Tuyệt Ái Nô Phi
Kịch liệt thở dốc, hồi lâu sau mới chậm rãi bình ổn.
Sự thỏa mãn chưa từng có.
Hồi lâu sau, Mặc Uyên nhấc người lên, ánh mắt lưu luyến si mê nhìn xuống thân
thể nhỏ bé mềm mại thơm ngát ở dưới thân kia.
Cả người nàng bị mồ hôi thấm ướt, trên da thịt trắng nõn bóng bẩy có vẻ quyến
rũ không gì sánh được, ngón tay của hắn chậm rãi trượt xuống theo đường
cong của nàng, cảm giác mềm mại trên tay làm hắn yêu thích không nỡ rời tay.
Hắn nhớ tới sự chặt khít trí mạng của nàng vừa rồi, chợt nhận ra lần đầu tiên
hắn không có thô bạo như vậy, sợ làm tổn thương nàng, chỉ là khắc chế không
nổi dục vọng mãnh liệt quá mức, mà thân thể nàng non nớt căn bản là không
thể chấp nhận. Tiểu cô nương ngủ say toàn thân phấn nộn, đã dỡ xuống hết
thảy lạnh lùng cùng kháng cự, chỉ còn lại có sự ngoan ngoãn nhu thuận, hắn
nhịn không được cúi người, hôn đôi môi đỏ thắm của nàng, hôn nước mắt còn
lưu lại của nàng, chiếc cằm xinh xắn, hàm răng khẽ cắn, đúng lúc nàng bất an
vặn vẹo trong cơn ngất lịm.
Nên làm gì bây giờ…
Hắn bắt đầu không bỏ được nàng ra…
Đôi mắt thâm sâu nhìn hàng mi ngủ say của nàng, hắn than nhẹ một tiếng, trong
lồng ngực phát ra thanh âm nặng nề “Ngươi là của ta… Không chỉ có thân thể,
ta muốn toàn bộ của ngươi, bao gồm…” Tiếp đó, hôn sâu đôi môi ngọt ngào
của nàng, “bao gồm cả trái tim của ngươi.
Đôi giày thêu rồng màu đen viền vàng, rảo bước tiến vào đại sảnh rộng rãi
sáng sủa.
Hình dáng nam tử tà mị xuất hiện ở cửa, quanh thân bao phủ ánh sáng nhạt,
giống như một vị thần.
Nữ phó (*nữ hầu) chờ đợi ở bên cạnh tiến lên, đem y bào khoác lên người
hắn, lúc chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thì hoảng hốt cúi đầu, động tác
đều gần như hoảng loạn. —— cho dù ai cũng đều ngửi được hương vị hoan ái
tràn ngập trên người hắn, thân hình nam tính cường tráng làm người ta bị áp
bức nhưng lại có cảm giác hưng phấn, đường nét sắc cạnh trên trán hắn càng
làm tăng thêm vẻ lạnh lùng nghiêm nghị…
“Vương gia —— “
Vị công công chờ đợi đã lâu lập tức nghênh đón, khom người khẽ gọi.
Một tiếng gọi này, mới khiến cho Mặc Uyên phát hiện ra bên trong phòng còn
có người.
Cặp mắt tà mị nheo lại, đánh giá vài lần người trước mắt, đôi mắt thâm sâu
hiện lên ánh sáng nhạt thản nhiên, đi qua không một tiếng động, biếng nhác
ngồi xuống ghế.
Một lúc lâu không nghe được hồi âm, công công ngẩng đầu lên muốn nói
chuyện, cũng không thấy bóng dáng nam tử tuấn mỹ kia, giật mình một cái, bật
người quay lại, lúc này mới nhìn thấy Mặc Uyên đã ngồi ở trên ghế rồi, mái tóc
ẩm ướt bám vào mặt làm càng góc cạnh thêm rõ ràng…
“Vương gia,” Công công đi từng bước lên trước, cung kính nói, “Hoàng
Thượng khẩu dụ, tuyên cô nương Cơ Nhi tiến cung làm bạn với Uyển phi
nương nương, nói chuyện phiếm giải buồn, Hoàng Thượng bận rộn triều chính
không rảnh chăm sóc nương nương, lúc này mới phái nô tài đến thảo luận
cùng Vương gia, mong rằng Vương gia thành toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.