Dịch: Quyên Nami
Tôi đang ngẩn người nhìn chăm chú cái tượng gỗ này thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền tới:
“Ông nội, có khách đến thăm ạ?”
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái chừng hơn 20 tuổi đang mặc một cái tạp dề bên ngoài, mặc dù nhìn vóc dáng của cô ấy rất bình thường nhưng lại cảm thấy rất sạch sẽ, nhẹ nhàng và thanh thoát.
Không hiểu sao khi cô ta nhìn thấy Đầu Viên thì nhăn mặt rồi liếc xéo hắn ta một cái.
“Tiểu Châu, ra sau nhà lấy mớ hàng mà tối qua mình đã điêu khắc xong đem ra đây giao cho khách”
“Dạ”
Cô gái tên Tiểu Châu này nghe vậy liền quay trở vào trong nhà lấy hàng đem ra cho Đầu Viên.
Từ nãy tới giờ Đầu Viên thấy tôi cứ nhìn chăm chú vào cái tượng gỗ trước mặt nên hỏi:
“Mới vừa rồi, anh thấy chú mày cứ nhìn chằm chằm vào cái tượng gỗ này, thích rồi đúng không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì thầy Chu ngẩng đầu lên cười nói:
“Xui ghê, nếu như là cái gì khác thì thầy sẵn sàng tặng cho con làm kỷ niệm rồi đó, nhưng mà hàng người gỗ này thì thầy không tặng được”
Tôi phì cười, gật đầu nói:
“Dạ, hàng người gỗ này được thầy Chu điêu khắc sinh động quá, nhìn cứ giống như là người thật vậy đó, lúc thầy điêu khắc khuôn mặt cho chúng nó là thầy tự tưởng tượng ra hay sao ạ?”
Thầy Chu đổi một con dao khác, lắc đầu nói:
“Chạm trỗ gốc cây khác với điêu khắc tượng gỗ, chạm trổ gốc cây là dựa vào hình dáng tự nhiên của gốc cây mà mình điêu khắc theo, còn làm tượng gỗ thì mình tự do sáng tạo, nhưng mà khi làm hàng người gỗ kia thì không phải là thầy tưởng tượng ra mà thầy dựa vào mẫu để làm đó”
“Dựa vào mẫu có phải là giống như mấy họa sỹ vẽ người mẫu không thầy? Thầy cũng dựa vào người thật để điêu khắc phải không ạ?”
“Đúng là như vậy nhưng không cần người mẫu phải luôn có mặt ở đây, thầy chỉ cần nhìn qua một lần là có thể làm được rồi”
Tôi nghe thầy Chu nói như vậy thì cảm thấy nghi ngờ liền cầm cái tượng người gỗ lên xem lại, mặc dù nó không có ánh mắt nhưng tất cả các đường nét trên khuôn mặt đều thật sự rất giống với Bạch Phàm.
Tôi vừa định hỏi thầy Chu xem đây có phải là Bạch Phàm hay không thì cô cháu gái của ông ấy bê một cái hộp lớn từ trong phòng đi ra rồi ném mạnh xuống đất.
Đầu Viên thấy vậy thì sợ hãi liền vội vàng chạy tới, hắn vừa lật chiếc hộp lên xem vừa nói:
“Con nhỏ này có thù với anh hay gì mà lần nào tới đây em cũng hằn học với anh như vậy chứ?”
Tiểu Châu có vẻ rất thân thiết với Đầu Viên, cô ấy vừa cốc vào cái đầu trọc của hắn vừa nói:
“Lão trọc ngáo ngơ này, tui quăng vậy là còn nhẹ đó, lần trước anh hứa gì với tui anh nhớ không? Nào là sinh nhật của em thì anh sẽ tặng em một chiếc iPhone, rồi giờ iPhone đâu? Sinh nhật của tui đã trôi qua cả tháng rồi đó, đừng có nói tới điện thoại nha, ngay cả táo cũng không thấy được cái cuống nữa đó chứ!”
Đầu Viên cúi đầu gượng gạo nói:
“Tại lần trước lúc anh tới đây lấy hàng anh xỉn quá. Mà nữa, không lẽ Cường ca đây lại không thể tặng táo cho em sao? Lần sau anh tới đây nhất định là anh sẽ đem táo đến cho em, uy tín mà!”
Tôi phì cười khi nghe Tiểu Châu gọi Đầu Viên là lão trọc ngáo ngơ. Nếu như Đầu Viên không uống thì không sao, hắn mà đã có chút men vào người rồi thì nổ banh xác, không còn biết mình là ai luôn đó chứ!
Trong khi hai người bọn họ đang tranh cãi thì thầy Chu đặt cái tượng gỗ đang cầm trên tay xuống, nói:
“Xong!”
Lợi dụng tình huống này, Đầu Viên vội vàng nhờ tôi phụ khiêng chiếc hộp lên chạy như bay ra ngoài.
Tiểu Châu vừa đuổi theo ra tận cửa vừa mắng hắn thêm vài câu, Đầu Viên cười toét miệng rồi lật đật khởi động xe lao đi.
Trên đường đến cửa hàng mỹ nghệ của chị dâu, Đầu Viên vừa lái xe vừa huýt sáo rất vui vẻ.
Tôi hỏi:
“Em mới xem qua rồi, tất cả hàng mà tụi mình vừa lấy đều không có khắc ánh mắt, mình cứ để vậy mà bán luôn hay sao anh?”
Đầu Viên vẫn ghì chặt vô lăng vừa lắc đầu vừa trả lời tôi:
“Thầy Chu không bao khờ khắc ánh mắt cho các bức tượng về động vật cả, lúc nào lấy hàng về cũng phải đưa cho một ông thầy chuyên khắc ánh mắt khác nữa đó!”
“Như vậy thì mình sẽ tốn mất 2 lần tiền công, mua bán kiểu này có lời không anh?”
“Có lời không hả? Chú mày đoán thử xem, tiền vốn bỏ ra mua nguyên cái hộp hàng này và sau khi khắc ánh mắt rồi thì mỗi pho tượng người sẽ bán được với giá là bao nhiêu? Nào nào, đoán thử xem!”
Tôi ngã người ra sau, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Em cũng không rành về lĩnh vực nghệ thuật cho lắm nên em đoán đại có lẽ mỗi một pho tượng sẽ bán được với giá khoảng 500 hả?”
Ngay khi tôi vừa nói xong, Đầu Viên cười một cách khinh bỉ, nói:
“Giá mua vào là 500 nhưng giá bán ra là hơn 5k một pho tượng đó cu!”
Tôi nghe mà sửng cả người.
“Lời gấp mười? Cái tượng gỗ nhỏ chút xíu mà sao bán mắc quá vậy?”
Chúng tôi đang nói chuyện thì xe chạy vào khu thương mại và dừng lại trước một cửa hàng thủ công mỹ nghệ sang trọng, Đầu Viên vừa bưng thùng hàng vào bên trong thì chuông điện thoại của hắn vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, Đầu Viên nhếch môi rồi đưa điện thoại sang cho tôi, nói:
“Số của nhà thầy Chu, chắc là con nhóc kia gọi chứ còn ai vào đây nữa, em nghe đi, hỏi xem con nhỏ đó có chuyện gì nha!”
Tôi nhận điện thoại và đưa lên nghe, quả nhiên đúng như Đầu Viên đã dự đoán, giọng nói trong điện thoại chính xác là của Tiểu Châu.
“Lão trọc ngáo ngơ, tui giao nhầm hàng rồi, mau đem nó trả lại cho tui nha!”
Tôi nghe vậy liền thoáng sửng sốt, nói:
“Anh là bạn của lão trọc ngáo ngơ đây, lấy nhầm hàng gì vậy em?”
Tiểu Châu vội vàng trả lời:
“Đúng rồi, các anh lấy nhầm hàng rồi!”
Giọng Tiểu Châu thì thầm trong điện thoại:
“Tui đã xếp nhầm một pho tượng vào trong đơn hàng của mấy anh, năn nỉ anh đem trả lại nó cho tui với, nếu nội mà biết được thì nội đánh tui chết mất thôi!”
Xếp nhầm một pho tượng thôi mà, tôi liền hỏi:
“Chuyện nhỏ thôi mà, vậy để anh nhờ người đem đến trả lại cho em, nhưng mà em phải nói cho anh biết pho tượng đó có khác gì so với những pho tượng còn lại không?”
“Pho tượng đó có khắc ánh mắt, rất dễ nhận ra luôn, mong anh giao trả lại cho tui trước khi trời tối nha, năn nỉ anh đó!”
Tượng gỗ có khắc ánh mắt sao?
Không phải tất cả các tượng gỗ ở nhà thầy Chu đều không được khắc ánh mắt hay sao?
Tôi nghe giọng Tiểu Chu đầy lo lắng liền vội vàng nói nếu như tôi tìm được pho tượng ấy thì tôi sẽ đem trả cho cô ấy ngay.
Vừa cúp điện thoại xong, Đầu Viên lo lắng nhìn tôi hỏi xem có phải Tiểu Châu tìm hắn về chuyện cái iPhone hay không, sau khi nghe tôi nói lại về nội dung cuộc điện thoại thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đang lục lọi thùng hàng để tìm pho tượng cho Tiểu Châu thì Đầu Viên vỗ vỗ vào lưng tôi nói:
“Nè, khỏi tìm nó đi!”
“Tại sao lại không tìm nó? Tiểu Châu đang sợ cuống cuồng kia kìa!”
Đầu Viên nhếch mép cười, nói:
“Sợ khỉ á, chú mày không nghe Tiểu Châu gọi thầy Chu là ông nội sao? Người ta là ông cháu với nhau mà, không có chuyện gì đâu!”
Tôi vẫn cúi xuống tìm kiếm và trả lời Đầu Viên:
“Nếu mà như vậy cũng không được, em đã hứa với cổ là đem trả cái tượng này để đổi lấy cái tượng không được khắc ánh mắt như những cái tượng khác rồi”
Đầu Viên vừa nghe vậy liền vội vàng lại gần kéo tay tôi, thì thầm:
“Trả cái gì mà trả, anh mày đã hợp tác với thầy Chu lâu như vậy rồi nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái tượng gỗ nào đã được thầy ấy khắc ánh mắt cả, mặc dù tụi anh có một ông thầy chuyên khắc ánh mắt nhưng những người trong nghè đều đánh giá là không thể nào tinh xảo bằng tay nghề của thầy Chu, nếu như cái tượng đó được chính thầy Chu khắc ánh mắt thì giá trị của nó có thể lên tới 5 - 7 hay 80k lận đó!”
“Anh đã từng nói tượng gỗ mà khắc ánh mắt thì nó sẽ trở thành vật sống kia mà, anh không sợ sao?”
Đầu Viên nhếch mép cười, nói:
“Nè, nếu anh nói anh là chủ tịch thành phố thì chú mày có tin không? Nghĩ sao một khúc gỗ được khắc ánh mắt lại biến thành vật sống được chứ?”
Mặc dù tôi muốn trả lại pho tượng bị xếp nhầm kia nhưng dù sao lô hàng này cũng là của Đầu Viên, cho nên nếu hắn không muốn trả lại cho người ta thì tôi cũng hết cách.
Vì vậy cho nên hắn để cho tôi đợi ở cửa hàng, khoảng nửa tiếng sau thì Tiểu Châu lại gọi điện thoại đến.
Đầu Viên mỉm cười, đưa điện thoại cho tôi rồi nói:
“Em trả lời điện thoại đi, cứ nói là anh không có ở đây nên em không thể tìm ra được cái tượng đó”
Thấy tôi gật đầu đồng ý, Đầu Viên liền đi ra phía sau cửa hàng để tiếp tục làm việc.
Tôi vừa đưa điện thoại lên chưa kịp nói alo thì đã nghe tiếng Tiểu Châu òa khóc.
“Anh mang tới chưa?”
Tôi chậm rãi nói:
“Lại là anh đây, Cường ca không có ở cửa hàng, anh không tìm thấy pho tượng mà em nói, không biết ổng cất ở đâu nữa, xin lỗi em nha!”
Mặc dù thường ngày tôi cũng hay nói dối nhưng không hiểu vì sao lần này tôi cứ cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Châu nghe vậy liền khóc to hơn, tôi không biết phải an ủi cô ấy như thế nào nữa nên cứ lặng im nghe cô ấy khóc.
Một lúc lâu sau, Tiểu Châu đã bình tĩnh trở lại và nói với giọng khàn đặc:
“Vậy anh có thể giúp tui một chuyện được không?”
“Được được, em cần anh giúp gì nào, em nói đi!”
“Anh có ở xa đây không? Nếu không thì anh ra chợ mua giúp em một khúc gỗ, em không tiện đi ra ngoài”
Tôi từng hứa với cô ấy là sẽ đem trả pho tượng gỗ kia mà giờ lại thất hứa nên trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy, thấy cô ấy nhờ tôi mua giúp đồ nên liền gật đầu đồng ý ngay.
Tôi ghi lại cẩn thận các thông tin chi tiết về khúc gỗ cần mua và địa chỉ cần đến rồi cúp điện thoại. Sau khi trả lại điện thoại cho Đầu Viên, tôi lập tức bắt taxi đi mua gỗ.
Loại gỗ mà Tiểu Châu muốn mua cũng rất dễ tìm. Sau khi mua một khúc gỗ đúng như yêu cầu thì tôi vội vàng mang đến cho cô ấy.
Lúc tôi đến thì cửa hàng đã đóng cửa, Tiểu Châu ra mở cửa cho tôi, thì thầm bảo tôi vào bên trong.
Sau khi cô ấy nhận lấy khúc gỗ từ tay tôi, cô ấy vui vẻ mở hộc tủ lấy ra một con dao rồi bắt đầu cắm cúi đẽo gọt khúc gỗ.
Tôi nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy thầy Chu đâu nên hỏi:
“Nội em đâu rồi, thầy có ở nhà không?”
Tiểu Châu vẫn cắm cúi tỉa gọt, nhỏ giọng trả lời:
“Nội đang khắc gỗ ở sân phía sau, chiều tối nội mới đi ra ngoài”
Tôi ngồi xuống đối diện với Tiểu Châu, cô ấy cầm dao chạm trổ một cách điêu luyện, thấy khối gỗ đã bắt đầu được tạo hình một cách rõ nét tôi bèn hỏi:
“Đừng nói là em đang làm pho tượng người kia để gạt thầy nha?”
Tiểu Châu gật đầu, hai tay vẫn thoăn thoắt làm.
“Chính xác luôn nè, mỗi ngày trước khi đi ngủ, nội đều đếm lại hết số tượng ở đây, nếu như nội mà phát hiện thiếu một cái thì coi như tui chết chắc!”
“Trong này có nhiều gỗ như vậy sao em lại bắt anh mua thêm một khúc gỗ chi vậy?”
Tiểu Châu trả lời:
“Ông nội biết tất cả số lượng gỗ ở đây nên không thể tùy tiện động vào được!”
Tôi ồ lên ngạc nhiên, thấy Tiểu Châu vẫn đang chăm chú khắc gỗ nên tôi đi dạo dạo xung quanh, ánh mắt tôi lại bắt gặp cái tượng gỗ có nét y chang Bạch Phàm, tôi cầm nó lên và hỏi:
“Tiểu Châu nè, cái tượng gỗ này là tạc theo hình ảnh của ai vậy, em có biết không?”
Có lẽ tôi cứ hỏi hỏi khiến Tiểu Châu mất tập trung, cô ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn pho tượng rồi nói:
“Tượng đó là nội dựa theo hình ảnh của một chị gái để tạc, lúc đó tui còn nhỏ xíu à!”
Tôi bật điện thoại lên để tìm một tấm ảnh của Bạch Phàm, vừa định đưa cho Tiểu Châu xem xem có phải là Bạch Phàm không thì Tiểu Châu xua tay nói:
“Anh phiền quá nha, để im cho tui làm xong rồi muốn hỏi gì thì hỏi!”
Tôi đành phải cất điện thoại đi rồi yên lặng ngồi xuống.
Có thể rất khó để bắt chước theo phong cách tạc tượng của thầy Chu nên Tiểu Châu khắc gỗ rất chậm, mãi đến khi trời tối thì Tiểu Châu mới khắc xong người gỗ này, tuy nhiên nó lại không có ánh mắt.
Tiểu Châu lau mồ hôi trên trán, cô ấy mỉm cười và cầm chiếc tượng gỗ này lên ngắm nghía xung quanh, thế nhưng chẳng hiểu vì sao cô ấy càng ngắm thì vẻ mặt lại càng trở nên khó coi, cuối cùng thì buồn bả gục đầu xuống và ném luôn cái tượng gỗ này sang một bên.
Tôi thắc mắc hỏi:
“Sao vậy, không giống hả?”
Tiểu Châu nói:
“Không giống, tui nghĩ chắc không qua được mắt của nội đâu!”
Tôi nghe cô ấy nói mà cũng thấy buồn, vậy là công tình chiều giờ coi như bỏ hay sao?
Một lúc sau, Tiểu Châu nhặt lại cái tượng gỗ đó và đưa cho tôi, nói:
“Hay là anh thử một chút đi, anh khắc ánh mắt nha!”
Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe liền hỏi lại:
“Gì hả? Em đừng có chọc anh nha, sao mà anh làm được, đâu phải muốn khắc ánh mắt là có thể khắc được đâu trời, em tự khắc đi chứ!”
Tiểu Châu thì thầm:
“Không được, lúc tui còn nhỏ nội đã từng bảo là tui không thể khắc ánh mắt cho tượng gỗ, không sao đâu, tui sẽ vẽ ánh mắt cho nó sau đó anh cứ việc khắc theo nét vẽ của tui là được rồi, lại đây thử đi!”
Vừa nói Tiểu Châu vừa lấy một cây bút chì và bắt đầu phác thảo đường viền của hai con mắt.
Tôi thấy Tiểu Châu rất lợi hại nên nghi ngờ hỏi:
“Tại sao em không thể khắc ánh mắt cho tượng gỗ vậy?”
Tiểu Châu không trả lời mà đứng dậy bỏ đi vào trong phòng, một lúc sau thì bước ra, trên tay cầm một cái túi bằng da, bên trong có đựng 3 con dao khắc gỗ, sau đó đặt trước mặt tôi rồi lần lượt chỉ vào từng con dao mà nói:
“Ba con dao khắc gỗ này là bảo bối của nội tui, một cái dùng để khắc mắt cho người, một cái dùng để khắc mắt cho súc sinh, cái còn lại là cái đặc biệt chỉ dùng để khắc mắt cho rồng và phượng”
Tôi nghe vậy mà ngẩn cả người, lại có chuyện phân loại như vậy nữa sao, cứ giống như truyện truyền thuyết vậy đó!
Tiểu Châu liếc nhìn đồng hồ rồi vội vàng thúc giục:
“Anh nhanh lên đi, nội sắp ra rồi đó!”
“Rồi rồi!”
Bảo tôi khắc thì tôi khắc, điếc thì sao phải sợ súng chứ, tôi cầm một con dao khắc gỗ lên và bắt đầu dựa theo nét vẽ của Tiêu Châu mà khắc xuống.
Tiểu Châu để mặc tôi ngồi đó khắc gỗ còn cô ấy đi ra phía sau nhà để thám thính xem ông nội của cô ấy còn bao lâu nữa thì làm xong và sẽ đi ra ngoài.
Mèn ơi, thật chứ không phải nói điêu nha, hình như tôi cũng có khiếu về điêu khắc lắm đó, mặc dù đây là lần đầu tiên tôi cầm dao nhưng tôi không hề có cảm giác lạ tay chút nào cả, sau khoảng mười mấy phút là tôi đã khắc xong hình của hai con mắt theo nét vẽ của Tiểu Châu rồi.
Tuy rằng đôi mắt này không có thần nhưng đường nét cũng khá sắc sảo, tôi nghĩ, với số lượng tượng gỗ ở đây nhiều như vậy, nếu như chỉ nhìn thoáng qua thì không khó để qua được ải của thầy Chu.
Tôi đang thưởng thức tác phẩm của mình thì Tiểu Châu quay trở lại và nói khoảng mười phút nữa nội của cô ấy sẽ đi ra ngoài. Thấy tôi đã khắc xong đôi mắt, cô ấy cầm tượng gỗ lên ngắm nghía một hồi rồi vui vẻ cười và khen ngợi về tay nghề của tôi.
Tôi đang dương dương tự đắc thì Tiểu Châu bỗng hoảng sợ khi nhìn thấy con dao khắc gỗ mà tôi đang cầm trong tay:
“Tui đã nói với anh là phải dùng con dao khắc mắt cho người để khắc mà, sao anh lại dùng con dao để khắc mắt cho súc sinh vậy?”