Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 82: Chương 82: Mặc Kỳ




Mặc Kỳ

“Ta không quan tâm,” trong đôi mắt như hồ sâu thẳm hiện lên một chút nghiền ngẫm, hắn để sát mũi chạm vào chóp mũi nhẵn bóng xinh đẹp của nàng, “Là muốn ta hôn nàng, hay là nàng chủ động ôm ta? Cho nàng lựa chọn…”

Trong lòng càng thêm sửng sốt, Lạc Cơ Nhi lập tức phản ứng lại, tiếp đó, sợ tới mức vội vàng vươn hai tay, vòng qua cổ hắn!

Hơi thở tới gần, có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, từng tiếng từng tiếng, cùng lúc vang nhịp, không ngừng nghỉ.

Một tiếng cười khẽ, Mặc Uyên vừa lòng với phản ứng của nàng, hai tay ôm lấy nàng chậm rãi bay lên không, từ từ ly khai lương đình.



“Này, ngươi làm gì vậy…” trong gian phòng hương thơm ấm áp, truyền đến tiếng sột soạt cùng với tiếng kêu rất nhỏ.

Nhìn đai lưng của mình bị tháo ra, rút ra từ phía sau, Lạc Cơ Nhi sợ tới mức lùi lại, một tay gắt gao đè lại bàn tay hắn, “Đừng… Ngươi động vào y phục của ta để làm gì!”

Mặc Uyên dừng động tác lại, rất vô tội nhìn nàng: “Không cởi quần áo thì ngủ thế nào?”

Thiếu chút nữa bị lời của hắn làm chết nghẹn, Lạc Cơ Nhi nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, xấu hổ nói: “Ta… tự mình làm, tự mình làm là được rồi…”

Phảng phất, kinh động thoáng nhìn.

Mặc Uyên trong lòng mãnh liệt siết chặt lại, nụ cười kia của nàng không thể coi là cười.

Thiếu nữ 14 tuổi, trên mặt ửng đỏ lên trong sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu lộ ra vài phần non nớt,vạt áo phân tán có chút dụ hoặc mê người .

“Ta tới giúp ngươi…” Trong mắt có chút bất tri bất giác đỏ lây, hắn hạ giọng kề sát vào nàng, tìm được nút thắt phía sau cái yếm của nàng…

“A! … Cái đó không cần cởi ra…” Phía sau gáy có chút ngứa ngáy nóng rực, Lạc Cơ Nhi bất giác cất cao giọng, trong lòng cực kỳ căng thẳng, hoảng loạn giãy dụa khiến y phục bên ngoài rơi xuống tới bên hông, bỗng chốc lộ ra bờ vai tuyết mượt mà dưới ánh đèn dầu dịu nhẹ…

Một trận hương thơm tràn ra, ý thức của hắn trở nên mơ hồ.

Dưới bụng từ từ thắt lại đứng lên, mang theo ngọn lửa nóng rực, thiêu đốt tới ngực hắn…

Tinh tường ý thức được biến đổi của hắn, Lạc Cơ Nhi một trận hoảng hốt, tim của hắn đập chậm dần, như là con mãnh thú bất cứ lúc nào cũng có thể phát động, sớm nắng chiều mưa khiến cho nàng run rẩy chịu không nổi… Trong lòng khẩn trương, nàng lớn mật vươn bàn tay nhỏ bé của mình phủ lên mu bàn tay hắn.

Trong đôi mắt có chút trốn tránh, nàng nhẹ giọng mở miệng: “Ngươi còn chưa trả lời ta vấn đề ban nãy…”

Nàng thử dùng phương pháp như vậy để dời đi sự chú ý của hắn, thật cẩn thận làm giảm ngọn lửa dưới bụng hắn…

Quả nhiên, cái đầu vùi ở cần cổ trắng tuyết của nàng chậm rãi nâng lên, đôi mắt chậm rãi nhìn chằm chằm bao phủ nàng, đang chờ đợi nàng nói tiếp.

“Tại sao ngươi muốn đem Thất vương gia đưa đến Lạp Sơn? Hắn lúc đó…”

“Hắn gọi là Mặc Kỳ …”

Thanh âm ôn nhu như nước vang lên, hắn thản nhiên chăm chú nhìn nàng, trong mắt hơn một phần dịu dàng.

Lòng của nàng bị sự dịu dàng kia khuấy động, kế tiếp trong lời nói, đã không còn chịu khống chế: “Ngươi rất thương yêu hắn…” Lời này dùng ngữ khí khẳng định, nàng nhìn thật sâu vào trong mắt hắn, rất nhiều lúc nàng không thể nhìn ra đâu là cảm xúc chân thật của hắn, chỉ có giờ khắc này, hắn là thật lòng, không chút nào che đậy, đem bản thân biểu lộ trước mặt nàng. “Vậy tại sao, nhất thiết phải đưa hắn đến nơi xa như vậy? Hắn còn nhỏ như thế…”

Trong lòng, đau đớn dữ dội…

Dường như chỉ trong nháy mắt, dịu dàng trong mắt của hắn liền rút đi, thay vào đó là một chút lãnh đạm.

“Nàng rất muốn biết sao?” Hắn nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa môi của nàng, giọng nói khàn khàn.

Đôi mắt lấp lánh, nàng giống như rơi vào trong hồ sâu của hắn, muốn biết bí mật nơi đó, muốn lý giải được lòng hắn.

Để sát vào mặt nàng, nhìn nhìn thật sâu vào bên trong mắt nàng, Mặc Uyên lặng im một lát, thản nhiên mở miệng: “Bởi vì hắn vừa ra đời mẫu phi liền chết, ở trong lãnh cung, bị một đám nữ nhân tra tấn mà chết…  Mạng của hắn được bảo toàn là do may mắn, từ giờ phút đó ta liền quyết định để hắn rời khỏi hoàng cung, đi được càng xa càng tốt.” Đau thương khắc cốt chợt lóe lên trong mắt, hắn dừng một chút, “Nơi đó rất bẩn, ta sẽ không để hắn chạm vào, một lần cũng sẽ không…”

Trên vách tường, ánh nến cháy thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách.

Bàn tay nhỏ bé đặt trên mu bàn tay hắn, bắt đầu cứng ngắc.

Nàng ngắm nhìn hắn thật lâu, mãi đến lúc ánh mắt bắt đầu có chút chua xót, nàng nhẹ nhàng chớp mắt, nhưng lại phát hiện có lệ.

Trong lòng, là từng chút từng chút đau nhức, cơn đau khiến nàng muốn nói nhưng nói không nên lời. Nàng không thể tưởng tượng cung đình lại tanh máu, lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy, có lẽ năm đó đứa trẻ mới sinh kia may mắn, có ca ca che chở hắn, mới có thể tránh được nhiều gian khổ như vậy… Ngón út của nàng hơi động, nâng mắt lên nhìn hắn: “Năm ấy, ngươi…”

“8 tuổi, ” Hắn thản nhiên đáp, thấy trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc cùng đau thương, bên môi tản ra chút ý cười ảm đạm, tuấn mỹ làm cho người ta phải mất hồn, “Thực giật mình phải không? Từ khi ta 8 tuổi đã bắt đầu có thế lực của mình… Trong cung đình nguy hiểm nối tiếp nhau, nếu không phải như vậy, ta chỉ sợ ngay cả chết như thế nào cũng không biết…”

Một câu cuối cùng, hắn đè thấp thanh âm, nhưng vẫn khiến mấy chữ kia truyền vào tai của nàng.

Đôi mắt rất xót.

8 tuổi.

Lúc 8 tuổi nàng cái gì cũng đều không hiểu, sẽ cùng cung nữ chơi đùa, đoạt gậy trong tay thái giám làm cho bọn họ đuổi theo qua mấy hành lang dài, sẽ ở dưới gối phụ hoàng liều mạng làm nũng chỉ vì thiếu mấy chữ tập viết Trương tiên sinh lưu lại…

Còn hắn thì sao?

Có lẽ hắn cái gì cũng đã hiểu, đối mặt với cái chết của mẫu phi, thậm chí hắn cũng không có thời gian đau thương, hắn thẳng lưng sống sót, từ lúc bắt đầu hắn nhất định phải học không khóc, có ủy khuất, cắn răng, nuốt vào trong bụng… Hắn 8 tuổi, đã khiến chính mình trở nên kiên định, chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo hộ người mà mình muốn bảo vệ, bao gồm cả bản thân…

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống, rất nặng, nàng quay đầu đi, không muốn cho hắn nhìn thấy…

Mềm mại trên ngón tay bỗng chốc biến mất, Mặc Uyên nhìn nước mắt trên mặt nàng, trong lòng nổi lên tình cảm phức tạp.

Cúi đầu, hôn lên khóe môi của nàng, đầu lưỡi chạm nhẹ lên môi ngọt lành của nàng, hôn triền miên, nàng phát ra một tiếng ưm, muốn tránh, cái gáy lại bị hắn chế trụ, chỉ có thể để mặc hắn hôn tùy ý, cảm nhận đầu lưỡi hắn càng ngày càng làm càn, không biết thoả mãn dò vào bên trong miệng nàng…

“Lòng hiếu kỳ của nàng đã thỏa mãn chưa?” Hắn thở gấp hỏi khẽ, cắn môi dưới của nàng, khắc chế dục vọng của chính mình, “Kế tiếp, có phải nàng cũng nên thỏa mãn ta không?” Hắn không ngờ lại thấy nàng rơi lệ vì hắn, hắn đã làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, hắn không đáng để bất kỳ kẻ nào rơi lệ vì hắn!

“Ta… Đừng!” Hai mắt Lạc Cơ Nhi đẫm lệ mông lung, còn không biết chuyện gì xảy ra, hắn liền mãnh liệt tập kích hôn, chiếc lưỡi nóng như lửa cậy mở hàm răng của nàng, cùng nàng dây dưa cùng một chỗ thật sâu!

Hắn càng nặng nề thở dốc hơn, mang theo sự vô thố khi trái tim lâu lắm rồi chưa từng mở rộng, hung hăng hôn nàng, hắn không nghĩ còn muốn nhắc tới ngày trước, chỉ có người xinh đẹp dưới thân này có thể từng chút mê hoặc thần trí hắn, hắn thăm dò không biết thoả mãn, đem thân mình nho nhỏ của nàng đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, bàn tay lửa nóng xoa nắn mỗi một tấc da thịt của nàng, đến mức quần áo đã cởi hết…

“Đừng… Không được!” Nàng bị dục vọng mãnh liệt của hắn dọa đến, thở hổn hển kêu nhỏ, nàng sợ hãi không hiểu, hắn giống như phát tiết, lực đạo mạnh mẽ ghì lên da thịt nàng đến sinh đau đớn, nàng nhịn không được nhíu mày than nhẹ, “Đau… Rất đau… Mặc Uyên!”

Một tiếng kêu nhỏ vô thức , khiến nam tử nằm trên người nàng hơi chút giật mình ——

Hai chữ khẽ khàng, từ trong cánh môi hồng của nàng truyền ra, từ trong đầu lưỡi hai người dây dưa truyền ra, cặp mắt thâm sâu của hắn mở ra, lửa thiêu tràn ngập trong mắt càng dữ dội hơn. Hắn nhìn thấy nàng khẽ nhăn mày bởi sự thô bạo của hắn, trên hàng mi đang khẽ run còn mang theo nước mắt chưa khô…

“Lại kêu một tiếng nữa, tên ta…” Hắn gắt gao nhìn nàng, hai chữ vừa rồi kia khiến hắn mừng như điên giống như nghẹt thở, hắn thích cảm giác như thế, nàng ở dưới thân hắn, cảm nhận được rõ ràng sự đụng chạm của hắn như vậy, lại cũng không cách nào có thể làm ngơ khoái cảm cùng vui sướng hắn đêm đến của nàng…

Ý thức được sự thất thố của chính mình, Lạc Cơ Nhi khẽ cắn môi dưới, lãnh đạm quay đầu qua một bên: “Không được… Ta đã quên ngươi tên gì rồi.”

Quên?

Mặc Uyên hơi chút nhíu mấy, một chút cười yếu ớt nổi lên bên khóe miệng.

“Không sao, ta sẽ cho nàng nhớ lại, cũng không quên được nữa…”

Giọng nói trầm xuống, càng thêm điên cuồng tàn sát bừa bãi!!

Một trận hôn giống như trời đất xoay chuyển, nàng thở không nổi, đầu lưỡi bị quấn lấy, hung hăng mút lấy, như là phải nuốt chửng nàng, thân thể của nàng bị hắn vỗ về chơi đùa trở nên nóng như lửa, bỗng hai chân nhỏ bé của nàng đột nhiên bị cưỡng chế tách ra rất nhanh, tiếp đó, lửa nóng mang tới cơn đau nhức dạt dào ào vào thân thể của nàng, bức nàng than nhẹ một tiếng!

Hắn luật động, bá đạo mạnh mẽ, không nàng cho chút cơ hội thở dốc!

“A…” Vui sướng tới bất ngờ khiến nàng thất thanh ngâm khẽ, tiếp đó, có ngón tay ở dưới thân, tìm được chỗ mẫn cảm của nàng, ác liệt giày vò!

Tiếng than nhẹ vừa mới biến mất, trong nháy mắt lại bị kích thích…

Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng sớm không chịu nổi, hắn cúi người hôn môi của nàng, ăn luôn tiếng ngâm khẽ của nàng, thân dưới không ngừng cử động liên tục, ngược lại tiến hành càng thêm mãnh liệt chạy nước rút hơn, cơ thể nàng siết chặt lại khiến hắn muốn chìm ngập vào trong khoái cảm, đó là độc dược khiến hắn bị mê hoặc, hắn tham luyến, muốn như thế nào cũng không đủ!

“Kêu tên của ta, nô nhi…” Biết rõ nàng ngay cả khí lực rên rỉ cũng đều không có, nhưng hắn vẫn như trước cúi người ngậm vành tai mẫn cảm của nàng, thở hổn hển ra lệnh.

“Không muốn… Không muốn!” Nàng hung hăng cắn môi dưới của mình, ngửa đầu, liều mạng kìm nén vui sướng nóng bỏng trong thân thể!

“Không được nhịn! Kêu lên cho ta nghe…”

“Ta không… A!”

“Ngoan, nô nhi…”

Nhìn chút vết nước mắt bị buộc chảy ra của nàng, hắn than nhẹ, động tác chậm lại, thật cẩn thận khống chế lực cùng tốc độ, thương tiếc vô hạn…

Môt đợt sóng khoái cảm lớn hơn xông lên đỉnh đầu,thân ảnh nàng như vỡ tan trong hỗn loạn khóc nức nở, để hắn ra vào mãnh liệt, một lần lại một lần… Trong lần cuối cùng trong nháy mắt đã cùng lên đến đỉnh, nàng đã yếu ớt vô lực, hai tay gắt gao quấn quanh cổ hắn, khóc nức nở cầu xin: “Mặc Uyên! Không cần… Thật sự không cần!”

Hai chữ này giống như là cách giục hắn thay đổi tốt nhất, trong lòng hắn bỗng nhiên toát lên sự ôn nhu, môi hôn lên khuôn mặt nàng, nhu tình nồng đậm đến không nhận ra, thấp giọng đáp lại: “Được…”



Trong phòng, hai thân ảnh quấn quýt si mê, hắn tăng tốc nhanh hơn, rốt cục đồng thời phóng thích cùng nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.