Tuyệt Ái Nô Phi
Khẽ giật mình, không thể kiềm chế mà thấp giọng cười nhạo, Uyển phi thu lại
vẻ chật vật của mình, để nước mắt lưu lại quanh vành mắt, “Ngươi là cố ý khoe
khoang với ta sao? Ta không chiếm được gì đó, ngươi cũng không mảy may
để ý, ngay cả ngươi cũng cảm thấy, ta đây là một sủng phi mà thật bi ai, đúng
không?!”
Lời nói sắc nhọn, mà không hiểu để làm gì, lượn lờ bên người nàng như
sương khói trong lư hương.
Trái tim, rốt cục đau đớn dữ dội…
Không biết gió ở đâu thổi tới, làm bay mái tóc dài mềm mại của nàng, phẩy
nhẹ trên hai gò má của nàng, Lạc Cơ Nhi nâng mắt lên, ánh mắt âm nhu bao
phủ nữ tử tôn quý: “Nương Nương có cái gì đáng để bi ai sao? Là bị hủy gia
viên, người thân đều đã chết sao? Là áo rách quần manh, bụng ăn không no
sao? Nương Nương hưởng qua vài ngày không một giọt nước chưa? Nếu
như chưa, xin không cần nói với ta cái gì bi ai, sẽ chỉ làm ta lại càng không
quan tâm.”
Áp chế suy nghĩ, trong vành mắt dâng lên óng ánh, nàng đạm mạc như một khối
băng lạnh trắng nõn, xương ngón tay đã siết lại đến trắng bệch, đau không thể
chịu nổi.
“Ngươi ——!” Tức giận tột độ làm Uyển phi trong nháy mắt từ trên chiếc sập
mềm mại đứng thẳng lên, hai tay phát run, vẻ dịu dàng thường ngày biến mất
không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Ngươi dám trả lời với bản cung theo kiểu
này sao?!”
Tựa như một bông tuyết liên (*sen tuyết) giữa gió lạnh thanh tĩnh và âm u, ánh
mắt nàng lạnh như băng thản nhiên nhìn chăm chú nữ tử tôn quý, không nói
được lời nào.
“A…” Uyển phi giận quá hóa cười, “Ngươi cho rằng nơi này vẫn là Đằng An
sao? Ngươi còn là công chúa sao?! Nếu không phải bởi vì hắn lưu ngươi tại
bên người, Bản cung cũng lười liếc mắt đến ngươi một lần! Nơi này là hoàng
cung của Lạc Anh quốc, đến phiên một tên nô lệ chiến bại như ngươi trả lời,
vênh mặt hất hàm với bản cung sao?” Trút ra tất cả tức giận, vang vọng khắp
tòa cung điện.
Đôi mắt trong veo trộn lẫn sắc bén, vẫn là hoàn toàn lạnh nhạt như trước, ngón
tay Lạc Cơ Nhi siết chặt vào trong lòng bàn tay, dùng hơi chút đau đớn để
khiến mình thanh tỉnh lại, “Thật sao? Nếu ta chỉ là nô, Nương Nương cần gì
phải so đo với ta? Nương Nương ở trước mặt ta rưng rưng khóc nức nở, ta
thấy thương hại, không ngờ như vậy là đã hạ thấp thân phận?”
“Bốp ——”
Trong đại điện, tiếng bạt tai lanh lảnh mà hung ác, làm lòng người kinh sợ.
Bên trái mặt bị đau đớn bỏng rát, còn có vài vết cào đỏ bừng, nàng có chút
không ngờ rằng một cái tát này, tới nhanh và hung ác như thế, làm nàng trốn
cũng không kịp.
Một tát này dùng lực hết toàn thân, Uyển phi bất giác sửng sốt, cảm giác lòng
bàn tay mình run lên, cảm thấy rõ ràng thật đau đớn.
Nàng rốt cuộc lại không khống chế được như thế, đánh người của hắn…
Trong đại điện, là tiếng lẳng lặng thở dốc, mang theo từng đợt từng đợt đau đớn nhè nhẹ, lan tràn trên không trung.
Nhìn vết đỏ trên mặt nàng không rõ lắm nhưng vẫn còn lại như trước, trong lòng
Uyển phi bỗng bối rối, nàng nghĩ tới Mặc Uyên khi nhìn thấy màn này sẽ có cảm
tưởng thế nào, nàng ở trong lòng hắn luôn luôn là cô gái dịu dàng như nước,
nàng…
Tinh thần lập tức rối loạn, Uyển phi gắng hết sức ngăn chặn cơn tức giận cùng
khủng hoảng chưa tiêu, lạnh lùng nhìn nàng: “Dám nói chuyện với Bản cung như
vậy, một cái tát còn là nhẹ, nếu là Hoàng Thượng nghe được, ngươi ngay cả
tính mạng cũng không giữ được.”
Một cái tát này, ác độc tàn nhẫn, Lạc Cơ Nhi có thể cảm nhận được trong cổ
họng dâng lên vị ngọt, dường như một chút tơ máu đã tràn ra.
Không mở miệng giải thích nữa, nếu như nàng chỉ là một nô tài ngu xuẩn bên
cạnh phi tử để bị trút giận, như vậy, nàng căn bản không xứng để so đo tính
toán với nàng ta.
Nhưng mà, một luồng nóng rực từ dưới bụng truyền đến, mang theo đôi chút
cảm giác đau đớn, tập kích toàn thân!
“A…” Lạc Cơ Nhi nhíu đôi mày thanh tú, cảm giác được cơn đau đớn kia,
giống như là điềm báo bão tố đã đến, làm nàng hơi chút kinh hãi ——
Đã qua bốn canh giờ rồi sao? Vì sao độc lại phát tác nhanh như vậy?
“Nếu như trở lại vương phủ, dấu vết trên mặt ngươi, giải thích thế nào?” Cố
gắng trấn tĩnh, Uyển phi lãnh đạm hỏi, ánh mắt cũng không nhìn nàng.
Lạc Cơ Nhi có chút hoảng hồn, mu bàn tay hơi lạnh ôm lấy da thịt trên má trái,
đau đến hơi chút khó thở, lúc này mới cảm thấy trên mặt một mảng bỏng rát, đã
sưng đỏ lên.
“Nương Nương muốn ta giải thích như thế nào, có thể nói thẳng.” Đôi mày
thanh tú nhướng lên, tiếng nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một tia
khác thường —— đã không còn nhiều thời giờ để lãng phí, nàng nóng lòng trở
lại vương phủ, dưới bụng đau râm ran làm nàng lo sợ, lần đầu nàng chờ mong
được trở lại bên cạnh hắn như thế…
Uyển phi sắc mặt trắng bệch, đi đến trước mặt nàng, bất đắc dĩ cúi thấp người
xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt non nớt nhưng xinh đẹp này: “Chuyện hôm
nay, là Bản cung đường đột, nhưng ngươi phải biết rằng…” Trên mặt nàng ta
lại nổi lên ưu sầu, điềm đạm đáng yêu, “Ta là vì quá mức để ý hắn nên mới như
vậy, người trong hoàng cung bụng dạ khó lường, ta là một nữ nhi, không thể tự
bảo vệ mình, càng không cách nào bảo toàn người nhà của ta. Đạo ở đời
được sủng ái là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu. Nếu như không có hắn,
ta vốn không có nửa điểm hi vọng, hơn nữa… Hắn luôn luôn yêu ta, cho dù là
nhất thời xúc động mà chấm mút người con gái khác, ta cũng tin tưởng trái tim
hắn chưa từng thay đổi, chuyện này… ngươi hiểu chứ?”
Nhất thời xúc động, chấm mút người con gái khác…
Trên mặt trắng nõn hiện lên một tia đau đớn, trong lòng Lạc Cơ Nhi nổi lên ý
cười cay đắng, giống như ngày hôm qua, nam tử kia miệt mài trêu đùa trên
người nàng, nàng nhắc nhở chính mình, là một thế thân, không nên kiêu ngạo
ương ngạnh đi?
Dưới bụng truyền đến cơn đau nhoi nhói càng rõ ràng hơn, nàng nhíu mày, cũng không muốn tranh cãi gì nữa.
“Đã biết ý tứ của Nương Nương rồi, ta sẽ chuyển lời như vậy.” Nàng không
muốn nhiều lời, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi…
“Hoàng Thượng giá lâm —— “
Thanh âm bén nhọn ngân nga, vang lên ngoài cửa Tích Uyển cung, chấn động
làm hai người trong điện đều cả kinh!
Bỗng chốc hoảng sợ, sắc mặt Lạc Cơ Nhi trắng bệch vài phần, mà Uyển phi
bên cạnh lại càng giật mình một cái, rất nhanh mà sửa sang lại vạt áo, xóa hết
dấu vết từng khóc nức nở trên khóe mắt đi, trong nháy mắt trên mặt đã hiện lên
vẻ tươi cười.
Tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần hơn, Uyển phi vòng qua thân
mình suy nhược nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, dịu dàng hành lễ: “Nô tì thỉnh an
Hoàng Thượng…”
Trên mặt nam tử tuấn lãng khí phách hiện lên nụ cười nhợt nhạt, rảo bước tiến
vào đại điện, lúc nhìn thấy nàng, bỗng chốc vẻ tươi cười càng sâu hơn, đưa tay
ra đỡ: “Ái phi không cần đa lễ, hôm nay trẫm hạ triều sớm, liền đến thăm, khí
sắc Uyển nhi có hơi kém, nguyên nhân là trách trẫm mấy ngày không đến thăm
sao?”
Uyển phi đỏ mặt lên, cười có chút bối rối, hơi cúi người: “Uyển nhi nào dám
trách Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại giễu cợt nô tìrồi…”
“Ha ha ha…” Tiếng cười sang sảng, vang vọng trong đại điện.
Dưới đầu gối giống như phát lạnh, Lạc Cơ Nhi nhớ tới thân ảnh nam tử tôn quý
uy nghiêm kia ngày ấy, cảm giác bức bách sau lưng làm nàng xoay người lại
một cách khó khăn, nhanh nhẹn quỳ xuống, không mở miệng, cũng không có
bất cứ động tác nào, mặc cho hai người trong điện hỏi han nhau ân cần
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.