CHƯƠNG 58.
Hai ngày hôm nay ta đắm chìm trong Thúc Phược Đông Cung.Hic.Tâm trạng cũng chưa ổn định được a!!!!!!!
—————————————————-
Y Phân nhìn đứa con đi vào cửa : “Tiểu Miêu hắn…”
“Hắn đi rồi.” Vu Nhất Xuyên đứng cạnh cửa phòng: “Ta mới vừa thấy hắn ,đi cùng Đoạn Tranh .”
Y Phân thật cẩn thận nhìn hắn: “Ngươi không sao chứ?”
“Có việc cũng đã muộn. ” Vu Nhất Xuyên nặng nề ngồi xuống, hắn giơ tay lên để trên mặt: “Ngươi vì sao không ngăn hắn?”
“Hắn nói hắn cũng biết , vốn chính là ngươi có lỗi với hắn cùng ba ba hắn , chúng ta giấu diếm hắn lâu như vậy, ta làm sao có mặt mũi mà ngăn hắn?” Y Phân lắc đầu: “Ta sợ hắn sẽ không tha thứ chúng ta .”
Ánh mắt của nàng thẳng tắp nhìn di ảnh Diệp Tự Lập trên tường , đột nhiên chảy xuống nước mắt.
“Hiện tại khóc cái gì? ” Vu Nhất Xuyên cười lạnh một tiếng: “Ngươi như thế nào không ở trước mặt hắn khóc , không chừng hắn sẽ không đi , hiện tại ở trong này khóc cho ai xem!”
Y Phân cúi đầu lau nước mắt: “Ta là cảm thấy thực có lỗi với ba ba hắn , không có chiếu cố hảo hắn, hiện tại hắn đi rồi, hắn còn là một hài tử, một người ở bên ngoài… ta luyến tiếc…”
“Sẽ trở về .” Vu Nhất Xuyên buông bàn tay, mặt của hắn hoàn toàn khôi phục bộ dáng trấn định bình thường : “Hắn nhất định sẽ trở về.”
—————————————————–
“Hai mươi vạn làm tiền vốn không sai biệt lắm,nhưng làm sao có thể dựa vào hai mươi vạn, chút tiền ấy như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có hơn triệu, tiểu tử kia tốt nghiệp mới một năm. ” Lão Trương đem đầu thuốc lá diệt trong cái gạt tàn thuốc: “Cho dù có thêm tiền mặt cũng không nhanh vậy!”
Từ Chiến Thắng trả lời: “Ân , cũng quá nhanh.”
“ Ta nghĩ hắn có cách khác .” Lê Húc bất đắc dĩ nhìn Từ Chiến Thắng : “Cho nên ta cho rằng, công ty hắn không phải là sau khi hắn tốt nghiệp mới thành lập , mà là trước đó , tiền vốn của hắn , cũng tuyệt không chỉ hai mươi vạn như mụ mụ hắn nói .”
“Loại chuyện buôn bán này ta không hiểu, nếu không chúng ta tìm người bên kinh tế hỏi một chút ?” Từ Chiến Thắng nâng mặt lên : “Bọn họ tra án kinh tế so với chúng ta có kinh nghiệm hơn.”
Lão Trương cười cười: “Ta đã cùng đồng sự bên phòng kinh tế tra qua, người đứng tên công ty không phải là Vu Nhất Xuyên, mà là Y Phân.”
“Tên mụ mụ hắn.” Lê Húc bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách chúng ta lúc ấy tra tài khoản của hắn không thu hoạch được gì, nguyên lai hắn căn bản không phải dùng thân phận của mình, người này thật giảo hoạt! Đúng hay không a Chiến Thắng ?”
Từ Chiến Thắng chỉ nhìn hắn: “Ngươi không phải nói cho ta giúp ngươi tra án sao, tại sao lại kêu lão Trương ?”
“Nhiều người tra không phải càng tốt sao. ” Lê Húc không cho là đúng, hắn nhìn về phía lão Trương: “Còn có manh mối gì?”
“Đăng kí tài chính đúng là hai mươi vạn , nhưng là lúc sau, một lần thêm vào một ngàn vạn, sau lại liên tục thêm vào vài lần, tổng đăng kí quỹ cùng tài sản cố định linh tinh này tuyệt đối không ít hơn triệu , cho nên nói Vu Nhất Xuyên có hơn một triệu cũng không sai.” Lão Trương cảm thán nói: “Chúng ta làm cảnh sát nhiều năm như vậy cũng không bằng nhân gia một, hai năm a.”
“Tiền này của hắn , nhưng khó nói được có bao nhiêu là sạch sẽ.” Lê Húc thật không để ý, hỏi tiếp: “Đồng sự phòng kinh tế còn có nói cái gì không ?”
Lão Trương lắc đầu: “Ta biết ngươi là hoài nghi tiền Phương Lỗi mượn là vào công ty hắn , nhưng dù sao sự tình qua lâu như vậy,tài khoản cho dù có vấn đề cũng tra không ra cái gì. Cho dù không rõ tiền từ đâu tới , nhưng Vu Nhất Xuyên là người không khéo như vậy , tất nhiên sẽ tìm được lý do giải thích hợp lí , chuyện này tìm không ra sở hở của hắn.”
“Chứng cớ, chứng cớ, tóm lại không có chứng cớ. ” Lê húc thở dài: “Chúng ta hoài nghi hắn cùng án tử của Phương Lỗi có liên quan cũng vô dụng.”
Lão Trương vỗ vỗ vai hắn: “Bất quá ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì, khẳng định không phải là Vu Nhất Xuyên giết Phương Lỗi , đây là không hề nghi ngờ , loại này rõ ràng là sát thủ gây ra.”
“Ta chỉ là muốn tìm ra chân tướng.” Lê Húc vỗ vỗ bụi trên màu đen cảnh phục : “Nếu không làm … sẽ không xứng với thân quần áo này.”
“Được, vì những lời này của ngươi , ta liền tin ngươi vô điều kiện , án tử này ta sẽ tiếp tục, ngươi yên tâm. ” Lão Trương nói xong đi ra ngoài: “Bất quá hiện tại ta còn có cái án khác phải làm , đi trước .”
“Ân, có rảnh mời ngươi uống rượu.” Lê Húc làm thủ thế tái kiến , quay đầu lại: “Chiến Thắng , ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ Chiến Thắng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ bảo một mình ta giúp ngươi tra án.”
Lê Húc không cảm thấy được có gì không đúng , chụp lấy bả vai Từ Chiến Thắng : “Nhiều người không phải càng dễ dàng tìm ra chân tướng sao? Huống chi lão Trương là lão cảnh sát kinh nghiệm phong phú, bình thường ai thỉnh hắn cũng thỉnh không được a.”
“Hắn kinh nghiệm phong phú , ngươi gọi hắn giúp ngươi thì tốt rồi, dù sao ta luôn luôn làm mấy chuyện vụn vặt , không giúp được ngươi. ” Từ Chiến Thắng đẩy tay Lê Húc ra : “Tránh ra! Đây là phòng làm việc của ta.”
“Ngươi có phải lầm trọng điểm hay không a…” Lê Húc không rõ hắn tức giận cái gì : “Ta đi đây.”
“Đi mau đi mau, không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Mạc danh kỳ diệu, tính tình gì a, đi đây.”
——————————
Họp ban giám đốc vẫn còn tiếp tục, nhưng Đoạn Tranh còn đang suy nghĩ chuyện Diệp Miêu , ngồi bên cạnh hắn là đường đệ Đoạn Thông đẩy đẩy khủy tay hắn : “Uy…”
Đoạn Tranh lấy lại tinh thần: “Ân? Tan họp ?”
Ngồi ở chủ tọa Đoạn Văn ( chém đại) gõ gõ mặt bàn : “Tan họp ngươi có hẹn sao?”
Người bên cạnh cũng cười rộ lên, Đoạn Tranh cúi đầu: “Thực xin lỗi , ta thất thần .”
Đoạn Thông ở một bên nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự là muốn bị mắng a , biết ca tâm tình không tốt còn dám thất thần, hắn trừng ngươi nhất định sẽ không hay ho…”
“Ta đang nói chuyện của ngươi , ngươi còn không nghe ?” Đoạn Văn khép lại văn kiện: “Chuyện Hoa Khang tiểu khu xảy ra vấn đề còn không khiến cho ngươi coi trọng sao.”
Đoạn Tranh sửng sốt một chút, hắn còn không biết chuyện này.
“Nếu ta không áp chế đi , còn không biết ồn ào thành cái dạng gì.” Đoạn Văn nói tiếp: “Ta vốn định như vậy quên đi, chính là nếu ngươi vẫn là loại thái độ này ….ta sẽ họp ban giám đốc nói ra.”
Đoạn Tranh lập tức đứng lên: “Ta thành khẩn giải thích.”
“Thái độ không tồi.” Đoạn Văn gật đầu: “Tan họp ngươi lưu lại, một mình ta cùng với ngươi.”
Đoạn Tranh ngồi xuống, hắn thu hồi tâm thần , không hề nghĩ chuyện khác.
Sau khi kết thúc cuộc họp , mọi người đều tản ra, Đoạn Văn ý bảo Đoạn Thông giữ cửa , hắn vẫn ngồi ở trên ghế da lớn : “Chuyện Hoa Khang ngươi thật sự hoàn toàn không biết?”
Đoạn Tranh đứng ở trước mặt hắn, lắc đầu: “Đã xảy ra chuyện gì? Tòa nhà kia đã bắt đầu rao bán a.”
“Ngày hôm qua đài truyền hình thu được thư nặc danh, chỉ thẳng tên họ ngươi, cùng chất lượng kiến trúc Hoa Khang có vấn đề. May mắn giám đốc cùng ta quan hệ không tồi, hắn trực tiếp tìm ta hỏi ta sao lại thế này. Suốt đêm hôm qua xử lý chuyện này mới áp chế được , tốn không ít tiền…” Đoạn Văn nâng mắt lên : “Bởi vì phong thư nặc danh kia nói rất đúng , thậm chí liệt kê ra danh sách mua vật liệu và vấn đề của kiến trúc , ta không biết ngươi làm việc như thế nào?.”
Đoạn Tranh kinh ngạc một chút: “Tư liệu bên trong này…”
“Tư liệu này ngoại nhân không có khả năng có. ” Đoạn Văn đánh gảy lời của hắn: “Chính ngươi hảo hảo ngẫm lại đi.”
“Chất lượng Hoa Khang tuyệt đối không có vấn đề, ta sẽ đích thân điều tra!” Đoạn Tranh lắc đầu: “Hơn nữa, chuyện mua vật liệu đã hơn một năm trước, sau ta niêm phong cất vào kho, cũng không có khả năng tiết ra ngoài.”
“Thật vậy sao?” Đoạn Văn nở nụ cười một chút: “Chính là ta tối hôm qua căn cứ tư liệu trước kia ngươi trình lên so sánh , danh sách kia đích thật là nguyên kiện sao chép , chuyện này vừa lúc đụng tới ngươi ta quen biết , cho nên đè xuống . Nếu thư nặc danh gửi đến cho dù không phải đài truyền hình mà là phương tiện truyền thông khác có quan hệ không tốt với ta, ngươi có biết ý nghĩa của chuyện này không?”
Đoạn Tranh cúi đầu: “Hoa Khang đã muốn bắt đầu phiên giao dịch , tất nhiên sẽ nhấc lên một hồi sóng lớn , chủ doanh nghiệp yêu cầu bồi thường, đối thủ cạnh tranh sẽ bắt lấy cơ hội thừa dịp mà chen vào, cho dù cuối cùng tra được chất lượng Hoa Khang không có vấn đề , cũng sẽ tổn hại hình tượng công ty nghiêm trọng.”
“Biết là tốt rồi, ngươi làm việc luôn luôn thận trọng, ta tin tưởng ngươi, cho nên ta cho rằng lần này là có người hãm hại ngươi. ” Đoạn Văn ngừng một chút: “Hắn có thể tìm ra tư liệu đã niêm phong cất vào kho hơn một năm trước , chứng minh hắn đã sớm có chủ ý với ngươi …”
“Cái gì?” Đoạn Tranh nhìn đường ca.
“Lần này là vận khí tốt, nhưng khó cam đoan lần sau còn có vận khí như vậy , ngươi hảo hảo ngẫm lại ngươi từng đắc tội người nào. ” Đoạn Văn nhìn hướng đường đệ: “Người này có được tư liệu , lúc sau cách lâu như vậy đột nhiên làm khó dễ, chẳng những có thông minh , hơn nữa có đủ nhẫn nại , là một nhân vật khôn ngoan , ngươi phải cẩn thận!”
END 58.