Tư Ngọc Tư Lan bị cơn giận dữ của thân hình nhỏ nhắn
trước mắt hù dọa đến giật mình há hốc tại chỗ không nói nên lời, tiếp đó, nàng
đẩy phá sự ngăn cản của hai người bọn họ!
“Cô nương!”
Cơ thể mỏng manh đụng vào một bức tường thịt cứng chắc,
Lạc Cơ Nhi than nhẹ một tiếng, suýt nữa đứng không vững, một cánh tay thoắt với
tới, rất nhanh vững vàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, giúp nàng ổn định
thân thể.
Phía sau Tư Ngọc Tư Lan vội quỳ xuống: “Nô tỳ tham
kiến hoàng thượng!”
Lạc Cơ Nhi giật mình, đôi mắt trong suốt ngước lên,
liếc một cái về phía đôi mắt thâm sâu của vị đế vương kia. Dung mạo lạnh lùng
kia đang nhìn đến nàng trong phút chốc trở nên si dại, nắm cánh tay nàng cũng
dường như trở nên vi diệu… Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của
nàng hiện ra lộng lẫy, cơ thể mềm mại mang theo hương thơm mát được bao phủ giữa
bộ cẩm bào hồng nhạt tinh xảo, giống như đứa trẻ mới sinh.
Vì tranh chấp chiến sự phiền nhiễu, một tháng không
đi gặp nàng được, trong lòng Mặc Húc bị dục vọng trào dâng, phải chịu đựng sự
cường liệt như thế từ lâu đã khiến hắn muốn phát điên.
“Y phục rất hợp với nàng.” Lời nói có chút khô khan,
hắn nhẹ giọng thì thầm, có phần ám muội.
Trong lòng cơn tức giận còn chưa nguôi, Lạc Cơ Nhi
thừa dịp hắn đang si dại ra sức tránh vòng kìm kẹp, vô thức thụt lùi vài bước.
Cảm xúc đang tốt đẹp bỗng nhiên rút ra khỏi tầm tay,
khiến Mặc Húc dâng lên một cổ lửa cháy, dưới ánh trăng cháy bùng lên rồi rất
nhanh đặc lại.
“Đã tới rồi, theo trẫm cùng vào thôi…” Hắn đưa tay
qua, dùng thanh âm ra lệnh không thể kháng cự.
Đêm dài đằng đẵng, hắn còn rất nhiều thời gian thưởng
thức niềm đam mê với vẻ xinh đẹp non mềm này.
“Ta không phải phi tần của ngươi, vì sao lại muốn ta
ở đây?!” Giọng nói trong veo đầy giận dữ vẫn chưa tan, Lạc Cơ Nhi nhìn theo hắn,
đôi mắt trong suốt mà sắc nhọn.
Trong lòng nhất thời nổi lên cơn rung động, không ngờ
nàng lại hỏi như vậy. Mặc Húc chậm rãi tới gần nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng
tràn đầy ngược khí: “Nàng muốn lập tức là được.”
Trong đầu ông một tiếng, Lạc Cơ Nhi vô thức lùi về
phía sau, trong lòng dấy lên cơn sóng dữ dội! Nàng đã quên… Nàng đã quên hắn
hôm nay là người quyết định, ý chỉ của hắn sao có kẻ nào dám phản đối?! Cái tát
trước kia, chặt chẽ là hắn đã dung túng, nhưng lại không thay đổi chút nào ý
nghĩ chiếm đoạt nàng của hắn!
“Ngươi đừng mơ tưởng…” Nghiến răng nói, Lạc Cơ Nhi
cưỡng chế hoảng hốt trong lòng, muốn nhấc chân mà chạy xa khỏi hắn!
Thình lình, “Vèo —— !” “A!”
Một mũi tên không biết từ hướng nào phóng tới, sắc
bén sát qua bả vai nàng, trong nháy mắt, nàng thê lương ngâm một tiếng đau nhức,
thân thể nho nhỏ xụi lơ xuống, hoảng loạn bịt kín bờ vai!!
“Cơ Nhi!” “Cô nương!”
Ngực Mặc Húc chấn động, lao tới đỡ thân thể mềm mại
ngã xuống kia, cơ thể nhỏ đau đớn run rẩy cùng mình, môi bị nàng hung hăng cắn
đến trắng nhợt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vai trái, máu đỏ từ trong chảy thấm ra
thấy rõ, y bào hồng phấn cũng ẩm ướt!
Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến cho tất cả mọi người
giật mình bất động tại chỗ!
Đáng chết… “Là ai?! Dám cả gan đả thương người trong
cung của trẫm!! Mặc Húc giận dữ hét to, ôm chặt hình nhân trong lòng.
“Ha ha ha…” Một tràng cười như điên, từ phía bụi hoa
xa xa truyền đến, “Bắn trúng rồi, bản cung bắn trúng rồi…”
“Nương nương!”
“Nương nương, người đừng như vậy, mau đưa cung tên
cho nô tỳ…”
“Nương nương, đây là Thần Lộ điên a!”
“…”
Tiếng khuyên giải an ủi ồn ào từ xa lại gần.
Mọi người trong chốc lát bị kiềm hãm, giờ đây mới
nhìn đến người cầm cung tên kia chính là Uyển Phi, tóc nàng có phần rối tung,
nhưng trên người mặc cẩm bào rất lộng lẫy, bước chân đi lộn xộn, đang nghe cung
nữ can ngăn phía sau liền mở trừng hai mắt, giận dữ hét: “Cút! Cút cho khuất mắt
bản cung! Hôm nay hoàng thượng cho triệu bản cung tới có biết không hả! Những nữ
nhân kia… Những ả đàn bà trong Thần Lộ điện kia, các nàng chỉ là chó thí! Bản
cung mới là người được yêu sủng nhất, có hiểu hay không hả?!”
Nữ tử điên kia nửa nghiêm trang, quay qua đám cung nữ
quơ cung tên trong tay, thậm chí trên dây cung như đang muốn bắn đi!
“Sợ cái gì? Còn không bắt lại cho trẫm!” Mặc Húc gầm
nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Đám thị vệ xung quanh tuân lệnh, vọt tới bụi hoa,
vài cái đã chế ngự được Uyển Phi, áp giải tới.
Cả hai vai bị chế trụ, Uyển Phi thét lên chói tai,
hai tròng mắt đỏ rực, khi nhìn đến áo long kim sắc của đế vương kia, thoắt cái
yên lặng xuống, khuôn mắt nhỏ nhắn ngây ngốc lo lắng, hồi lâu mới phản ứng lại,
khóc to lên: “Hoàng thượng! Đúng là hoàng thượng rồi! Hoàng thượng thực sự đến
xem ta!!”
Tiếng khóc xé tâm can, trong tai mọi người thật thê
ai.
Cơ thể Uyển Phi cũng xụi lơ xuống, muốn quỳ gối, lại
bị thị vệ kìm kẹp không cho quỳ, trên mặt tràn đầy lệ rơi: “Hoàng thượng… Thần
thiếp biết sai rồi! Thiếp không nên tranh thủ tình cảm, không nên lừa dối hoàng
thượng! Hoàng thượng vẫn còn yêu thần thiếp mà phải không? Trong lòng hoàng thượng
nhất định vẫn còn nhớ thần thiếp mà?”
Cơn giận dữ trong ngực càng tăng lên, Mặc Húc nhìn
chằm chằm nữ nhân điên loạn kia không tới nửa điểm, nghiến răng ra lệnh: “Dẫn
đi.”
Mặc kệ tiếng thét ầm ĩ bên tai vẫn kéo dài, thị vệ mặt
lạnh không chút biểu cảm, kéo nàng ta đi xuống.
Trong lòng, máu đào đã lây dính ra cả bàn tay, Mặc
Húc trong ngực căng thẳng, quát: “Người đâu, truyền thái y!!” Thấy nàng đau đớn
đến khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn huyết sắc, Mặc Húc đau lòng cúi người, kiềm
chế lo lắng thấp giọng, “Sẽ không có việc gì, Cơ Nhi, có trẫm ở đây…”
Thái giám sợ đến run cầm cập, quỳ trên mặt đất,
“Hoàng thượng, truyền… truyền thái y đến đâu ạ?”
Đem hình nhân trong ngực ngồi vào cuối bàn, trên
khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Húc tràn đầy xơ xác tiêu điều: “Truyền tới tẩm cung
của trẫm đi! Chậm một khắc, bảo bọn hắn mang đầu đến gặp trẫm!”
“Dạ!” Thái giám cuống quít dập đầu, trong đầu lại
nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi, “Hoàng thượng! Vậy… buổi tiệu rượu hôm nay…
phải kết thúc thế nào ạ?”
“Kêu các nàng ta ăn no rồi cút đi!” Hung hăng bỏ lại
một câu, hắn cất bước rời khỏi Thần Lộ điện.
Phía sau, Tư Ngọc Tư Lan sắc mặt lo lắng đuổi theo,
các phi tần trong Thần Lộ điện cũng bước theo ra, nhìn bóng dáng đế vương kia
đi xa mà giậm chân khóc, căm giận không chịu nổi…