Dịch: Quyên Nami
Vách ngăn giữa buồng sau của xe và ca-bin đã bị xé toang đồng nghĩa với việc tuyến phòng thủ cuối cùng của chúng tôi đã hoàn toàn bị đánh sập.
Dù tôi và Đầu Viên có cố gắng mở cửa thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ phí công vô ích.
Trong lúc khẩn cấp, Đầu Viên rút con dao quân đội của Thụy Sĩ đeo ở thắt lưng ra đập mạnh vào cửa kính xe.
Tình huống trong xe lúc này cực kỳ quỷ dị, tôi nhìn thấy một bàn tay khô đét thò ra từ lổ hổng của tấm vách ngăn và đang cào loạn xạ. Tôi sợ hãi ép chặt người vào thành cửa xe.
Khi Đầu Viên nhìn thấy bàn tay này, anh ta đã sợ hãi đến nổi gần như đứng hình chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hoàng:
“Ối”
Vô tình bị bàn tay này chụp trúng, áo quần của Đầu Viên bị cào rách một mảng để lại mấy dấu móng tay còn đang chảy máu.
“Lấy dao chém nó đi!”
Tôi hét lên với Đầu Viên, nghe thấy vậy, anh ta như choàng tỉnh, cầm dao định chặt bàn tay thì đột nhiên một tiếng “xoảng” vang lên.
Một cục đá lớn bay vào trong xe.
Vô số mảnh kính vỡ của xe văng lên người chúng tôi cùng với sự ghé thăm của cục đá kia.
Kính xe đã bị đập vỡ!
“Đầu Viên, chạy mau!”
Tôi kéo đệm ghế lên rồi đẩy về phía sau, tạm thời chặn lại khoảng trống trên tấm sắt.
Đầu viên liền vội vàng trèo ra ngoài thông qua mảng kính vỡ, sau đó đưa tay kéo tôi ra.
Trong vòng vài phút, hai chúng tôi đã thực sự trải qua toàn bộ quá trình từ tuyệt vọng đến tái sinh.
Dù đã thoát ra khỏi chiếc xe tang nhưng “thứ gì đó” vẫn còn mắc kẹt lại ở trong xe, hai chúng tôi vừa đứng dậy định bỏ chạy thì nhìn thấy hai thanh niên mặc vest, đi giày da đang đứng trước mặt.
Viên đá làm vỡ cửa kính ô tô vừa rồi có lẽ do hai người này ném vào.
Tôi vội vàng nói:
“Cám ơn hai anh, nhưng mà trên xe có quái vật đó, mau chạy đi!”
Người đàn ông đứng bên trái ốm nhom, mái tóc thưa thớt được vuốt sáp dựng ngược lên, nghe vậy hắn liền cười nói:
“Tôi thấy hai người hoảng loạn trong xe lại cứ tưởng xe đang bốc cháy cơ đấy”
Đầu Viên quay lại nhìn chiếc xe, bực bội nói:
“ Còn đáng sợ hơn là cháy xe nữa đó. Không những có xác sống trong xe mà bên kia còn có một xác chết đang bò ra khỏi nấm mồ nữa đó!”
Hai người mặc vest nghe xong nhìn nhau cười to:
“Tôi đã nói rồi mà, lại là đám người không chịu di dời vì vẫn nghĩ là được bồi thường quá thấp đây mà! Hai người tính bịa ra chuyện ma quỷ để đòi tăng giá sao? Biết vậy lúc nãy ta đã không ném đá để xem hai người các ngươi
tiếp tục diễn trò khỉ trên xe là được rồi”
Nghe anh ta nói vậy, tôi chợt nhận ra hai người mặc vest này chính là nhân viên của đội bồi thường và di dời đây mà.
Đầu Viên không muốn đôi co với bọn họ, chỉ vội vàng nắm lấy tay tôi kéo đi. Dù sao cũng nhờ hai người này ném đá nên chúng tôi mới trốn thoát được, do đó, trước khi chạy đi tôi nghiêm túc nói với bọn họ:
“Anh ơi, tụi em không có đùa đâu, ở gần chiếc xe này thực sự rất là nguy hiểm đó”
Hai người đàn ông mặc vest chỉ tay vào mặt tôi và hét lớn:
“Cút cmm đi!”
Tôi đã chân thành khuyên bọn họ nhưng họ không nghe thì đành chịu, bất đắc dĩ tôi buộc lòng phải bỏ chạy theo Đầu Viên.
Cuối cùng chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi chạy ra khỏi khu nhà bỏ hoang này.
Đầu Viên bị bàn tay khô queo trong xe tang cào chảy máu, hắn lẩm bẩm chuyến này về phải vào bệnh viện để tiêm vắc xin ngừa dại.
Về đến thành phố, hai chúng tôi chia tay nhau ai về nhà nấy, có điều, không biết ai đã gởi tấm hình về chiếc xe tang cho Đầu Viên nhưng tôi có cảm giác người này cố tình hướng dẫn chúng tôi đến đó.
Hiện tại đã tìm được chiếc xe tang rồi nên tôi vội vàng đến chỗ Lão Lưu để hỏi cách xử lý “con hàng” trên xe nhưng lão Lưu lại không có nhà.
Tôi đành phải quay trở lại ký túc xá và lên kế hoạch tự xử lý chiếc xe tang.
Vào buổi tối, tôi gọi điện cho Đầu Viên thông báo về việc lão Lưu không có nhà, do đó, chúng tôi phải tự kéo chiếc xe về, Đầu Viên thở dài sau đó đồng ý giúp tôi tìm cách.
Trãi qua sự việc sáng nay, lúc này cu Sáu nằng nặc không cho tôi lái xe nữa.
Tôi đành đến bệnh viện thăm Bạch Phàm, sau đó trở lại ký túc xá và đánh một giấc ngon lành.
Tôi ngủ đến hai ba giờ chiều, Đầu Viên lại gọi điện đến úp úp mở mở nói rằng sẽ giúp tôi kéo xe tang về, hàng họ đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Sau khi chốt địa điểm gặp mặt, tôi cúp điện thoại.
Ăn vội miếng cơm, sau đó tôi đón xe đến đường Liễu Ảnh. Mặc dù những hình ảnh kinh dị hôm qua vẫn còn ám ảnh tâm trí tôi, nhưng vì tính mạng của Bạch Phàm, buộc lòng tôi phải đi.
Xuống xe và đi được một đoạn thì tôi nhìn thấy Đầu Viên cùng đám đệ đang đứng hút thuốc bên vệ đường. Thấy tôi đến, Đầu Viên mỉm cười chào tôi rồi nhỏ giọng nói:
“Người anh em, yên tâm đi, bảo đảm hôm nay mình sẽ kéo được xe về”
Vừa nói, Đầu Viên vừa giơ tay chỉ về phía bên kia đường, nơi đó có một chiếc xe kéo đang đậu sẵn.
Tôi gật đầu cười khổ, thận trọng nói:
“Kéo xe chỉ là bước thứ hai thôi, quan trọng là “con hàng” trên xe kia có còn trong đó không thôi”
Đầu Viên cười cười, vỗ vai tôi rồi cùng đi ra phía sau chiếc xe màu đen nhỏ mở cốp xe lên, tôi giật mình khi nhìn thấy bên trong cốp xe là 2 khẩu súng trường.
“Đậu xanh, súng hả?”
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy mấy khẩu súng, tôi á khẩu luôn, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào Đầu Viên.
Đầu Viên mỉm cười, lấy một khẩu ra đưa cho tôi, sau đó nhỏ giọng nói:
“Cậu nghĩ đây là súng thật hả? Kiếm đâu ra súng thật, nó chính là súng bắn chim đấy”
“Súng bắn chim?”
Tôi thừ người ra một lúc rồi mới nhận ra nó chỉ là một khẩu súng hơi mà người ta thường dùng để đi bắn chim!
Nhưng súng hơi cũng ngon rồi, dù gì có vũ khí trong tay vẫn tốt hơn là tay không bắt giặc.
Đầu Viên rất quan tâm đến đám đệ của mình, hắn sợ họ sẽ gặp nguy hiểm nên yêu cầu những người này đợi ở đây, chờ phối hợp tiếp ứng. Sau đó, hai chúng tôi run rẩy tiến vào bên trong.
Lần thứ hai đến đây, con đường đã trở nên quen thuộc hơn, chúng tôi nhanh chóng đi ra khỏi khu nhà đổ nát tiến về phía chiếc xe tang màu trắng vẫn đang lặng lẽ đậu phía đằng xa.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, dễ dàng tiếp cận chiếc xe.
Hai chúng tôi siết chặt súng từ từ tiến lại gần chiếc xe tang, tôi để ý thấy cái đầu trọc lóc của Đầu Viên đã đổ đầy mồ hôi.
Kính chắn gió của chiếc xe tang đã bị vỡ nát, mảnh kính bể vương vãi khắp nơi trong buồng lái và vẫn có thể nhìn thấy cái lổ hổng lớn trên tấm sắt ngăn cabin và buồng sau của xe.
Nhìn thấy vậy, Đầu Viên nhỏ giọng nói:
“Buồng sau của xe không có khóa. Lát nữa lúc tôi mở cửa xe, bất kể thấy cái gì thò ra, cậu cứ bắn tới nha hơm”
Tôi lo lắng gật đầu và cùng anh ta đi vòng ra phía sau xe.
Đầu Viên dắt súng vào lưng, sau đó ra hiệu cho tôi và bắt đầu cẩn thận mở cửa xe.
Tôi giơ súng nhắm ngay cửa sau của buồng xe, ngón trỏ đặt lên cò súng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Không biết thứ gì sẽ xông ra đây?
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, một mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, tôi gần như bóp cò nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong.
Hai cái xác đẫm máu!!
Sau khi mở cửa xong, Đầu Viên vội vàng nhảy sang bên rồi hốt hoảng hét lên:
“Bắn đi, cậu còn đợi gì nữa hả?”
Thấy tôi vẫn đứng yên bất động, hắn tò mò tiến lại gần để xem.
“Trời đất, xác chết hả? Chết thảm quá vậy”
Hai cái xác nằm cạnh nhau trên xe tang, máu chảy lênh láng, những cái xác này từ đầu đến chân đỏ tươi như máu giống như là chúng đã bị lột da vậy!
Tôi cố nén lại cơn buồn nôn, tiến lại và nhìn vào buồng xe một lần nữa, bên cạnh hai xác chết, có rất nhiều giẻ rách.
Tôi chợt sực tỉnh, hai cái xác này có lẽ là của là hai gã đàn ông mặc vest đã cứu mạng chúng tôi ngày hôm qua đây mà!
Đầu Viên cau mày chửi thề:
“Cmn chứ, nhìn tởm quá, chúng ta cũng không thể đem họ về cùng được.”
Tôi thở dài nói:
“Không được, chúng ta đâu có giết hai người này, chúng ta phải báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát hả? Nếu cậu báo cảnh sát, họ sẽ kéo chiếc xe này về đồn luôn, lúc đó làm sao có thể cứu được Bạch Phàm hả?”
Đầu Viên nói rất có lý. Mặc dù lão Lưu không có ở nhà, nhưng lão cũng sẽ sớm quay về thôi. Nếu như cảnh sát kéo xe tang đi, vậy thì chúng tôi sẽ không có cách nào để kéo nó về rồi.
Đầu Viên nhìn chằm chằm vào hai cái xác chết, nhấc điện thoại gọi cho đám đàn em đang đợi ở ngoài kia.
Mặc dù đám đàn em của Đầu Viên đều là dân giang hồ, thế nhưng khi nhìn thấy hai cái xác này họ cũng rùng mình sợ hãi.
Đầu Viên nhướng mày nói:
“Tụi bay mau lôi hai “con hàng” này xuống ném qua một bên đi”
Đám đệ có chút e ngại nhưng cũng không dám đắc tội với Đầu Viên. Họ xúm lại chiếc xe, loay hoay một hồi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Mùi tanh ở đây quá nồng nặc, tôi cùng Đầu Viên tránh sang một góc khác đứng hút thuốc. Trò chuyện tào lao một hồi, Đầu Viên bỗng nhắc lại chuyện hôm qua.
“Người anh em, cậu nói xem thứ trong tủ đựng xác phía sau xe ngày hôm qua là gì vậy?
“Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết”
Đầu Viên thấy sắc mặt của tôi không tốt nhưng vẫn cố ý tiếp tục cười nói:
“ Thứ trong nấm mộ có thể bò ra ngoài, ta nghĩ, trong xe chắc chắn cũng là một cái xác chết”
Tôi không nói gì.
Đầu Viên tỏ ra hứng thú, hắn tiếp tục phán:
“Cậu nói xem, xác chết trong nấm mồ và trong buồng sau xe tang đều có thể cử động được, có khi nào hai cái xác máu hiện đang nằm trong xe kia cũng có thể cử động hay không?
Đầu Viên còn chưa dứt lời thì tôi đã thấy rùng mình như có một luồng gió lạnh đang chạy dọc sống lưng. Đam Mỹ Hay
Tôi định bảo hắn im đi thì một tên đàn em của Đầu Viên bỗng la thất thanh:
“Nó nhúc nhích, cái xác nhúc nhích kìa, có quỷ”
Hắn vừa hét xong, lập tức tất cả những người đang vây quanh chiếc xe liền hoảng loạn bỏ chạy tứ phía.
Tôi và Đầu Viên cũng sợ hết hồn vội vàng cầm súng tiến về chiếc xe.
Trong xe, hai cái thi thể đẫm máu vẫn nằm yên bất động, nhưng máu ở phía bên dưới cái xác càng ngày càng chảy ra nhiều hơn.
Đầu Viên liếc nhìn tôi, lo lắng hỏi
“Cậu có thấy nó nhúc nhích không?”
Tôi lắc đầu nói:
“Không biết nữa, tôi không nhìn thấy rõ.”
Hai chúng tôi đứng tại chỗ cầm súng nhìn nhau một lúc, cuối cùng quyết định lại lần kiểm tra xem sao.
Còn chưa đi đến gần bỗng “ầm” một tiếng, một trong hai cái xác máu ngồi bật dậy.
Hai con mắt của xác máu mở ra đỏ ngầu trừng trừng nhìn chúng tôi, miệng không ngừng gào thét.
Ngay sau đó, cái xác thực sự vùng dậy khỏi xe.
Đầu Viên lạnh lùng bóp cò nhưng chỉ nghe một tiếng “xịt”, một luồng khói trắng bốc lên từ họng súng.
“Đạn lép!”
Cái xác máu trông không hề sợ hãi, vẫn đang từ từ chạy về phía chúng tôi.
Thấy vậy, tôi vội kéo Đầu Viên và hét lên:
“Chạy! Chạy mau!”
Vừa nói chúng tôi vừa xoay người về hướng sau lưng tháo chạy. Phía này mà một trảng cỏ gần chân núi. Tôi vừa chạy vừa bắn đại hai phát.
Xác máu này tuy không mang giày nhưng lại chạy rất nhanh, hắn chạy đến đâu thì máu vương vãi đến đó tạo thành một vệt máu dài trên đường.
Tôi cũng đã biết về sức mạnh của cây súng cùi này rồi, nếu bắn một con chim sẻ thì lực cũng khá mạnh nhưng dùng để bắn người thì so với súng đồ chơi cũng không khác biệt mấy.
Cái xác máu vừa chạy vừa gào thét cái gì đó trong miệng.
Chúng tôi bị nó đuổi theo rất xa.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã chạy đến một khu rừng dương.
Tôi rất có ấn tượng với nơi này, lúc đi cùng lão Lưu, chúng tôi phải băng qua khu rừng dương này mới có thể đến được Thư Viện Nửa Đêm. Khu rừng này không lớn lắm, tôi nhớ lúc đó tôi với lão Lưu đi chừng nửa tiếng là có thể xuyên ra ngoài rồi.
Lúc này, tôi không nghĩ nhiều, chỉ tay vào khu rừng và hét với Đầu Viên:
“Vào đi!”
Đầu Viên nghe tôi nói liền chạy theo tôi tiến vào rừng.
Khu rừng này cỏ dại mọc um tùm, cứ tưởng xác máu sẽ không đuổi theo nữa nhưng không ngờ nó vẫn kiên trì bám theo sau chúng tôi.
Hai người chúng tôi chạy lòng vòng trong rừng, phía sau xác máu vẫn bám riết không buông. Chạy được chừng mười phút thì trước mắt chúng tôi bỗng sáng lên.
Giống như khi tôi và lão Lưu đến đây lần đầu, sau khi băng qua rừng dương, trước mặt chúng tôi hiện ra một bãi cỏ rộng lớn, ở giữa bãi cỏ này là một tòa nhà cũ, chính là Thư viện Nửa đêm!
Đầu Viên ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi vội vàng kéo anh ta đi về phía thư viện.
Tôi nghe Lão Lưu nói thời gian mở cửa Thư viện nửa đêm là 8 giờ tối, mới 6 giờ chiều, nhưng tôi nghĩ Lão Lưu và lão già tóc trắng trong đó có thể là bạn thân, và không chừng vì nể mặt lão Lưu mà ổng có thể cho chúng tôi vào sớm để trốn.
Vừa tới trước cửa, tôi liền bắt đầu gõ mạnh, gõ mười phút đồng hồ cũng không có ai mở cửa.
Đầu Viên thấy gõ cửa hoài mà không ai mở liền lo lắng hỏi:
“Người anh em, cái xác máu kia sẽ không tìm thấy chúng ta ở đây đúng không?”
Tôi lắc đầu nói:
“Tôi không biết, nhưng chỉ cần vào được bên trong thư viện là thoát.”
Tôi cứ tưởng do Liễu ông đã già nên có lẽ bị lãng tai nên kiên trì gõ thêm mười phút nữa nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì.
Đầu Viên nhìn chằm chằm vào khu rừng dương không chớp mắt. Cuối cùng tôi nản chí không gõ cửa nữa. Lòng thầm mắng Liễu ông thật sự quá cố chấp, chưa đúng tám giờ là không mở cửa mà.
Không có cách nào khác, chúng tôi đành phải ngồi đợi ngoài cửa và cầu nguyện cái xác máu kia sẽ không đến được đây.
Chúng tôi chỉ biết ngồi đếm thời gian trôi. Trời bắt đầu tối dần, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu cứu từ phía rừng dương vọng ra:
“Cứu tôi với, cứu tôi với! “
Nghe thấy tiếng kêu cứu này, Đầu Viên hoảng sợ mắng một câu:
“ Cmn, xác máu mà cũng nói được tiếng người sao?”
Ngay khi anh ta vừa mắng xong, tôi nhìn thấy một bóng người bước ra từ rừng dương. Dáng người này không cao, bước đi loạng choạng, không phải là cái xác máu đã đuổi theo chúng tôi sao?
Trời sắp tối rồi, ở đây lại không có chỗ nào để trốn, mồ hôi lạnh của tôi đổ ra như tắm.
Đầu Viên cũng nhìn thấy xác máu, anh ta hoảng sợ chỉ vào cái xác.
Cái xác máu này không biết là có nhìn thấy chúng tôi hay không mà tôi vẫn nghe được tiếng kêu của nó. Sau khi dừng lại một lát ở bìa rừng, nó bắt đầu chạy thẳng về phía chúng tôi.
Tim tôi như ngừng đập. Ngay lúc đó một tiếng “cạch” vang lên, cửa thư viện mở ra.
Đúng tám giờ tối!