoa trương : “Ta quên mang ví…”
“Nga, nguyên lai là ngươi a.” Diệp Miêu rốt cục nhớ tới:”Thật ngại, ta vừa không nhớ ra được.”
“Không có việc gì, bạn học nhỏ ta rốt cục nhìn thấy ngươi …” Nam nhân làm ra bộ dáng muốn khóc: “Ta chờ ngươi đã lâu , cách năm ba ngày sẽ đứng ở nhà ga chờ ngươi, chờ ngươi đến trường, cuối cùng trời không phụ lòng người, cho ta chờ được…”
Người này không có việc gì đi… cứ cảm thấy ngốc ngốc… Diệp Miêu nói: “Ta hiện tại rất ít ngồi giao thông công cộng , ta lập tức phải đi học, ta đi trước.”
“Khoan đã!” Nam nhân bước nhanh từ trên xe xuống: “Ta còn không có hảo hảo cám ơn ngươi bạn học nhỏ, ngươi lại đi , lần này ta đến năm tháng nào mới có thể gặp lại ngươi…”
“Không có việc gì, hai đồng mà thôi, có thể giúp được ngươi là tốt rồi.” Diệp Miêu cười cười, xoay người đi.
“Không không, ngươi không biết ngày đó ta có bao nhiêu thảm a~! Nga, đúng rồi, ngươi muốn đi học, ta không thể chậm trễ việc học của ân nhân. Như vậy đi, ngươi cho ta địa chỉ liên lạc, ta mời ngươi ăn cơm, sau đó nói cho ngươi biết , ngày đó ta gặp được ngươi có bao nhiêu ý nghĩa.” Nam nhân vẻ mặt thực thành khẩn, làm cho người ta ngay cả cự tuyệt cũng cảm thấy được làm như vậy là không phúc hậu.
Diệp Miêu quả nhiên có chút do dự, nhưng vẫn nói: “Thật sự không cần a, chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta đi đây.”
“Ta chờ nhiều ngày như vậy, vì muốn cảm kích ngươi, thế nhưng bạn học nhỏ liền cự tuyệt ta như vậy, ta chờ nhiều ngày như vậy, gần cả trăm ngày lẫn đêm…”
“Nghiêm trọng như thế a.” Diệp Miêu đành phải gật đầu: “Vậy được rồi, cảm tạ của ngươi ta nhận.Bất quá cũng không cần ăn cơm, ngươi cảm thấy băn khoăn thì đem hai đồng trả lại cho ta, chúng ta huề nhau, được không?”
Nam nhân không kịp phản ứng, sửng sốt chớp mắt một cái , lập tức nói: “Không, bạn học nhỏ, ngươi không rõ tầm quan trọng của hai đồng tiền kia đối với ta, ai~! Hiện tại ngươi vội đi học, ta không có cách nào khác để tinh tế nói cho ngươi nghe.Như vậy đi, giữa trưa ngươi tan học, ta ở đây chờ ngươi, ta chỉ chiếm một phần nhỏ thời gian của ngươi, xin ngươi lắng nghe lòng cảm kích của thanh niên đối với thiếu niên cứu mạng , bằng không, ta vẫn ở chỗ này chờ ngươi, vẫn…”
Sao lại thành ân nhân cứu mạng? Không phải chỉ là hai đồng tiền thôi sao? Diệp Miêu có chút hồ đồ, nhưng nhìn nam nhân vẻ mặt van cầu ‘’ngươi cho ta cơ hội báo đáp’’, hắn nghĩ nghĩ: “Vậy được rồi, mười hai giờ ta mới tan học, sau đó ta đến đây chờ ngươi, được không?”
“Thật tốt quá!” Nam nhân vỗ tay: “Ta ngay tại chỗ này, mười hai giờ gặp.”
“Mười hai giờ gặp.” Diệp Miêu gật đầu, xoay người đi đến cửa trường.
Cuối cùng khóa buổi sáng quá giờ , tan học đã mười hai giờ hai mươi, Diệp Miêu thu thập nhanh túi sách hướng của trường chạy ra. Tuy rằng hắn cũng không muồn gặp mặt nam nhân kia, nhưng nếu đáp ứng rồi thì phải làm, huống chi, Diệp Miêu thực chán ghét trể hẹn.
Chiếc xe đậu ở trước của trường, nam nhân tựa vào thân xe, Diệp Miêu liếc mắt một cái liền thấy được, hắn chạy qua : “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lão sư dạy quá giờ.”
Nam nhân thẹn thùng cúi đầu: “Không sao, một trăm ngày ta cũng chờ , chỉ có hai mươi phút mà thôi…”
Diệp Miêu không biết nói gì, nam nhân nói tiếp : “Ta sợ ngươi không đến nga, ai, tuy rằng chỉ có hai mươi phút, ta lại giống như đã đợi mười năm , ngươi nhìn ta có phải già hơn buổi sáng hay không ?”
Diệp Miêu càng không biết nói gì, hắn đành phải nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ngươi cho ta chờ hai mươi phút, thời gian quý giá này bị ác nhân giáo dục lãng phí , đây không phải ngươi làm sai .” Nam nhân mở cửa xe: “Cho nên hiện tại xin ngươi lại cho ta thêm một chút thời gian, để cho ta nói hết cảm kích với ngươi,được không?”
Diệp Miêu trong lòng thở dài: “Ở đây nói không được sao?”
“Ta… ta chờ ngươi lâu lắm…” Nam nhân mặt ỉu xìu: “Thật đói …”
“Ý ngươi là muốn đi ăn cơm?”
“Bạn học nhỏ, ngươi cũng chưa ăn cơm , vừa lúc cùng nhau đi, nếu hiện tại ngươi không tiếp thu lòng biết ơn của ta, lương tâm ta vẫn sẽ bất an.”
Diệp Miêu bất đắc dĩ: “… Vậy được rồi.”
Ai ngờ nam nhân lái xe tiền vào khu nhà hàng : “Chính là nơi này.”
Hai người xuống xe vào nhà hàng, nhà hàng này tại khu náo nhiệt, sau cánh cửa là rừng trúc lớn chằng chịt ,chính giữa là nhà thủy tạ.
“Đây là…” Diệp Miêu há hốc mồm, cho tới bây giờ hắn chưa từng tới loại nhà hàng này.
“Đi theo ta .” Nam nhân cười cười, đi phía trước.
Hai người đi đến một cái ao nhỏ , ở giữa ao xanh biếc có một tiểu đình, trong đình hé ra một bàn tròn bằng gỗ, đã để sẵn đồ ăn vặt cùng mâm trái cây.
Diệp Miêu hoảng hốt , cảm thấy như là mình xuyên qua , hoàn toàn không có cảm giác chân thật, rõ ràng mới vừa rồi còn ở trường, học cuốn SINTAN buồn tẻ, đảo mắt liền ở cảnh rừng trúc cổ kính trong đó.
Nam nhân đụng đụng tay hắn: “Đến rồi.” Nói xong dựa vào cạnh đình: “Bên này còn có chòi nhỏ, muốn qua bên đó hay không?”
Diệp Miêu đi đến bên cạnh hắn: “Nơi này ăn cơm phải tốn bao nhiêu tiền a?”
“Tiền là vật ngoài thân, ta còn cảm thấy nơi này không xứng với ngươi . ” Nam nhân chỉ vào nước ao: “Bây giờ còn sớm, quá mấy tháng nữa thủy tiên nở nhìn đẹp lắm.”
“Buổi sáng ta thấy xe của ngươi, hiện tại đến nơi này ăn cơm, ngươi rất có tiền đi. Chính là, ta cũng không phải muốn ngươi mời ta ăn cơm báo đáp nên ngày đó mới giúp ngươi. Việc ấy đối với ta chỉ là việc nhỏ, có thể giúp ngươi,ta thật cao hứng, cho dù giúp không phải ngươi mà là người khác, ta cũng thật cao hứng…”
“Ngươi hiểu lầm , không phải như vậy, nhất định là phương thức biểu đạt của ta có vấn đề!” Nam nhân vội vàng giải thích: “Ta rất ngu , người nhà của ta đều nói ta khờ …”
“Không không, ngươi đừng nói mình như vậy . ” Nghe nam nhân hạ thấp chính mình như vậy , ngược lại Diệp Miêu cảm thấy thật ngại , trong lòng hắn đa tâm thương tổn người khác, giải thích: “Đúng là ta hiểu lầm , là ta suy nghĩ nhiều.”
“Không có đâu. ” Nam nhân lập tức cười rộ lên: “Ta còn chưa giới thiệu , ta là Đoạn Tranh.” Nói xong vươn tay.
END 30.