Dịch: Mộ Quân
Chiếc đũa động đậy rồi. Nhưng người khiếp vía nhất lại chẳng phải tôi, mà chính là tên Đầu Viên to xác đang ngồi cạnh đây, gã sợ tới mức lồi cả mắt ra.
Cu Sáu đương nhiên vẫn bình chân như vại vì vốn dĩ nó không tin chuyện yêu ma quỷ quái, nó lên tiếng:
“Đầu Viên, có phải ông đẩy không đấy?”
Đầu Viên há mồm mắng lại ngay:
“Mẹ, tao còn đang muốn hỏi mày câu đó đấy!”
Tôi thực tình cũng không tin vào chuyện cây đũa có thể tự chuyển động. Trong đám người đang ngồi đây, cu Sáu là đứa thẳng tính nhất, không quen quanh co vòng vèo đùa giỡn người khác, Đầu Viên thì nhát như cáy, đố cũng không dám động tay động chân. Còn Bạch Phàm thuần túy chỉ là ham chơi, muốn xem trò mới lạ mà thôi, chẳng ở không bày trò dở hơi làm gì.
Chỉ còn mỗi một mình ả Thang Nghiêu kia!!
Từ lúc bắt đầu mở màn chơi bói đũa tôi đã cảm thấy sợ phát hoảng lên rồi. Ba người một quỷ ngồi chơi bói đũa với nhau không phải là thứ khoái khẩu của tôi nha.
※Dịch giả không hiểu: Nhân vật chính Lý Diệu luôn tự thuật tổng số người/quỷ tham gia chơi bói đũa là bốn. Nhưng thực sự tại hiện trường, tính số người (cả quỷ) là năm (Lý Diệu, Bạch Phàm, Đầu Viên, cu Sáu, Thang Nghiêu). Là lão già tám mươi cố tình hay thực ra lão già quá lẩm cẩm? Dịch giả để nguyên vậy.
Ba người chúng tôi đều hồi hộp nhìn chằm chằm cây đũa, chỉ có mỗi Thang Nghiêu lộ vẻ thong dong thoải mái, ả đang nở một nụ cười tươi tắn trông rất vui sướng.
“Đũa tiên ơi đũa tiên, ngài hãy chỉ ra ai là kẻ xấu xí nhất trong năm người chúng tôi?”
Thang Nghiêu hỏi loại vấn đề này làm cả bọn ai cũng thấy ngượng ngập bối rối. Ấy thế mà, câu hỏi vừa dứt, chiếc đũa lập tức nhúc nhích, không hề do dự xoay vèo một phát chỉ thẳng vị trí kế bên cạnh tôi.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn nhau vừa có cảm giác sờ sợ lại vừa muốn cười phá lên.
Riêng tôi thì chẳng hề cảm thấy có gì thú vị ở đây cả, trong bụng lại lầm rầm chửi bới một hồi.
Mặc dù tôi không được cao to như Đầu Viên, nhưng chí ít diện mạo của tôi so với cu Sáu thì có thể nói là dễ nhìn hơn không ít à! Cây đũa tiên này quả nhiên bói bậy bói bạ, chắc chắn là ả Thang Nghiêu cố tình đẩy nó hòng chơi tôi, khiến tôi phải bẽ mặt.
Thang Nghiêu vừa cười không ngừng vừa bảo Bạch Phàm thử hỏi một câu nào đó. Bạch Phàm hơi ngại ngần xấu hổ không dám hỏi nên vội vàng đẩy sang người tiếp theo là cu Sáu, đòn bánh tét bắt đầu xung rồi, nó hấp háy con mắt nhìn chiếc đũa rồi hỏi:
“Đằng ấy nói coi tháng này tui có được phát tiền thưởng hông?”
Cây đũa chuyển động chỉ về phía chữ KHÔNG trên bàn.
Chơi đến đây tôi đã mang cảm giác nhàm chán tới tận cổ rồi, vừa giơ tay tính nói nghỉ, Thang Nghiêu đã đi trước một bước, ả rút tay ra khỏi chiếc đũa rồi nói:
“Tôi đi rửa tay chút đã, mọi người cứ tiếp tục chơi đi. Nhớ, khi chưa tiễn đũa tiên đi thì bắt buộc phải có ít nhất một người đặt tay lên trên chiếc đũa đấy nhé!”
Ả nói xong liền đứng lên rời khỏi bàn.
Thang Nghiêu đi rồi, thao tác ngầm đẩy đũa này hiển nhiên không thể tiếp tục được nữa.
Đầu Viên nghe cu Sáu hỏi một câu tào lao xong gan gã bắt đầu phình ra, khe khẽ lên tiếng hỏi theo:
“Đũa tiên ơi, tôi có thể trở thành đại ca của huyện Phong Mãn được không?”
Cây đũa trên bàn lại nhúc nhích, nó xoay xoay chỉ vào chữ CÓ trên bàn!
Vụ này hoàn toàn làm tôi bất ngờ đến bật ngửa, Thang Nghiêu đã đi rồi, sao cái đũa này còn di động được trời?
Tôi nuốt nước miếng ực một cái, bắt đầu nghi ngờ Đầu Viên giở trò quỷ.
Đúng ngay lúc này, mấy tiếng loảng xoảng đột ngột vang lên, một nhân viên phục vụ bưng bê đánh rơi cốc cà phê khi đi ngang qua cửa phòng riêng của chúng tôi.
m thanh bất thình lình này khiến cu Sáu và Đầu Viên giật mình trượt tay khỏi chiếc đũa.
Thành thử bây giờ chỉ còn có mỗi tôi và Bạch Phàm đang ấn ngón tay lên thân đũa mà thôi.
Cả bọn ngồi một lúc thì Thang Nghiêu quay lại, ả ta nhìn thấy chỉ còn mỗi hai người tôi và Bạch Phàm đang giữ tay chạm đũa, ả liền cười hi hi rồi nói:
“Ai lấy tay ra khỏi rồi thì không thể tiếp tục chơi được nữa. Như này còn mỗi hai người thôi đấy, thử hỏi nhanh nhanh đi!”
Bạch Phàm liếc nhìn tôi rồi thỏ thẻ lên tiếng:
“Lý Diệu, em hơi sờ sợ, anh hỏi đi ha!”
Tôi hít sâu một hơi rồi trả lời:
“Được, vậy anh sẽ hỏi, hỏi xong rồi thôi nhé, không chơi nữa, trò này vớ vẩn chết được.”
Bạch Phàm gật đầu. Tôi sờ sờ đầu nghĩ lung tung mấy thứ rồi mở miệng đặt câu hỏi:
“Trên đời này có quỷ hay không?”
Cây đũa vẫn nằm im lìm độ mấy giây, ngay lúc tôi bắt đầu hả hê sung sướng vì bản thân đoán đúng trò bịp bợm của Thang Nghiêu thì cây đũa thình lình nhúc nhích, kéo ngón tay của hai người tôi và Bạch Phàm vèo một phát đến chỗ chữ CÓ!
Cả đám đều giật mình nhảy dựng lên, mặt mày ai nấy xanh ngắt như tàu lá.
Tôi ngược lại không hề cảm thấy sợ hãi vì vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã chẳng mấy tin tưởng cái trò bói đũa tào lào này. Chỉ là tôi có chút băn khoăn, lúc này đây chỉ còn có mỗi tôi và Bạch Phàm, lẽ nào là cô ấy đùa dai đẩy chiếc đũa nãy giờ sao?!!
Bạch Phàm dường như bị hù dọa đến bay cả hồn vía, cô vội vã rụt tay lại ngay lập tức. Rốt cuộc chỉ còn lại mỗi mình tôi đang phải giữ cây đũa chết toi này.
Tôi không thèm nghĩ nhiều, cũng noi theo Bạch Phàm rút tay của mình về.
Trông thấy tôi làm thế, Đầu Viên bỗng chốc ngẩn ra rồi quay sang hỏi Thang Nghiêu:
“Ơ, chẳng phải em bảo trước khi chưa tiễn đũa tiên đi, bắt buộc phải có ít nhất một người giữ đũa sao? Cậu ta bỏ nốt tay ra rồi, giờ phải làm thế nào đây?”
Thang Nghiêu cong môi nhoẻn miệng lộ ra một điệu cười kỳ lạ. Ả trả lời:
“Nói chung không ảnh hưởng gì đến mọi người đâu, chỉ có một kẻ phải chịu đen đủi đó là anh ta thôi.”
Không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo.
Bạch Phàm thấy mọi người đều có vẻ lo lắng căng thẳng nên cô đề nghị cả đám giải tán về nhà nghỉ ngơi ngủ một giấc cho khỏe.
Đầu Viên muốn theo tiễn Thang Nghiêu nhưng người ta sống chết không đồng ý, chỉ lưu lại cho gã số điện thoại di động rồi tự đi về một mình.
Ba chúng tôi hộ tống Bạch Phàm về đến nhà rồi bắt xe quay lại công ty.
Trên đường về Đầu Viên cứ vừa toét miệng cười ngẩn ngơ vừa đọc đi đọc lại số điện thoại Thang Nghiêu cho lúc nãy.
Tôi nhìn cảnh này mà thấy xốn mắt vô cùng. Gã là chỗ anh em với tôi, ba lần bảy lượt giúp đỡ tôi khá nhiều chuyện, giờ mà bỏ mặc cho gã lậm vào con ả Thang Nghiêu kia thì không ổn lắm. Tôi biết có những lời nói thẳng sẽ rất khó nghe nhưng xét đến quan hệ giữa tôi và Đầu Viên, tôi không thể không nói.
“Đầu Viên, anh đừng bao giờ gọi vào số điện thoại nhé, Thang Nghiêu không phải là người đâu!”
Vừa nghe tôi nói được hết câu gã liền trợn tròn mắt nhìn tôi trân trối:
“Không phải chứ! Nãy chơi bói đũa cậu bị chỉ đích danh là đứa xấu xí nhất bọn nên cáu rồi phải không?”
Tôi hơi mất kiên nhẫn, giọng nói cũng theo đó mà cao lên:
“Ả Thang Nghiêu đó là đứa con gái mặc váy đỏ chết ngay chỗ đặt cái đồng hồ quỷ ở công ty tôi mấy tháng trước. Có cu Sáu ở đây làm chứng này.”
Tôi và Đầu Viên đồng loạt đổ mắt về hướng cu Sáu đang ngồi ở ghế phụ lái kế bác tài.
Cu Sáu nghe bọn tôi trò chuyện nhắc đến tên mình nên nó cũng quay đầu lại nhìn tôi một cái rồi lên tiếng một cách bất đắc dĩ:
“Anh hai à, cô Thang Nghiêu kia rõ ràng là người đang sống sờ sờ ra đấy, người ta đã từng đi ăn với chúng ta này, hôm ni còn đi chơi với chúng ta này, anh mắc chứng gì cứ một hai bảo con người ta chết rồi rứa. Tui đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, Thang Nghiêu và cô gái chết ở công ty mình không phải là cùng một người mà.”
Câu trả lời của cu Sáu hoàn toàn làm tôi cực kỳ thất vọng.
Tôi cũng dở hơi thật, tự dưng lại đi nhờ một thằng chẳng bao giờ tin tưởng mấy chuyện ma quỷ như cu Sáu làm chứng!
Đối với hai tên đầu bò đã hoàn toàn bị sắc đẹp mê hoặc này, thì tôi còn có thể nói cái gì được nữa bây giờ?
Về đến ký túc xá, tôi mặc xác hai người họ, chui ngay vào ổ chăn đi ngủ.
Vụ hôm qua tình cờ đọc được tập hồ sơ thứ hai cứ mãi lởn vởn trong lòng tôi.
Vì sao lão Ngô ba lần bảy lượt nhấn mạnh không cho phép tôi điều tra chuyện này?
Chỉ là ba vụ tai nạn xe cộ, rõ ràng ràng người gặp nạn đa phần là người sống ở thôn Hổ Yêu Sơn, vì cớ gì lại đặt điều nói láo họ là thôn dân thôn Đường Oa Tử?
Không thể cứ thế cho qua vụ này được! Tôi ăn sáng qua quýt mấy miếng ở nhà ăn công ty rồi vác một bụng đầy nghi vấn đi tìm lão Lưu.
Mấy tháng nay tôi dạo qua khu phố số 2386 đường Hoài Viễn không biết bao nhiêu lần mà kể rồi.
Lưu Vân Ba ở tầng ba, Lưu Khánh Chúc ở tầng tám. Hai ông già họ Lưu này lần lượt thay phiên nhau tặng cho tôi hết ám ảnh này đến ám ảnh khác.
Lão Ngô đã quay trở lại nên chắc hẳn Lưu Vân Ba cũng về nhà rồi. Tôi đề cao cảnh giác thấp tha thấp thỏm leo lên cầu thang, lúc đến tầng ba, đi ngang nhà ông ta thì đúng lúc cửa chính đang mở, người ngồi trong phòng và tôi đối mắt trực diện với nhau. Toàn thân tôi lập tức nổi đầy gai ốc, không chần chờ lấy một giây, tôi co giò lao vọt lên cầu thang dẫn lên tầng bốn.
Lưu Vân Ba nguyền rủa tôi bằng lời nguyền độc địa trăm quỷ khóc tang độc địa như thế, ông ta quả thực rất muốn chơi chết tôi!
May mắn lão Lưu của tôi có nhà, tôi hớt ha hớt hải tố khổ với lão, đồng thời kể lại cho lão nghe về những bí ẩn mà tôi phát hiện trong tập hồ sơ thứ hai.
Lão Lưu vẫn giữ phong thái điềm nhiên không hoảng loạn trước bất cứ điều gì của lão, có điều, lão lại cho tôi một câu giống hệt lão Ngô.
“Đừng điều tra nữa. Nguyên nhân gây ra mấy vụ tai nạn mươi năm trước đã qua rồi. Nó không liên quan đến mi. Bây giờ việc nên làm đó là tìm biện pháp giúp mi thoát khỏi mớ bòng bong này. Hiểu chưa!”
Lão Lưu nói kiểu này khiến tôi càng thêm ngơ ngác. Tình huống của tôi bây giờ là kiểu, có một đám người vây lấy tôi nện tôi một trận chí tử, sau đó người bên cạnh tôi bảo với tôi rằng nhanh chạy trốn thôi, không cần hỏi vì sao bọn họ lại tẩn tôi làm gì cho mệt.
Không thể chấp nhận như thế được!!
Tôi không muốn đã chịu thiệt thòi mà còn câm như thóc mặc cho chúng nó chơi. Ít nhất cũng phải biết được lý do vì sao mình ăn hành chứ!
Lão Lưu thấy tôi lộ vẻ ấm ức, lão hạ giọng nhẹ nhàng hơn:
“Ta nghe nói trong giới xuất hiện một người khá có năng lực. Nếu mi rảnh rỗi thì đi cùng với ta đến kênh Dương Thảo tìm người đó hỏi thăm một chút.”
Kênh Dương Thảo thuộc một huyện vùng ven ngoài ngoại thành. Tôi có một thằng bạn cùng phòng thời đại học sống ở khu vực này. Hồi đó hắn ta kết hôn cũng có gửi thiệp mời nhưng tôi lại đang kẹt tập huấn ở nơi khác nên đành bỏ lỡ.
※Dịch giả thắc mắc: Từ đầu đến giờ lão già tám mưới tạo nên hình tượng nhân vật Lý Diệu là trình độ văn hóa không cao, ít học hành, chữ nghĩa thiếu, thuộc tầng lớp lao động tay chân. Đến chương này, Lý Diệu là nghiễm nhiên trở người đã từng qua đại học. Một là đãng trí, hai là cố ý. Nếu cố ý thì ông già này quá thâm. Học đại học vẫn là trình độ văn hóa thấp =.=! Dịch giả cũng thuộc tầng lớp này.
Tôi nghi hoặc hỏi lại:
“Khu vực quanh kênh Dương Thảo hình như có một thôn rất lớn thì phải. Nhưng ở chỗ đó đa phần là dân cùng đinh, thực sự có cao nhân lánh đời núp lùm sao? “
Lão Lưu gật gật đầu, lạnh lùng trả lời tôi:
“Người ta là một vị bán tiên cực kỳ lợi hại. Tuy năng lực chưa hẳn bằng thầy Hà nhưng đó là người đã mở thiên nhãn, tính quẻ vô cùng chính xác! Chúng ta đến đó cầu người ta chỉ cho một con đường sáng, xem xem những rắc rối của mi có cách nào giải quyết không. “
Nghe lão Lưu quảng cáo bốc thế tôi dường như đã thấy được tia hi vọng mới.
Tôi một bên gật đầu đồng ý lia lịa cứ như kiểu sợ lão Lưu đổi ý bất chợt, một bên móc điện thoại gọi cho lão Ngô xin nghỉ phép. Tôi cũng chẳng có ý định quay về chuẩn bị hành lý làm gì, cứ mang nguyên mình không như thế cùng lão Luu xuất phát đi đến kênh Dương Thảo ở huyện Doanh Khẩu.
Trên đường đi, tôi chợt nhớ đến vụ tham gia chơi bói đũa hôm qua, liền vội vàng kể lại từ đầu đến đuôi quá trình như thế nào, kể cả chuyện tôi bỏ tay ra khỏi cây đũa trước khi tiễn đũa tiên đi cho lão Lưu.
Lão Lưu nghe xong bèn lắc đầu nói:
“Đũa tiên gì chứ, thỉnh mấy con quỷ lên thì có. Lại thêm cách chơi hôm qua của bọn mi cũng trật lất, đến quỷ cũng thỉnh không nổi nữa là. Không có việc gì đâu.”
Câu không có việc gì này của lão Lưu chẳng những không hề giúp tôi cởi bỏ nghi hoặc, trái lại còn khiến tôi thêm ớn lạnh.
Nói theo kiểu này thì hôm qua đích xác không có đũa tiên nào hiển linh hết. Cây đũa đó tự dưng chuyển động như thế, chẳng phải ám chỉ Bạch Phàm là người giở trò quỷ sao!!
Chú Sáu bảo tôi tìm mấy bộ hồ sơ, Bạch Phàm lại quen biết với chú Sáu.
Tôi có cảm giác lờ mờ rằng ba vụ tai nạn xe mười năm trước không hề đơn giản, có lẽ mức độ phức tạp chằng chéo của các sự tình cũng như giữa những người có liên quan trong đó sẽ là thứ tôi không tài nào tưởng tượng được.
Đợi lúc quay về sau chuyến đi kênh Dương Thảo, tôi nhất định phải làm rõ ràng chuyện của chú Sáu và Bạch Phàm mới được!
……….
Tầm bốn giờ chiều xe chạy tới huyện Doanh Khẩu, chúng tôi ngựa không dừng vó, tiếp tục mua vé xe khách đi thẳng một mạch đến bảy giờ tối mới tới khu kênh Dương Thảo hoang vu hẻo lánh nọ.
Chỗ này còn nghèo túng tiêu điều hơn cả tưởng tượng của tôi. Ngoài lèo tèo vài căn nhà lợp ngói, bên ngoài quét vôi trắng qua loa, còn có không ít nhà dựng lên bằng rơm và bùn đất trộn lại với nhau.
Tôi hỏi lão Lưu người lão muốn tìm tên họ là gì, lão Lưu lại lắc đầu trả lời tôi rằng lão cũng không biết, lão chỉ biết người đó sống ở cái thôn này, ngoại hiệu là Từ bán tiên.
Ngay lúc bọn tôi đang lo lắng suy tính xem sẽ trọ lại chỗ nào ở đây thì đột nhiên có người gọi tên tôi một cách ngập ngừng từ phía sau lưng:
“Lý Diệu? Có phải là cậu không?”
Tôi quay đầu nhìn lại, thì ra là thằng bạn ở chung phòng thời học đại học, tính đến nay đã hơn mười năm không gặp. Chu Tráng.
Chu Tráng mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, quần thì thủng lỗ chỗ, vá chằng vá đụp, có thể thấy rõ ràng là điều kiện sống không được tốt lắm.
Tôi thấy người gọi mình là cậu ta nên vội đi qua vỗ vai mấy cái, hồ hởi nói chuyện:
“Anh em, lâu quá không gặp rồi nhỉ! Dạo này thế nào hả? Tôi vẫn còn nhớ cậu sống ở kênh Dương Thảo, quả nhiên đến đây phát là gặp nhau liền.”
Chu Tráng cũng vui vẻ hào hứng trò chuyện với tôi nhưng tôi lại vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không lắng nghe cậu ấy.
Nguyên nhân là vì tôi đột nhiên trông thấy đằng sau lưng Chu Tráng có một người phụ nữ tóc dài quấn khăn, mặc y phục màu đen đứng cách chỗ chúng tôi không xa.
Gương mặt cô ta vừa không có huyết sắc vừa đầy sẹo chằng chịt. Đôi mắt trợn to, trừng trừng nhìn về phía tôi không chớp mắt!