Chậu nước nóng hôi hổi, vào rồi lại ra, bàn tay tiểu cung nữ dính đầy máu tươi
khiến kẻ khác nhìn vào mà chấn động.
Sáng sớm trang nghiêm, vừa tỉnh lại đã thấy bầu không khí áp lực, toàn bộ Tích Uyển cung như bị bao phủ trong sự tức giận của nam tử, mà lúc này trên
giường ở phòng trong, sắc mặt Uyển phi tái nhợt, đôi môi thâm tím, mồ hôi
chảy ròng ròng.
Vài vị Thái y sắc mặt vàng như đất vây quanh nàng để chẩn bệnh, một chén lại một chén thuốc được mang đến, tiểu cung nữ nhanh tay nhanh chân đến nỗi
muốn rơi nước mắt, không nghỉ tay cũng không dám buông lơi, đơn giản là
trước giường, Đế vương sắc mặt tái nhợt như pho tượng, giống như không
cẩn thận là sẽ làm hắn tức giận, rồi thìmột đám cháy bùng lên!
Mặc Uyên đi tới nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Uyển phi thống khổ nỉ non , tay bị Mặc Húc nắm chặt , lã chã khóc nức nở:
“Hoàng Thượng… Là thần thiếp không tốt, là thần thiếp… Ta không thể bảo vệ
tốt con của chúng ta, Hoàng Thượng! Ngươi trách phạt thần thiếp đi, thần thiếpsẽ không hề có câu oán hận…”
Sắc mặt Mặc Húc xanh mét, nắm tay nàng khẽ trấn an “Được rồi, đừng nghĩ
nhiều nữa, trước nghỉ ngơi… Còn lại , giao cho trẫm xử lý.”
Vài Thái y xung quanh cùng nhìn nhau vài lần, cảm thấy sáng tỏ, đều đứng suytư, không dám há mồm.
“Trẫm muốn các ngươi đến đây làm cơm thiu sao?!” Trấn an Liễu phi nằm
xuống, Mặc Húc đứng dậy, lửa giận tràn ngập trong mắt trở nên ngùn ngụt ngất trời, nổi giận với các Thái y: “Uyển nhi rốt cuộc là bị việc gì, các ngươi ai nóicho trẫm rõ ràng!”
Run run đứng im lặng hồi lâu, một Thái y đi ra, cả người ướt đẫm mồ hôi, khomngười nói: “Khởi bẩm hoàng thượng… Uyển phi nương nương sẩy thai khôngphải là ngoài ý muốn, mà là… Mà là bởi vì nương nương hôm qua uống nướctrà có hoạt thai dược, nương nương sẩy thai, là có người cố ý cho vào a !”
(*hoạt thai dược: thuốc giúp sản phụ mau sanh, thường dùng cho những sản
phụ nào tới ngày dự kiến rồi mà chưa có dấu hiệu sanh )
Thanh âm bỗng nhiên như được phóng đại, cặp mắt thâm sâu của Mặc Uyên
chăm chú nhìn Thái y cả phòng, ánh mắt trong suốt nhìn nữ tử trên giườngkia.
Vẻ mặt Uyển phi thống khổ, giật mình chạm được ánh mắt của hắn!
Ánh chớp lóe lên trong lúc đó, ánh mắt kia đã nhanh chóng dời đi, trái tim Uyểnphi đập nhanh đến không thể ngăn chặn, nàng chột dạ tránh đi ánh mắt ngườikia, kể cả một cái liếc mắt, tâm tư nhỏ bé của nàng sẽ bị phát giác, không thể nào trở lại được…
“A… Cố ý cho vào…” Thanh âm nghiến răng theo môi tràn ra, cặp mắt sung
huyết của Mặc Húc vỡ toang, cánh tay nổi giận quét ngang qua mặt bàn, đem
đống hỗn độn bát cùng nến toàn bộ rơi xuống mặt đất! “Hậu cung của Trẫm lạicó kỹ xảo ngoan độc hại người như vậy, ngay cả cốt nhục của trẫm cũng dámđụng vào!”
Giống như con hùng sư nổi giận, không người nào dám tiến lên khuyên bảo,
đều lui về phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng chờ phong ba đi qua.
Đây là vị hoàng tử đầu tiên kế vị của hoàng đế trẻ tuổi này.
Đột nhiên chết non trong bụng như vậy, làm người ta mơ hồ sinh ra ý sợ hãi.
“Nương nương phát sinh chuyện như vậy, thần đệ cảm thấy thật đáng tiếc…”
Hồi lâu, nam tử tà mị kia mở miệng, thanh âm trầm ổn mà không hề ấm áp.
Ánh mắt Mặc Uyên thản nhiên đảo qua trên giường, đã rơi vào sự nổi giận của
Mặc Húc, “Chỉ là không biết, người của Uyên Vương phủ ta sáng sớm bị gọi
đến đến tận đây, là có ý gì?”
Mọi người trong điện, hít phải một luồng khí lạnh.
Trên giường, Uyển phi có cảm giác trái tim đau như bị ai đục khoét, ngón tay
chậm rãi siết lại.
—— Hắn không hỏi nguyên do, hắn một chút cũng không quan tâm nàng bị
người nào bức hại, hắn quan tâm chính là vì có người tìm Uyên Vương phủ củahắn mà phiền toái, hoặc là nói… Hắn bảo hộ nữ tử kia, bằng cách nào đó đểngười ngoài không phát hiện được.
Đau đớn càng thâm, Uyển phi nhắm mắt lại rồi mở ra, cặp mắt đã hòa lẫn sự
phẫn hận nhiều hơn.
Cặp mắt Mặc Húc càng thêm sâu thẳm, toàn bộ lửa giận trong thân thể bị khơimào, tụ tập đồng thời, mấy chốc bùng nổ. Hắn lạnh như băng mà phun ra vài chữ: “Dẫn người lên.”
Không cần đến một khắc, một tiểu cung nữ bộ dáng nhát gan bị dẫn đi lên.
Công công đầu lĩnh ở phía trước kiều Lan Hoa Chỉ, tà liếc tiểu cung nữ kia:
“Vừa mới lúc nãy ngươi nói như thế nào , lặp lại một lần là được, nói đi!”
Tiểu cung nữ nhát gan bị căn phòng đông nghìn nghịt người dọa đến chân rã
rời, may mà quỳ ngã trên mặt đất, chịu đựng nước mắt trong lòng hốt hoảng
nói: “Khởi bẩm hoàng thượng… Thưa các vị đại nhân, nô tỳ, nô tỳ là nữ tỳ thâncận của nương nương, tầm tối nương nương nói không muốn ăn, chưa ăn cáigì cả đã đi ngủ, ai ngờ… Ai ngờ sau đó sẽ phát sinh loại sự tình này…” Tiểucung nữ nâng lên hai mắt đẫm lệ mơ hồ trên mặt, nhìn đế vương uy nghiêm kia,
“Hoàng Thượng, thức ăn của nương nương đều là nô tỳ phụ trách, nô tỳ luôn
luôn cẩn thận cũng không làm lỗi, nhưng mà hôm qua… Hôm qua Cơ Nhi cô
nương đến điều bọn nô tỳ đi, nương nương một giọt nước chưa uống, duy
nhất chỉ có ăn cơm , chính là Cơ Nhi cô nương bưng lên một ly trà a”