Cho dù là ngươi ta cũng đánh
!
“Được, ngươi giỏi lắm…”
Thiếu niên kia toàn thân tỏa ra hàn khí thấu xương,
rút kiếm trong tay của tên thị vệ đứng bên cạnh, lập tức đâm tới, hướng thẳng
đến nữ tử ngang ngược kia, “ Lấy roi của ngươi ra đi! Ta quyết đấu với
ngươi!”
Âm thanh vang vọng quanh quẩn nơi đình viện làm Uất
Trì Tuyết giật mình, ngay lập tức, môi nàng buông nét cười nhạt, “ Chỉ bằng
ngươi mà muốn đấu với ta sao?”
Trong ấn tượng của nàng, thiếu niên trước mặt thật
quá mức non nớt, dù cho không kể đến tuổi tác của hắn đi, cả khí chất thì
cũng thua rất xa nam tử mà nàng hâm mộ, vậy mà có gan đến đây cầm kiếm khiêu
chiến với nàng… A, thật đúng là không biết tự lượng sức mình mà!
“ Đúng, chỉ cần ta thôi!” Mặc Kỳ khí phách
nói, gương mặt tuấn dật có vài phần vượt tuổi, “ Ta thật nhẫn nhịn ngươi
đã lâu, thế nhưng ngươi dám làm bị thương người của ta, dám phái người đi ám
sát Lạc Nhi, ta sẽ không nhịn ngươi nữa!!”
Uất Trì Tuyết từ từ rút roi ra, đôi mắt nhìn
chàng tràn đầy ý châm chọc: “ Hừ, làm sao ngươi dám kết luận, ta ám sát người của
ngươi?”
“ Ta cóc cần đợi ngươi xác nhận, chính là từ trong
miệng ngươi nói ra, tất cả là âm mưu của ngươi, thật là chó má mà! Ta nói lại lần
nữa, rút roi của ngươi ra đi!” Thiếu niên đã không còn kiên nhẫn nữa, ánh
mắt tối đen tràn đầy sát khí.
Chết tiệt…
Uất Trì Tuyết cắn chặt môi dưới, “ Vút” lập tức rút
nhuyễn tiên (*roi mềm) ra: “Không biết lớn nhỏ… ngày hôm nay ta phải dạy lại
tên tiểu tử chưa ráo máu đầu nhà ngươi mới được!”
Trong khảnh khắc, hai người trong tiền viện bắt
đầu liều mạng xông vào nhau!
Trong đêm tối, ánh kiếm lạnh lùng lóe lên nhoang
nhoáng, cùng dây dưa với nhuyễn tiên tấn công tới tấp, thiếu niên
kia, nháy mắt liền đổi hướng, cả người tỏa ra luồng sát khí lạnh thấu xương làm
mọi người khiếp sợ, kiếm khí vung ra, cành cây đứt đoạn!
Uất Trì Tuyết không thể chiến được ưu thế, thật
không ngờ thiếu niên nhìn có vẻ non nớt này lại có thân thủ lợi hại đến
như vậy! Ánh mắt lạnh lùng lóe lên, ngọn roi sắc bén của nàng liền phóng ra
sau, quấn lấy cổ hắn! Mặc Kỳ lặp tức dùng kiếm ngăn trở ngọn roi uyển chuyển
kia, đợi ngọn roi quấn vào, hắn liền mạnh mẽ dùng lực lôi kéo lại! Ngọn roi bị
buông ra, mang theo cường lực hung hãn bị phản ngược trở lại!
“Bộp ——!”"A!”
Một tiếng thét chói tai! Dây roi hung hăng lướt
qua khuôn mặt của Uất Trì Tuyết, thình lình lưu lại trên đó một vết ửng đỏ!
Cảm giác đau đớn nóng bỏng trên mặt truyền đến, lửa
giận trong Uất Trì Tuyết bùng lên trong nháy mắt: “Ngươi! —— ngươi không ngờ
dám đánh ta? !”
“ Ta cứ đánh ngươi đấy!” Mặc kỳ lạnh lùng nhướng
mày, không chút né tránh, “ Hừ, Ngươi cho là tất cả mọi người trong thiên hạ
này đều giống Hồ Duệ Vương hay sao? Ai lại có thể dễ dàng tha thứ cho một muội
muội ngu ngốc như vậy chứ! !”
Một nỗi ủy khuất cuồn cuộn dâng lên, Uất Trì Tuyết vừa
xấu hổ vừa tức giận không chịu được, nghiến răng nói: “ Ta không cho phép ngươi
dám nói ca ca ta như vậy!”
Lời nói vừa dứt, hai người lại tiếp tục xông vào tấn
công nhau!
Bóng cây loang lổ in hình trên đất, Ca Nhi mở
to mắt , cắn răng nhắm hướng yến viên mà chạy tới!
“ Cô nương, cô không thể vào được!” Thị vệ gác cửa
không vị nể nói, chỉ cần người bên trong có nửa điểm sơ xuất, chẳng phải
là bọn hắn sẽ nguy đến tính mạng hay sao.
“Ta có việc gấp, ta muốn tìm Vương gia!”Ca Nhi khẩn
cầu nói.
“Xin lỗi cô nương, Vương gia đã đi.”Thị vệ gật đầu,
bàn tay nắm chặt vũ khí, cương quyết giữ nàng ngoài cửa, không cho vào.
Ca Nhi trong nháy mắt nghẹn lời, lòng càng thêm lo lắng
, chợt phía sau truyền tới một giọng nói thản nhiên lãnh đạm, khẽ hỏi:
“Làm sao vậy?”
Ca Nhi xoay người, liền thấy một gương mặt với
đôi mày nhíu chặt, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một vẻ trong trẻo mà lại thật lạnh
lùng.
Trong lòng đột nhiên thả lỏng, Ca Nhi người đôi mắt
tinh anh tinh tưởng nói: “ Phong Dực, ngươi mau giúp ta tìm được Vương gia, Thất
vương gia cùng Vương phi đang động thủ ở tiền viện, không ai có thể khuyên được!”
Phong Dực trong đầu chợt căng thẳng, không đợi
Ca Nhi mở miệng, hắn liền xoay người đi về phía tiền viện!
Phía sau, Ca Nhi dáng vẻ cuống quít đã theo
sát tới.
Không biết bao lâu sau, hai người chạy tới, thì đã
thấy trong tiền viện, có ba người đang đứng, chưa đến gần thì đã nghe được tiếng
gầm gừ của thiếu niên kia.
“ Ca ca, người tránh ra! Hôm nay , không ai có thể cầu
xin cho nàng ta được cả!”
Dưới ánh trăng, người thiếu niên kia đã tức giận cực
điểm, đôi mắt đỏ ngầu, thanh kiếm bén ngót hướng thẳng về phía sau Mặc Uyên mà
chỉ tới.
Mà phía sau hắn, chính là Uất Trì Tuyết, gương mặt
nhỏ nhắn trắng nõn giờ đây đang hằn rõ vết roi, nước mắt lưng tròng, y phục
trên người bị roi quất thê thảm, trên vai, trên lưng, đều hằn rõ dấu vết.
Đôi mắt thâm sâu đảo nhìn thiếu niên đang bừng
bừng lửa giận kia, Mặc Uyên lãnh đạm mở miệng: “ Kỳ Nhi, dừng tay.”
“ Ca ca! !” Mặc Kỳ cũng không thể lí giải vì sao cái
người đang đứng trước mặt hắn đây chính là ca ca của hắn! Người mà từ nhỏ đến lớn
chính là nam nhân hắn sùng bái kính ngưỡng không gì sánh được vậy mà giờ
đây tất cả hành vi đều làm hắn không thể ngờ tới!
“ Dựa vào cái gì… Ca ca ngươi nói cho ta biết dựa
vào cái gì?!” Hung hăn gầm lên, những ấm ức trong lòng thiếu niên kia hôm nay
được dịp một lượt trút bỏ: “ Dựa vào cái gì mà ca không thích nữa nhân kia, lại
vẫn cưới nàng ta, dựa vào cái gì mà đã rõ biết nàng ta tâm địa ác độc mà vẫn để
nàng ta ở lại Vương phủ! Ngươi có biết nàng ta có bao nhiêu bá đạo, có bao
nhiêu hung ác hay không! Ngươi tình nguyện hết lần này đến lần khác để Lạc Nhi
chịu tổn thương để che chở cho nữ nhân kia…Ta không hiểu, ngươi rốt cuộc có
đúng là ca ca của ta hay không nữa!!”
Dưới ánh trăng trong ngần lạnh lẽo, thiếu niên kia
thẳng thừng mắng nhiếc không chút vị nể, làm cho nam tử kia cũng ít nhiều cảm
thấy đau lòng…
Phong Dực hơi nhíu mày, thật sự nhịn không được, bèn
đi ra khỏi rừng một bụi cây, thản nhiên nói: “ Thất Điện hạ, Vương gia làm việc
gì cũng có mục đích của mình, Điện hạ không nên hoài nghi người thân của mình
như thế, lới nói một khi đã nói ra, làm tổn thương người khác rồi, sẽ không rút
lại được đâu…”
Mặc Kỳ chợt giật mình, chưa kịp phản ứng, thì Mặc
Uyên đã mở miệng ngắt lời: “ Dực… Ngươi lắm lời rồi đó.”
Mà Uất Trì Tuyết đang đứng một bên họ, trong
lòng không khỏi thoát ra một tia châm chọc.
A… Che chở nàng ta sao? Sao nàng ta một chút cũng
không cảm thấy nam nhân kia có ý gì che chở nàng ta cả vậy?
“Báo —— “
Bỗng nhiên, từ xa một âm thanh khẩn trương truyền tới,
một thị vệ vẻ mặt nghiêm trọng, đang thở hồng hộc chạy vào sân, vội quỳ xuống trước
mặt Mặc Uyên: “ Khởi bẩm Vương gia, trong cung khẩn cấp triệu kiến, truyền
Vương gia cùng vương phi lập tức tiến cung!!”
Đột nhiên lại có ý chỉ như vậy, thật làm mọi người
trong viện điều cảm thấy sửng sốt.
Một lúc sau, từ miệng Uất Trì Tuyết buông ra một tiếng
cười khẽ, mang theo những ủy khuất cùng cuồng vọng, trong ánh mắt nhìn mọi người
mang vẻ thỏa mãn cùng đắc thắng.
“ Mặc Uyên, ta thật muốn nhìn xem, người luôn luôn
tuấn khí ưu nhã như nhà ngươi, vào trong cung rồi sẽ phải giải thích thế
nào về vết thương trên người ta đây!” Ánh mắt sắc sảo chăm chú hướng nhìn nam
nhân cao lớn trầm mặc đang đứng kia, Uất Trì Tuyết cố nén cơn đau, hung hăng
nói.
Mọi người đều sửng sốt, lấy lại phản ứng đầu tiến
chính là Mặc Kỳ, hắn buông ánh mắt căm phẫn nhìn Uất Trì Tuyết, nói rõ: “Ngươi
câm miệng! Ngươi dám ở trong cung nói xấu ca ca, ta sẽ không tha
cho ngươi!”
Lúc này đang đứng giữa hai người, Mặc Uyên khẽ nhíu
mày, một thân tuấn tuấn dật tao nhã, tựa hồ không hề bị cảnh tượng hỗn oạn kia
làm ảnh hưởng chút nào cả.
“ Hoàng huynh đã nói chuyện gì?” Hắn nhàn nhạt mở miệng,
truy vấn người thị vệ đang quỳ trước mặt.
Đêm đã khuya như vậy, hắn lại vừa từ trong cung trở
về chưa quá hai canh giờ, lúc này thì lại có việc gì gấp? Hơn nữa cho dù có việc
gấp, bị tuyên triệu vào cung cũng chỉ cần có một mình hắn thôi, nhưng vì sao,
còn có triệu kiến cả Uất Trì Tuyết nữa?
Thị vệ lên tiếng hồi đáp: “ Khi Vương gia quay về,
thì liền có công công tới truyền lệnh, có tình hình ở biên quan cấp báo! Một
tháng trước Hoàng thượng cùng Hồ duệ Vương đã kí một hòa ước, viết rõ là hữu hảo
không xâm phạm lẫn nhau, thế nhưng… Thế nhưng mấy ngày trước đây, biên cương đột
nhiên bị Hồ duệ quân xâm phạm! Hiện giờ tướng sĩ đang bị vây khốn trong
thành, tin tức này do một tướng sĩ liều mình đột phá vòng vây, trở về bẩm báo!
Chiến mã đã chạy ba ngày ba đêm, vừa mới cấp báo tin tức đến hoàng cung! !”
Lời nói vừa dứt, làm trong lòng tất thảy mọi người đều
chấn động!
Trong lòng Mặc Uyên chợt hiểu tất cả, tâm tư bối rối
lâu nay, hắn đến giờ có cảm giác ý thức ra, đã rõ rốt cuộc âm mưu phía
sau kia thật sự là gì!
Đứng phía sau hắn, Uất Trì Tuyết chợt ngẩn ra, gương
mặt vừa bị đánh cho thê thảm bỗng hiện lên một tia kinh ngạc______ nàng không
thể ngờ được ca ca lại hành động nhanh như vậy, may là, cho đến lúc này, nàng
cũng đã chuẩn bị hết tất cả, chỉ còn chờ đến lúc tiến cung…
Tất cả tựa hồ như mây tan trăng sáng, như một cái bẫy
sập thật lớn, chỉ chờ hắn bước đến, thì sẽ…
“ Ca ca, huynh đừng đi!” Không hiểu sao trong
lòng Mặc Kỳ lại cảm thấy khẩn trương,hắn ngảng đầu nhìn thân ảnh tuấn nhã kia,
trên mặt ẩn chứa đầy tình cảm quý mến, mà giờ đây cũng là tràn đầy lo lắng, hắn
phảng phất có một loại cảm giác, nếu huynh mà ra đi, thì sẽ khó mà trở về lại
được…
Đôi mày dần dần giãn ra, Mặc Uyên ưu nhã chắp
tay sau lưng, nhìn vẻ mặt đang đầy lo lắng của thiếu niên kia, bờ môi nở một nụ
cười lãnh đạm,trên người hắn tản mát tỏa ra thần khí khiến ai nấy phải mất
hồn.
“ Đi chuẩn bị xe ngựa, lập tức tiến cung.” Hắn thản
nhiên nói, như thể đây không phải là đi xử lí chính sự mà chỉ là một cuộc du
ngoạn.
Mặc Uyên lập tức xoay người, chậm rãi tiến đến gần
Uất Trì Tuyết.
Lòng bàn tay lấm tấm rịn mồ hôi, Uất Trì Tuyết đến gần
nhìn nam tử kia, hắn vẫn ưu nhã, thản nhiên như thường, hắn không hề biết sợ
hãi, lại càng làm trong lòng nàng thấy hoảng loạn, nàng biết lúc này chính bản
thân nàng đang đầy thương tích, nhưng vẫn ngẩng cổ, cố sức tham luyến thu hết
hình ảnh lãnh mị của hắn vào đáy mắt.