Dịch: Mộ Quân
Lưu Khánh Chúc nghe tôi bảo quên đóng cửa nhà thôn trưởng, lão còn lo hơn cả tôi, lão hét to:
“Ta sẽ đối phó ở đây. Mi mau chạy tới nhà của thôn trưởng. Nhanh!”
Nghe vậy, tôi bèn xoay đầu rồi chạy thật nhanh về phía nhà của thôn trưởng ở phía đông.
Từng giọt mồ hôi lạnh lần lượt chảy xuống khi tôi nhớ lại cái chết vô cùng kinh khủng của con bò vàng.
Trên đường chạy từ phía tây về phía đông thôn, tôi ngã nhào tới ba lần mới về đến nhà thôn trưởng.
Tôi thở hổn hển, lo lắng nhìn vào phía trong sân.
Cửa đang mở!!!
Tôi cẩn thận đến gần cửa rồi nhỏ giọng kêu:
“Thôn trưởng, ông có ở trong nhà không?”
Trong phòng hoàn toàn không có tiếng đáp lại.
Tôi nắm chặt tay, bước từng bước vào nhà.
Thôn trưởng ở phòng phía đông, cánh cửa phòng này cũng đang mở!
Linh cảm xấu nổi lên, tôi lê từng bước chậm rãi về trước trong sự căng thẳng. Nhờ vào ánh sáng của điện thoại di động, thình lình tôi phát hiện dưới đất có một vũng
máu.
Bước tới phía trước nữa, lại thêm một vũng.
Đâu đâu cũng là vết máu mơ hồ, lan tràn khắp nhà. Chẳng còn phân biệt được đâu là máu thứ kia tha từ bên ngoài vào, đâu là máu từ bên trong chảy ra.
Tôi lại khẽ gọi một câu:
“Thôn trưởng, nếu ông có trong phòng thì làm ơn nói gì đó đi.”
Đáp lại tôi vẫn là một sự im lặng đáng sợ!
Tôi hít một hơi thật sâu dứt khoát vọt nhanh vào trong.
Không hề có một ai!!!
Chăn bị tung một bên trên giường đất. Bàn thì ngã chỏng chơ dưới đất. Giữa phòng là một vũng máu to.
Tôi sắp phát khóc. thôn trưởng đâu rồi???
Tôi nhớ lại những tiếng la hét thảm thiết từ căn nhà xập xệ ngoài đồng vào đêm qua, nhớ lại thứ gì trông giống con người bị kéo vào bên trong.
Chân tôi càng ngày càng run.
Tôi đã hại chết thôn trưởng rồi!
Ngay trong lúc tôi đang tuyệt vọng thì Lưu Khánh Chúc quay trở lại.
“Như nào rồi? Thôn trưởng không có chuyện chứ?”
Lão còn chưa vào nhà đã vội vàng cất tiếng hỏi.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu mình, tự trách.
Lưu Khánh Chúc đi vào, lão nhìn xung quanh căn phòng một lượt, xách tôi dậy, rồi hỏi:
“Thôn trưởng đâu?”
Cuối cùng, tôi kìm nén không được nữa, vừa khóc vừa lắc đầu.
“Lão Lưu, là tại tôi sơ sẩy, thôn trưởng chắc đã bị thằng nhóc ăn thịt người kia hại rồi.”
“Haiz.”
Lão Lưu thở dài, ngồi xuống mép giường:
“Máu trên mặt đất là sao? Lúc trở về, rốt cuộc mi có nhìn thấy thôn trưởng không?”
“Không có, khi tôi về đến nơi thì cửa trong cửa ngoài đều đang mở, còn thôn trưởng thì đã không thấy đâu rồi.
Lưu Khánh Chúc trầm mặc một lúc rồi lão lấy một đồng xu từ trong túi ra, lật qua lật lại trong tay.
“Lão Lưu, ông nghĩ liệu thôn trưởng có khả năng vẫn còn sống không? Hay là hai chúng ta đến căn nhà rách nát tối hôm qua tìm thử xem?”
Lưu Khánh Chúc lắc đầu, nói:
“Còn tìm cái gì nữa? Thứ đó mà nhìn thấy vật sống thì không có khả năng chừa lại đâu. Có lẽ giờ này thôn trưởng cũng đã bị gặm đến mẩu xương cũng không còn rồi.”
Nghe Lưu Khánh Chúc nói điều này, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Thôn trưởng đã bảy mươi tuổi rồi. Ngoại trừ hơi tham tiền ra, còn lại chẳng có gì để chê trách ông cả.
Nhưng chỉ vì sự sơ sẩy bất cẩn của tôi mà thôn trưởng đã chết.
Thấy tôi tự trách, Lưu Khánh Chúc an ủi:
“Mi cũng không cố ý. Thôn trưởng đi rồi, mi nhớ làm cho ông ta một ngôi một hoành tráng là được”
Tôi gật đầu. Nỗi hối hận như đang cào tim xé phổi, khiến tôi chỉ muốn chết quách cho xong.
Sáng hôm sau, tôi tìm người lo tang sự cho thôn trưởng. Tin tức về sự qua đời của ông nhanh chóng truyền khắp thôn.
Mọi người đều tự động mặc áo xô, đeo khăn tang. Mấy trăm người xếp thành một hàng dài đến tiễn đưa thôn trưởng.
Suốt quãng đường đi đến nơi chôn cất, dân làng khóc rất thê thảm khiến lòng tôi càng thêm khổ sở.
Có thể thấy, thôn trưởng lúc còn sống được thôn dân vô cùng kính mến.
Lo xong tang sự, tôi cùng lão Lưu bắt xe khách trở về thành phố.
Từ tối qua tới lúc lên xe, lão Lưu vẫn cứ nhìn đồng xu trong tay.
Tâm trạng tôi không tốt, liếc đồng xu trong tay lão, bảo:
“Lão Lưu, mặc dù cái chết của thôn trưởng không phải tại ông nhưng ông ở nhà người ta không ăn thì ngủ. Giờ ông lão người ta đi rồi, ông không có chút thương cảm nào sao?”
Lão Lưu lãnh đạm nhìn tôi, trả lời:
“Ai cũng có số. Ta thương cảm làm gì! Người quên đóng cửa cho ông ấy cũng chả phải ta.”
Lời lão mang toàn dao nhọn, tôi biết mình đuối lý nên không tiếp tục tranh cãi.
“Chúng ta còn chưa bắt được thằng nhóc giết hại thôn trưởng mà đã rời đi như này có ổn không?”
Lão Lưu nhét đồng xu vào túi.
“Không sao. Thứ đó tiêu rồi.”
“Tiêu rồi là sao? À, tôi còn chưa hỏi ông, tối qua ông đuổi theo người phụ nữ kia rồi sau đó thế nào?”
“Khụ... khụ...” lão Lưu ho hai tiếng.
“Đuổi kịp. Chả phải cướp lại đồng xu rồi đây sao! Đồng xu ở trong tay ta, thì thằng nhóc kia chỉ là một cái xác không thể nhúc nhích.”
Tôi ngờ vực nhìn lão:
“Đồng xu đó là đồng xu hình hổ hả? Rốt cuộc nó có tác dụng gì?”
Lưu ngả người ra sau trông có vẻ mệt mỏi. Lão nhắm mắt lại và nói khẽ:
“Thứ này mang theo tai hoạ và tà thuật.”
Tôi không hề quan tâm đến đồng xu này nên không tiếp tục hỏi thêm về nó nữa.
“Lão Lưu, nói thế nào thì tôi cũng đã ở lại thôn đó thêm một đêm, vậy tôi có thể hỏi ông thêm một chuyện đúng chưa?”
Lão Lưu nhẹ giọng “ừm” một tiếng, bộ dạng như sắp ngủ đến nơi.
Câu hỏi thứ hai này rất quan trọng đối với tôi. Từ lúc tôi bắt đầu lái tuyến 13 này, chuyện kì quái, người kì lạ cứ từng chuyện, từng người ùn ùn kéo đến trước mặt. Bao gồm cả cái chết của thôn trưởng, nói cho cùng thì nó nhất định cũng có dây mơ rễ má với tuyến xe 13 này.
Ai là người, ai là quỷ, ai là của ai, những thứ khốn kiếp này không
quan trọng, điều quan trọng nhất là liệu tôi có thể rời khỏi hay không?
Rời khỏi cái lồng ma quái này!
“Lão Lưu, bây giờ tôi tin tưởng ông từ tận đáy lòng. Ông nói cho tôi biết rốt cuộc tôi có thể ngừng lái tuyến 13 hay không? Tôi muốn chuyển đi một thành phố khác sinh
sống.”
Lão Lưu tựa hồ đoán được tôi sẽ hỏi câu này, lão vẫn cứ thế nhắm mắt, không hề thay đổi sắc mặt.
“Mi phải tiếp tục lái tuyến xe này, việc chưa xong mà mi chạy thì mi sẽ chết!”
Thật trùng hợp!
Lời lão Lưu giống hệt như Lưu Vân Ba đã nói lúc ban đầu.
Xem ra số mệnh nửa đời sau của tôi thực sự phải dây dưa với tuyến xe cuối cùng mang số 13 này rồi.
Tôi tuyệt vọng ngả người ra sau, nhìn cây cối hoa cỏ trôi vùn vụt qua cửa sổ, mà lòng lạnh lẽo!
*****************
Trở lại công ty, tôi như cái xác không hồn đi về kí túc xá. Cả cái sân rộng vẫn bị căng dây phong toả như cũ, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ để người trong công ty ra vào.
Trên đường, tôi tình cờ gặp Lão Ngô. Lão không nói hai lời, đi qua tát cho tôi một cái:
“Thằng khốn này, mấy hôm nay mày chạy đến chỗ nào hả?”
Tôi không có tâm trạng đôi co với lão, cứ cúi đầu im lặng.
Lão Ngô càng cáu tiết.
“Mày như nào mà không trả lời hả? Hai ngày không về công ty, còn kêu cu Sáu chạy thay mày. Cmm giờ ngon nhỉ, tự cho mình ngày nghỉ luôn hả?”
Tôi vẫn luôn cảm thấy dằn vặt do cái chết của thôn trưởng. Trận mắng chửi này của lão Ngô ngược lại khiến tôi dễ chịu hơn hẳn.
“Lão Ngô, cho tôi thêm một bạt tai đi!”
Lão Ngô tức xanh cả mặt.
“Sao cơ? Mày nghĩ rằng tao không dám đánh mày hả?”
“Bốp” một tiếng, lão Ngô lại xán vào mặt tôi một cái.
Hai bạt tai khiến tôi cảm thấy khá hơn một chút. Tôi ngẩng đầu bảo lão:
“Lão Ngô, tiếp tục đánh! Đánh ác vào!”
Lão Ngô ngẩn ra, ngắm nhìn tôi trên dưới một lượt:
“Thằng em, mày sao vậy? Mày bị cái gì kích thích à?”
“Ông không cần quan tâm, ông cứ đánh tôi thật lực vào. Nào, đánh đi!”
Nói xong tôi kéo tay lão Ngô hướng về phía đầu mình.
Lão Ngô giật mạnh tay lại rồi vội vàng lùi ra sau mấy bước:
“Cậu bị điên rồi... cậu...”
Lão Ngô chỉ tay vào mặt tôi rồi vung tay áo tỏ vẻ bất lực.
“Được rồi! Đừng lôi thôi với tôi. Tối nay nhanh chóng mà lên tài đi. Hiện tại thành phố đang kiểm tra rất nghiêm ngặt.”
Lão Ngô nói xong liền lủi ra xa tôi, vòng đường khác đi.
Lúc về đến kí túc xá, đúng lúc cu Sáu đang dọn dẹp vệ sinh. Thấy tôi, nó liền đi qua ôm một cái.
“Anh hai về rồi!”
Tôi đẩy nó ra, kèm theo câu mắng:
“Mày gớm vừa thôi.”
Cu Sáu cười hi hi, ngồi xuống bên cạnh giường tôi:
“Anh hai hổm rày đi Hổ Yêu Sơn mần chi rứa? Nói thiệt đi, có phải anh hai đi kiếm bồ hông?”
Tôi chưa có ý định nói chuyện này với nó, bèn hỏi ngược lại:
“Mày thì sao? Mấy nay lái xe có mệt không? Có gặp chuyện gì không?”
Cu Sáu vỗ tay trả lời:
“Đúng là tui có gặp một chuyện tốt á!”
Tôi vừa sắp xếp lại hành lý vừa thong thả hỏi nó:
“Chuyện tốt gì đấy?”
“Hôm kia tui lái xe, anh hai đoán coi, tui gặp lại cái cô váy đỏ mà tui cứu ở đập nước đó”
Tim tôi “thịch” một cái trật nhịp:
“Hả?”
Cu Sáu tiếp tục nói:
“Tui biết anh sợ nhưng mà tui nói anh nghe nè, cô gái đó chưa có chết. Người chết trước đồng hồ hổng phải cổ đâu.”
Tôi bỏ đồ trong tay xuống, lại gần cu Sáu, ngồi xuống, rồi hỏi:
“Cô ta đã nói gì với mày?”
Cu Sáu vừa cười khờ khạo vừa làm hành động đếm tiền:
“Cô ấy hỏi tui có nhận được tiền chưa. Tui còn tưởng là tiền thưởng của công ty. Hoá ra là tiền của cổ. Anh hai cũng dặn trước với tui rồi nên tiền này tui càng không thể
lấy được”
Tôi bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
Không đúng nha! Đêm đó chẳng phải cô gái mặc váy đỏ đã nói xong rồi sao, đã mua vé máy bay ra nước ngoài rồi sao?
Sao chớp mắt một cái lại leo lên xe cu Sáu rồi?
“Cu Sáu, trong hai ngày anh đi vắng, cái đồng hồ kia có giết thêm người nào không?
Cảnh sát bên đó điều tra thế nào rồi?”
“Cảnh sát bảo cô gái chết ấy cũng là người của thôn Hổ Yêu Sơn, đã xuất ngoại được mấy năm rồi. Cô ta mới về nước để thăm bạn trai có mấy ngày thì xảy ra chuyện.”
Cu Sáu vừa dứt lời, trái tim tôi như rớt thẳng xuống vực sâu vạn trượng!