Bảo trọng chính mình
Cả người Mặc Uyên chấn động!
Đôi mắt tràn ngập tình dục hơi chút giật mình, nhìn
về phía ánh mắt tràn đầy đau đớn cùng khuất nhục của nàng! Cả người nàng run
run, nước mắt nóng hổi rơi xuống trên da thịt hoàn toàn trần trụi, cả người đã
tới giới hạn muốn tan vỡ trong phút chốc …
Đầu ngón tay hắn ẩm ướt dinh dính nóng rực, dừng lại
ở nơi bí mật và riêng tư nhất của nàng…
Hắn biết kia là cái gì.
Nữ tử dưới thân như con thú nhỏ bị vây khốn, chỉ có
thể run rẩy chịu đựng sự xâm phạm cùng làm nhục của hắn…
Chết tiệt… Hắn rốt cục đang làm gì?!
Một sự hỗn loạn to lớn nắm chặt lấy trái tim hắn, Mặc
Uyên chậm rãi rút ngón tay về, cặp mắt thâm thúy nhuốm đầy đau lòng, bộ dáng chịu
đựng đủ khuất nhục của nàng khiến hắn trong nháy mắt chợt trở nên thanh tỉnh! Hắn
muốn cúi người ôm lấy nửa thân trần mềm mại trần trụi vì bị xét rách hết quần
áo: “Lạc nhi…”
“Không nên đụng vào ta!!” Giống như bất ngờ gặp phải
con mãnh thú và dòng nước lũ, hai tròng mắt của Lạc Cơ Nhi tràn ngập nước, nỗi
vũ nhục quá lớn khiến thân thể tróng nõn mềm mại của nàng run run lui về phía
sau, chỉ hận không thể lập tức chết đi!!!
Trời…
Một nỗi ân hận to lớn ập tới khiến hắn mấy lần muốn
sụp đổ, “Xin lỗi, Lạc nhi…” Hắn nghẹn giọng mở miệng, nghĩ muốn đưa tay ôm lấy
nàng!
Chật vật kéo lại y phục trên người mình, Lạc
Cơ Nhi cắn chặt môi dưới, mang theo những giọt nước mắt còn chưa kịp khô, hung
hăng đẩy hắn ra, âm thầm chạy trốn khỏi giường, lảo đảo mà chạy về phía cửa! !
“Lạc nhi!!” Mặc Uyên nheo mắt lại, muốn đuổi theo
nàng, vừa muốn đứng dậy, trên ngực lại truyền đến một trận đau đớn! Máu tươi cuồn
cuộn mạnh mẽ trào ra, khiến hắn vài lần đứng không vững!
Mà ngoài cửa, Phong Dực bị nữ tử hỗn loạn kia đâm phải
khiến hắn lảo đảo mấy bước, chỉ ngửi thấy một làn hương thơm xẹt qua trong
lòng, đoi mày lạnh lùng của hắn hơi giật mình, đột nhiên trong lòng lại dâng
lên một nỗi lo lắng khôn nguôi, khẽ kêu một tiếng “Vương gia!”, rồi liền xông
vào phòng!
Vừa vào cửa liền nhìn thấy bộ dáng không còn chút sức
lực nào của hắn, lòng Phong Dực nóng như lửa đốt, vội vàng đi qua đỡ hắn, không
để ý đến kháng nghị của hắn, cả gan đưa hắn lên ngồi trên ghế, nhanh chóng
phong bế huyệt đạo của hắn, bằng tốc độ nhanh nhất giúp hắn băng bó vết thương.
Vết thương đó, quá sâu, có thể thấy được cả máu và
thịt.
Phong Dực đang nửa quỳ từ mặt đất đứng lên, cặp
mắt băng lạnh lại nhuốm chút đau xót hiếm thấy, khẽ mở miệng, “Vương gia… . ..
Ngài phải biết cẩn thận bảo trọng chính mình mới là…”
Dường như lâu lắm chưa từng nghe qua những lời nói
thân thiết như vậy, trán Mặc Uyên cau lại, hồi lâu mới mở miệng: “Ta biết…”
Thế nhưng giờ phút này, trong lòng hắn chỉ nhớ đến
hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn lại yếu ớt kia.
Đột nhiên, một trận gió lạnh từ chỗ phía trước cửa sổ
mau chóng xuất hiện! Mặc Uyên khẽ nhíu mày, mà Phong Dực cũng đã phản ứng, lập
tức dùng kiếm gạt đỡ thứ ám khí nhỏ bé kia khi nó chưa kịp đâm tới! !
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, vừa một tiếng
“Đinh!” giòn vang, sắc mặt của Phong Dực vô cùng lạnh lùng, trong tay đã nắm một
mảnh mỏng nho nhỏ màu bạc, mà ở giữa mảnh bạc này có một khe rất nhỏ ở giữa,
nghiễm nhiên cất giấu một mảnh giấy mong mỏng cuộn lại.
Cặp mắt thâm thúy dời đi từ nơi sâu thẳm ngoài cửa sổ,
sắc mặt của Mặc Uyên có chút tái nhợt, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
Màn vừa rồi hắn quá mức quen thuộc, đó là cách thức
mà thám tử ở vùng biên giới hồi báo tin tức, từ sau khi hồi cung hắn hầu như
không có động tới thế lực đó, đương nhiên nếu như không phải do lời hứa hòa
thân lần này mà nói…