Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 88: Chương 88: Lan cung uyển.




Lan cung uyển.

“Báo —— ” Một tiếng kêu được kéo dài cao vút, mang theo tiếng thở dốc dồn dập, chào ào vào điện!

Mọi người đang chìm đắm trong bầu không khí vừa rồi đều sửng sốt, nhìn về phía người đến, một binh sĩ cả người phong trần mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt chạy vào, rõ ràng không biết đã ở trên lưng ngựa xóc nảy bao lâu, ngay cả bước chân lúc chạy cũng rối loạn xụi lơ, lúc nhìn thấy thân ảnh kim hoàng sắc tôn quý trên đại điện thì nâng mạnh văn thư trong tay lên, sụp một tiếng quỳ xuống!

“Hoàng Thượng —— biên quan cấp báo, văn thư do Trấn Nam Tướng Quân tự tay viết, thỉnh Hoàng Thượng xem qua!”

Binh sĩ tuổi còn trẻ như vậy, không biết ở trên chiến trường đã trải qua bao nhiêu thử thách đẫu máu, chồng văn thư đang cầm trên bàn tay thô ráp, đầy vết bẩn ngang dọc, cũng là mới tinh, cất trong ngực không để một tia bụi bặm dính vào.

Trên đại điện phía, Mặc Húc trong lòng căng thẳng, đi đến trước mặt người binh sĩ kia, một tay cầm lấy văn thư trình lên kia.

Trong nháy mắt, mọi người đều ngừng thở.

Sau một lát, hắn nhẹ nhàng khép thư báo lại, lại để vào trong tay người binh sĩ kia.

“Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi,” Thản nhiên nói với binh sĩ kia xong, Mặc Húc đảo qua chúng thần trong điện, trong cặp mắt tối tăm hiện lên một tia âm u cùng thần bí làm người ta không hiểu nổi, “Buổi tiệc hôm nay đến đây chấm dứt, tất cả theo Trẫm đi ngự thư phòng…” Ánh mắt sắc bén, đảo qua Mặc Kỳ thì hơi dừng lại, “Ngươi lưu lại —— luận tham gia chính sự, ngươi còn quá nhỏ…”

Phía trên đại điện, bỗng nhiên liền tràn đầy thanh âm nho nhỏ xôn xao, nhìn vị đế vương kia lạnh lùng xoay người đi ra khỏi điện, mọi người vội vàng ngừng bàn luận nghi hoặc, đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi theo phía sau vị đế vương kia —— không ai biết trong văn thư kia viết cái gì, nhưng là chỉ nhìn ánh mắt của hắn là có thể đoán được, kia tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt!

Mặc Uyên nhíu mày.

Vô thức, nhanh chóng ôm chặt lấy người trong lòng, hắn thì thầm nhỏ giọng: “Ta đi một chút sẽ trở lại…”

Bất ngờ ấm áp, khiến nàng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của hắn. Hơi thở quen thuộc mà nóng cháy như vậy chợt quét qua, hắn buông lỏng nàng ra, trên g trán mang theo vài phần lãnh đạm cương quyết, theo các đại thần đi ra khỏi đại điện…

~~~~~ Vficland.info ~~~~~

Hoàng hôn buông xuống.

Rời khỏi cung điện đèn đuốc sáng trưng như vậy, toàn bộ hoàng thành giống như đứa trẻ mới sinh ngủ yên trong cái bọc màn đêm, yên tĩnh lại khoan thai.

Nàng bỗng nhiên ngừng bước.

Nữ tử nhỏ nhắn, trong lúc xuyên qua hành lang dài chỗ lầu các kia thì có chút do dự, đơn giản là vì thấy đêm đến, cung đăng (*đèn trong cung) uốn lượn theo con đường nhỏ đằng xa, dần dần phát sáng lên, ánh đèn màu cam ấm áp, trong nháy mắt lan tràn cả tòa cung điện.

“Còn chưa tới đâu, sao lại không đi tiếp vậy?” Một tiếng gọi nhỏ, trong trẻo lại thuần túy, bàn tay thiếu niên kia nắm chặt bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo của nữ hài, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn vào mắt nàng…

Một chút màu cam, ấm áp lòng người.

“Ngươi nghe thấy không?” Lạc Cơ Nhi bỗng nhiên chăm chú nhìn hắn, trong cặp mắt trong veo tràn đầy nghiêm túc.

“Nghe thấy? Cái gì?” Mặc Kỳ không hiểu vì sao.

Đôi mắt kia chăm chú nhìn hắn, chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái nữa, cuối cùng thản nhiên thu hồi.

“Tiếng chuông…” Nàng mở miệng, dùng thanh âm không ai nghe được, “Ta tưởng là, cứ tới đêm trong cung sẽ có tiếng chuông, ở Đằng An, ngày nào cũng có thể nghe được tiếng chuông như vậy, rất âm u, rất dài…”

Thiếu niên nheo mắt lại, tưởng tượng ra cảnh tượng kia, rồi liền bĩu môi: “Thật ra trong đạo quan ngày nào cũng có người gõ chuông, phiền chết đi được… Đi, ta mang ngươi đi một nơi!”

Chưa kịp phân bua, nàng đã bị thiếu niên lỗ mãng kia bốc đồng kéo đi lên phía trước, không biết đi đâu.

 “Ngươi biết đường sao?” Lạc Cơ Nhi hơi nhướng mày lên, bàn tay nhanh chóng bị hắn nắm chặt, rút không ra.

“Ta đã hỏi một ma ma già, tuy rằng ta không thích hoàng cung này, nhưng nơi kia, ta nhất định phải đi nhìn xem!”

Nơi kia…

Xuyên qua vô số đình đài cùng lầu các, bên trong tường viện cao lớn sâu thẳm, giật mình chợt đã không nhận rõ phương hướng.

Bọn họ rốt cục dừng lại, ở một cung điện trang nghiêm đã bỏ hoang nhiều năm.

“Ngươi xem, chính là đây…” giọng nói của Mặc Kỳ bỗng nhiên liền trầm xuống, hất mặt lên, vẻ kiêu ngạo bất kham trong nháy mắt đã bị một vẻ trầm tĩnh thay thế.

Bức tường cổ kính, lờ mờ có thể thấy được sự xa hoa ngày trước, chỉ là tấm biển kia đã sớm mơ hồ không rõ, khóa xích đã ngả thành màu đồng xanh, bị dày đặc bụi đất bịt kín, thiếu niên đi qua, cầm chặt chiếc khóa xích bằng đồng kia, cặp mắt đen tinh khiết nhuốm đậm hoài niệm, hắn đẩy thật mạnh, cánh cửa kia, liền chi nha một tiếng mở ra.

Trước mắt lụn bại cùng tiêu điều, phúc chốc đã tràn ngập vào tầm mắt.

Mặc dù đã đoán trước cảnh tượng bên trong, nhưng vẫn khiến cho lòng hắn trầm đi vài phần, hắn bước vào cửa cung, lúc này mới quay đầu lại, nhìn nữ hài nho nhỏ kia đang đứng nguyên tại chỗ, nhẹ giọng gọi: “Vào đi…”

Như là bị mê hoặc, Lạc Cơ Nhi giật mình, trong cặp mắt trong veo lăn tăn nỗi kinh hoảng, nàng mơ hồ có thể đoán được nơi đây là cung điện của ai, trong lòng không hiểu sao lại run run, nàng nhớ tới cặp mắt thâm trầm của nam tử kia, cũng trầm lặng như núi như tòa cung điện này, khiến lòng nàng hơi đau nhói, nhưng vẫn là nhịn không được tới gần, thậm chí, nhịn không được trầm luân.

“Nơi này là Lan cung uyển, từng là chỗ ở của mẫu hậu…” Người thiếu niên đơn thuần trong suốt như hổ phách, lẳng lặng đứng ở trong khoảng viện hoang vắng, hắn mở miệng, không có nửa điểm ưu thương, “Ca ca nói, khi tiên hoàng tại vị thì nơi này là nơi náo nhiệt xa hoa nhất hậu cung, sau đó mẫu hậu bị đánh vào lãnh cung, nơi này đã bị khóa lại, ngươi xem, nhiều năm như vậy, nơi này cũng không có bị hủy, cũng không có người nào vào ở nữa, cho nên ta cảm thấy tới nơi này, nhất định có thể ngửi được mùi hương của mẫu phi, lúc ta không ở đây, ca ca cũng nhất định thường xuyên một mình tới nơi này…”

Mặc Kỳ quay đầu lại, cặp mắt trong trẻo bao phủ hình bóng nhỏ nhắn nguyệt sắc kia, bầu không khí như vậy khiến hắn nổi lên thương cảm, “Vì sao ngươi không nói lời nào? Nơi này thật tĩnh lặng, ngươi nói chuyện cho ta nghe, được không?”

Nữ hài nhỏ nhắn, ánh mắt nhàn nhạt chậm rãi đảo qua trong viện, cuối cùng rơi trên người thiếu niên kia.

“Vì sao bà ấy bị đưa vào lãnh cung?” Nàng mở miệng, nói với thanh âm như nước suối, “Bà ấy phạm sai lầm gì sao? Rất nghiêm trọng sao?”

Dường như biết nàng sẽ hỏi như vậy, thiếu niên kia tươi cười ấm áp mà thoải mái, “… Bởi vì thông dâm.” data-p-id=e93bd943141bb8c975f708ab6df36fca>Mặc Uyên hơi giật mình.

Chỉ là có một tia lạnh lẽo chui vào lòng bàn tay hắn, lấy đi chén rượu đã nứt kia, lực đạo của hắn bởi vì ẩn nhẫn mà trở nên hung tàn, nhưng rốt cuộc dưới sự ôn nhu non nớt kia thì dần dần bị hòa tan. Hắn mang theo vài phần men say nhìn vào đôi mắt trong veo như nước kia, trong nháy mắt, tất cả đề phòng cùng ngụy trang, ầm ầm sụp đổ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.