Đám người áo đen này, đang bày đặt trận pháp
không chút sơ hở, nhóm thị vệ bị giam chặt bên trong, liều mạng xông lên
đột phá, cũng không có cách nào thoát được ra ngoài!
Kiểu ám sát thế này, có vẻ như đã được chuẩn bị từ rất
lâu, chỉ cần đạt được mục đích, bất chấp hậu quả!
Lòng bàn tay Ca Nhi đã đẫm mồ hôi, liếc mắt quan sát
đám thị vệ đang giao chiến với bọn hắc y nhân, màng liều mình đưa Lạc
Cơ Nhi trốn thoát, thật không ngờ một tên hắc y nhân đã kịp nhìn thấy, đã thoát
khỏi đám hỗn chiến với thị vệ mà đuổi theo hai nàng, chủy thủ nắm chặt trong
tay, hắn đâm thẳng tới!
“Lạc Nhi, cẩn thận!” Ca Nhi vô thức xoay người, lập
tức nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ đẩy người nàng ra!
Ánh dao sắc lạnh kia xẹt tới, không còn kịp thay đổi,
liền đâm thẳng vào bả vai của Ca Nhi! Tiếng dao đâm vào cắt đứt da thịt làm bật
ra một tiếng kêu đau đớn không nén nổi ___
“Ôi…” Ca Nhi lảo đảo ngã xuống mặt đất, tay trái gắt
gao ôm lấy vai, trong nháy mắt, dòng máu nóng cuồn cuộn chảy , thấm đẫm
xiêm áo nàng, từng giọt theo đầu ngón tay nhợt nhạt đang nhỏ xuống…
“Ca Nhi!” Lạc Cơ Nhi thất thanh kêu lên, trong lòng
bỗng nhiên cảm thấy thật đau đớn!
Tên áo đen vẫn không chịu buông tha, hướng ánh mắt
nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, chủy thủ trong tay liền đổi hướng, hướng
phía nàng mà đâm tới !
Trong nháy mắt, hô hấp bị cướp đi! Lạc Cơ Nhi cắn chặt
môi, nén không cho bật ra tiếng kêu sợ hãi, từ đâu xuất hiện một bóng áo xanh
bay vụt tới vây lấy tên hắc y nhân, “Đinh” Tiếng ám khí đánh vào chủy thủ, làm
nó rơi độp ngay trước mặt nàng.
Phía sau kia là một cảnh hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi cảm thấy
khó thở, đôi mắt trong ngần của nàng đang nhìn vào một đôi mắt âm u sâu thẳm,
khoảnh khắc kì lạ đó làm cho nàng muốn nghẹt thở.
Một hương thơm dịu dàng bay vào mũi, Uất trì
Diệp Hoành thoáng ngỡ ngàng nhìn nàng, trầm giọng nói: “ Ôm chặt ta”.
Lạc Cơ Nhi không kịp phải ứng, vòng eo nhỏ nhắn đã bị
một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt!
Trong đám người náo loạn giao tranh, chợt có một
bóng người áo xanh bay vụt lên, mang theo nàng, vững vàng thoát ra khỏi bên
ngoài đám người!
Cả hai bên đang giao đấu cũng nhất thời sửng sốt,
Vương phủ thị vệ tận mắt nhìn thấy nàng bị bóng người kia bắt đi, nóng lòng kêu
lên: “Cô nương!”
Uất Trì Diệp Hoành hơi nhíu mày, vô thức mà ôm chặt
lấy thân thể mềm mại kia vào trong lòng, còn đám người áo đen đang bao
vây định tấn công lần nữa kia, liếc mắt trông thấy chiếc quạt trong tay hắn
xòe ra, thì động tác bỗng nhiên khựng lại, trong đó, một người thấp giọng quát:
“Chậm đã!”
Trong dòng tộc Hồ duệ, không ai là không biết
người đang cầm quạt kia, mà nam tử tuấn dật lạnh lùng đó, giờ đây lại
đang đứng ngay trước mắt bọn họ.
“Là Điện hạ!”
Tiếng hô vang phát ra, đám người áo đen chợt căng thẳng,
không còn dám tiến về phía trước nữa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong đám hỗn loạn
kia, bọn họ không thể nào ngờ Uất Trì Diệp Hoành lại có thể xuất hiện lúc này,
tên cầm đầu đám người áo đen oán hận, khẽ cắn môi, nắm chặt chủy thủ trong tay,
thấp giọng hạ lệnh: “Đi!”
Đám người áo đen phía sau lập tức tuân lệnh, thu hồi
hết vũ khí, vọt người bay lên, trong nháy mắt biến đi không còn một bóng dáng
trên đường nữa.
Mà lúc này đây thị vệ Vương phủ vẫn không dám lơi lỏng
chút nào, nam tử đối diện kia, tuy là chỉ mặc một bộ đồ xanh bình thường, nhưng
ánh mắt sâu thẳm hiếm có, tay hắn khẽ phe phẩy một chiếc quạt, nét môi thoáng ẩn
nét cười mà lại như không, thật làm người ta không thể phân rõ được là thù hay
là bạn.
Vừa thở hổn hển, Lạc Cơ Nhi vừa nhíu mày nhìn nam tử
như tranh trước mắt, không hiểu vì sao hắn lại cứu nàng, mà cũng vì sao đám người
áo đen kia nhìn thấy hắn thì tựa như thấy đại địch, trong nháy mắt liền biến mất
không thấy tăm hơi…
Uất Trì Diệp Hoành chậm rãi cúi đầu, nhìn sâu
vào đôi mắt trong veo của nàng.
Hắn cười nhẹ, cúi người, xòe quạt ra che lại ánh mắt
của mọi người đang nhìn, bên vành tai vương vẩn hương thơm của nàng, hắn khẽ
nói vào tai nàng: “Đi theo ta, được không?”
Trong nháy mắt, nàng chợt bừng tỉnh.
Ngày ấy, trong yến viên, hắn đã nhìn thấy nữ tử dịu
dàng động lòng người kia bên bờ ao, vẻ mỹ lệ của nàng, vẻ e sợ của nàng,
vẻ khổ sở không tự chủ được của nàng như một điều bí ẩn giam cầm hắn
trong mê đắm không sao quên đươc. Hắn biết nàng muốn trốn đi, mà hắn,
cũng thiết tha muốn cứ như thế mang nàng đi, cùng nhau rời khỏi nơi đó, phiêu
du chân trời góc biển, nơi nào cũng được…
Những âm thanh yếu ớt, mang theo một ma lực kì lạ
chui vào tai nàng.
Trong nháy mắt, lòng nàng cuộn trào dao động, nàng
như người chết đuối giữa dòng, liền bấu víu vào ai đó van xin cứu mạng, dù cho
cũng không biết rằng người kia có thật muốn cứu nàng hay không…
Giây phút đắn đo trôi qua, những đợt sóng cuộn trào
mãnh liệt trong lòng dần được nàng chậm rãi dồn xuống, nén nhịn.
Từ tốn mà kiên quyết lắc đầu, Lạc Cơ Nhi như nghe rõ
được nhịp tim của hai người cùng đập rất gần, nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Xin lỗi,
xin hãy buông ta ra”
Nàng nhất định sẽ ra đi, nhưng không phải là bây giờ,
lại càng không phải là cùng đi với hắn.
Uất Trì Diệp Hoành thoáng giật mình ngừng lại, ngay
sau đó nét cười càng sâu. Hắn cũng đã sớm đoán được nàng sẽ không lỗ mãng
tin tưởng một người xa lạ dễ dàng như vậy, dù trong phút chốc nàng có chút dao
động —- nhưng chỉ là trong nháy mắt, mà như vậy chỉ càng làm cho hắn càng thêm
hãm sâu vào hơn.
“Được”, Hắn thản nhiên chấp nhận, gương mặt không biểu
lộ chút tâm tình, hắn chăm chú nhìn nàng, môi mỉm cười yếu ớt: “Vậy… ta sẽ
đợi cho đến ngày nàng cam tâm tình nguyện mới thôi…”
Lạc Cơ Nhi giật mình, tức thì liền cảm giác bên hông
mình đã được buông lỏng, Uất Trì Diệp Hoành đã thả nàng ra, hắn khẽ gật đầu, ra
vẻ nhẹ nhàng tạ lỗi vì trót thất lễ với nàng, khẽ phất quạt, rồi xoay người
lánh đi, chuyển sang hướng khác.
Mà phía sau hắn, ngay lập tức có một nam
nhân theo tới, dùng ánh mắt dò xét nhìn Lạc Cơ Nhi một lúc, rồi nhanh
chóng cất bước đuổi kịp chủ tử của mình.
Thị vệ Vương phủ lúc này mới đồng loạt xông tới liền
hỏi nàng: “Cô nương, có bị thương hay không?”
Lạc Cơ Nhi ngẩn ra một lúc, rồi nhìn đám nam
nhân cao lớn đang vây quanh mình lao nhao thăm hỏi, thản nhiên nói: “Ta
không sao.” Bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì, nữ nhân xinh đẹp
tuyệt trần liền xoay người lại khẽ hỏi: “Ca Nhi đâu rồi?”
Nàng nhớ rõ, nàng ta đang bị thương!
“A —— ” Một tiếng kêu đau đớn vừa thốt ra,đã bị chặn
ngay tại cổ họng, Ca Nhi đau đớn cắn chặt môi.
Ánh nến lẳng lặng thiêu đốt.
Trong một căn phòng rộng, tĩnh lặng đến nỗi có thể
nghe rõ được nhịp tim đập, Lạc Cơ Nhi nhìn đôi tay đang xoa nước thuốc
lên hai vai của Ca Nhi, đôi mày nàng nhíu lại, nhẹ giọng nói: “Mặc Kỳ, ngươi nhẹ
nhàng một chút đi, Ca Nhi sẽ bị đau đó__”
“A!” Nàng còn chưa nói xong , lần này Ca Nhi không
nhịn được, đã rên lên một tiếng đau đớn.
“Thất Vương gia… người, xin người đừng hành động,
chính tôi sẽ…” Mồ hôi lại lấm tấm rịn ra trên trán, Ca Nhi khẽ cử động thân thể,
bàn tay nàng run rẩy kéo lớp áo bằng sa mỏng che lấy vai, thật sự e ngại
không muốn người thiếu niên kia giúp nàng bôi thuốc…
Nhịn không được, hơi cúi người, đạt một nụ hôn triền
miên lên môi nàng.
Động tĩnh rất nhỏ, vẫn khiến nàng bừng tỉnh, một tiếng
ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như
cánh ve…