Bên tai, tiếng gió vẫn tiếp thục gào thét.
Thân thể Lạc Cơ Nhi khẽ run, suýt nữa không thể đứng
vững nổi, trên lưng nàng bị một cánh tay mạnh mẽ thiết tha ôm lấy, ôm vào trong
ngực.
Hơi thở gấp gáp nóng bỏng, mang theo trong đó đầy nỗi
xót xa đã bao lâu bị kiềm nén, nàng cảm nhận rõ ràng nỗi đau thương đến khắc cốt
ghi tâm của hắn, trong đầu hiện lên cảnh tượng gió tanh mưa máu, khi nàng đang
ai oán bi phẫn, khi nàng đang phải chịu đựng thương tích, cũng lúc đó hắn đang
trên sa trường đẫm máu chém giết, nàng muốn vì hắn bảo vệ cho được cốt nhục của
hai người, còn hắn, điều mà hắn muốn bảo vệ, chính là một nửa giang sơn này
đây!
Trong trí nhớ hiện lên hình ảnh thiếu niên rạng rỡ
chói mắt kia, sẽ là nỗi bi thương đau khổ vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng hắn …
Thật lâu sau, hắn chậm rãi rời khỏi đôi môi mềm mại
của nàng, cố nén nỗi đau trong lòng đang cuồn cuộn sôi trào, thấp giọng, khàn
khàn nói: “ Hận ta sao?”
… Hận sao?
Đã nằm sâu trong lòng hắn, khắp người bị hơi thở đau
thương mà nóng như lửa kia vây lấy, Lạc Cơ Nhi ngước mắt nhìn, nhìn thật
lâu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nàng muốn mở lời nói, nhưng đôi môi run rẩy
không phát ra tiếng, nỗi uất ức đang mãnh liệt cuộn trào trong lòng, nước
mắt vờn mi, những giọt lệ nóng hổi trong nháy mắt cứ tuôn trào.
Uất ức sao… Từ khi nhìn thấy bao nhiêu khổ sở mà hắn
phải chịu đựng, nàng còn so đo hay sao? Nàng muốn hỏi, hắn thân mang biết bao
trọng tội, bị lưu đày chân trời góc biển, lúc đó hắn có thấy uất ức không? Bị
truy sát, phải chịu lệnh truy nã khắp nơi trên đất nước này, lại phải đem hết
toàn lực ra ngăn chặn họa ngoại xâm, lúc đó hắn có thấy uất ức không? Khi hắn
bôn ba khắp chốn sa trường đầy máu tanh, nhìn thấy đệ đệ cùng chung huyết thống
của mình bỏ mạng, lúc đó hắn có uất ức hay không?!
Thật ra không phải nàng không hận,chỉ là nàng
thấu hiểu được nỗi đau mà ai kia phải gánh chịu, những việc đã trải qua, không
ai có thể tưởng tượng nổi, vậy mà hắn đã thực sự phải chịu đựng, vậy thì nàng,
có lý gì để hận nữa chứ?
Gió lạnh trong nháy mắt làm giọt nước mắt nóng hổi lạnh
đi, Lạc Cơ Nhi khó khăn lắc đầu, muốn làm vơi bớt nỗi đau trĩu nặng trong lòng
chàng, chí ít, cũng không cần phải làm cho chàng lại phải thêm đau khổ
hơn nữa.
Mặc Uyên chợt giật mình, một hồi lâu, mới ôm mặt
nàng vùi vào nơi cổ áo, khóe môi tái nhợt thản nhiên nở nụ cười yếu
ớt trong đau thương cực điểm, trong đáy mắt hắn là ngập tràn mất mát. Hắn cảm
nhận được thân thể trong lòng thật ấm áp, mềm mại, kề sát bên tai nàng,
âm thanh khàn khàn vọng ra từ tận trong sâu thẳm trái tim: “Thế nhưng mà, ta
đây lại không có cách nào không cảm thấy hận chính mình…”
Cả người bị ôm chặt, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy có một
giọt nước lạnh lẽo khẽ rơi trên gáy nàng, thân thể nàng khẽ run rẩy.
Liền sau đó, nàng khẽ rên không thành tiếng, toàn bộ
thân thể đã thấy được bế bổng lên!
“ Ở đây rất ồn ào có phải không?” Đôi mắt thâm sâu của
hắn tỏa ra một nỗi thương xót sâu sắc, hơi cúi đầu, dán sát người vào mặt nàng,
hít lấy hơi thở dịu dàng ngắt quãng của nàng, “ Ta mang nàng rời khỏi đây…”
Bầu trời phía trên cửa thành, gió càng lúc càng kịch
liệt thét gào.
Lạc Cơ Nhi vươn đôi cánh tay mềm mại ôm chặt lấy
thân thể to cao của hắn, tựa đâu vùi vào nơi hõm cổ ấm áp, nếu như phải đau đớn,
thì hãy cùng nhau đau đớn đi, nàng tham luyến cái cảm giác ấm áp này, tham luyến
được nằm trong vòm ngực rộng như biển của nam tử này!
Gió lạnh thấu xương, thổi qua một vạt rừng tùng rậm
rạp.
Bấu trời cao xa chỗ rừng tùng, trong cành lá um tùm,
có thân ảnh của hai người đang ẩn nấp dần dần hiện ra.
Họ đã lặng lẽ quan sát, nhìn thấy không bỏ sót chút
nào cái cảnh tượng náo động ồn ào nơi cửa thành kia.
“ Điện hạ, chúng ta cuối cùng cũng tìm được rồi,”
Nam tử phía sau sau nhỏ giọng nói, “ Sau khi sự kiện đó phát sinh, không ai biết
được nơi ẩn thân của Uyên Vương, cũng là nhờ mấy ngày trước giao chiến với Hồ
Duệ, đã bại lộ hành tung của hắn, thuộc hạ đã mấy ngày mấy đêm bỏ công theo dõi
đám hạ nhân của hắn mới có thể phát hiện được vị trí của Thần cung này, tin tưởng
rằng, công chúa nhất định cũng có ở bên trong.”
Cánh quạt giấy màu trắng tĩnh tại khép lại, bàn tay
thoáng chốc siết lấy, cầm quạt vỗ nhẹ trên lưng.
Uất Trì Diệp Hoành không nói được lời nào, chỉ tập
trung tư tưởng lắng nghe tiếng kêu gào la hét của dân chúng càng lúc càng lớn ở
trong thành, trong lồng ngực như cảm thấy từng đợt rung động cứ lan tràn.
“ Điện hạ…” Nam tử phía sau thấy y không nói lời
nào, do dự nói,” Điện hạ, nếu đã biết được chỗ của Công chúa, vì sao không cho
phép thuộc hạ trực tiếp xông vào Thần cung đối mặt cứu Công chúa ra? ! Cứ coi nếu
như chúng ta không có cách nào an toàn trở ra, thì thuộc hạ cũng có biện pháp
khác…”
Rốt cục cũng có chút hứng thú với người ở phía sau,
Uất Trì Diệp Hoành khẽ nhếch môi, sắc sảo hỏi: “Hả? Là biện pháp gì?”
Nam tử liếc mắt nhìn chỗ cổng thành, thấy được bóng
dáng bạch sắc kia, trầm giọng nói: “Điện hạ, nếu như thuộc hạ đoán không sai,
người kia chính là nữ nhân của Uyên Vương, cũng không biết võ công, còn những
người khác trong Thần cung cũng không có phòng bị gì nhiều, nếu như thật sự cần,
thuộc hạ sẽ đi bắt cóc nàng ta, dùng nàng ta làm điều kiện với Uyên Vương, đổi
lấy sự bình an cho Công chúa, cũng loại bỏ nguy cơ trong tương lai Uyên Vương
dùng an nguy của công chúa mà uy hiếp Điện hạ!”
Trên môi nở một nụ cười thản niên lạnh lùng , Uất
Trì Diệp Hoành chậm rãi mở miệng: “ Thì ra…Đó là biện pháp của ngươi?”
Nam tử giật mình, chắp tay nói: “Thuộc hạ bất
tài…”
“Bộp! !” ” ô! !”
Bất thình lình một chưởng sắc bén xé gió hung
hăn đánh vào gương mặt của nam tử kia! Nam nhân đó không kiềm được đau đớn, rên
lên một tiếng, bị đánh đến nỗi suýt chút nữa bị rơi xuống từ trên cây!
Uất Trì Diệp Hoành đột ngột xoay người lại, hung
hăng cho nam nhân kia một cái tát.
Đôi mày đang nhíu thật chặt liền bừng lên lửa giận,
từ đôi môi hắn giọng nói âm trầm phát ra: “ Ta không cho phép nhà ngươi đụng tới
nữ tử đó, nghe có hiểu không hả?
Nam tử kia, khóe môi tóe máu, bên má phải sưng đỏ,
ngước mắt nhìn hắn, hung hăn cắn răng, trầm giọng đáp: “ Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Ánh mắt bừng bừng lửa giận dần dần dời đi, Uất Trì
Diệp Hoành chậm rãi xoay người, lúc hắn mở miệng lần nữa, trong giọng nói có
tràn ngập ẩn nhẫn: “ Chỉ vì lúc trước ta đã hồ đồ một lần, vì cái gì mà bắt những
người liên quan cũng phải hồ đồ theo ta? Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, nếu
như Mặc Uyên thật muốn dùng sinh mệnh Tuyết Nhi uy hiếp ta, thì lúc Hồ Duệ tộc
xâm chiếm Khải Lăng thành, chẳng phải đã uy hiếp rồi hay sao? Hà tất phải chờ đến
bây giờ!”
Một đoạn tâm tình trong lòng mơ hồ cuồn cuộn trào dâng,
Uất Trì Diệp Hoành không kiềm được, khóe môi mỉm cười lạnh lùng mà châm chọc,
nhưng trong đó lại mang theo một nỗi ân hận sâu xa: “ Ta trù tính hãm hại hắn,
là để đoạt quyền, không để cho con dân của Hồ Duệ phải chịu cảnh bị đè
nén dằn vặt trong tay Ưng Trảm, nhưng kết quả, nên phát sinh thì đã không phát
sinh, không muốn phát sinh thì cũng đã không thể ngăn cản được. Hắn ta rõ ràng
nắm giữ sinh mạng Tuyết Nhi, nhưng không hề động tĩnh chút nào, thật ra không
phải vì hắn không có tinh lực để vừa phòng bị hoàng đế vừa lấy Ưng Trảm tới áp
chế ta, mà là bởi vì…”
Mãi vẫn không nghe thấy lời nói tiếp, nam tử phía
sau bạo gan mở miệng hỏi: “… Bởi vì sao?”
Uất Trì Diệp Hoành chăm chú nhìn thân ảnh tà mị tuấn
nhã kia, môi khẽ buông một nụ cười nhạt: “ Bởi vì, hắn chẳng thèm…”