Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 101: Chương 101: Ngươi cần ta




Ngươi cần ta

Thanh kiếm lạnh như băng, lúc hắn nói xong một chữ cuối cùng thì rời khỏi ngực Phong Dực!

Ánh nến bập bùng, thanh kiếm màu u lam đột nhiên cắm trở về vỏ kiếm, trong nháy mắt hắn hoàn toàn không có phản ứng, nam tử tuấn mỹ đến mức tà mị tột cùng kia tự nhiên cuốn ra khỏi cửa giống như một trận gió! Cơn lo lắng dày đặc nổi lên trong yết hầu, cũng chưa kịp nói nửa chữ, Phong Dực chỉ có thể nhìn ván cửa mỏng manh kia bị lực đạo khi hắn lao ra mà vẫn còn rung rung, hàng mày tuấn khí bắt đầu nhướng lên…

**************

Vương phủ rộng lớn như vậy, chung quanh đều là sự xa hoa băng lạnh.

Khí lạnh thấu xương xâm nhập vào trong lớp quần áo rách bươm, khiến da thịt trắng nõn của nàng đông cứng lạnh run, lệ trong mắt Lạc Cơ Nhi cũng đã trở nên lạnh như băng, hai tay run rẩy nhanh chóng ôm chặt quần áo trước ngực, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt vươn ra, vô cùng lo lắng dồn dập đập vang cửa Uyển Nghệ quán.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống, ngón tay nàng chạm vào vòng xích lạnh như băng, khẩn thiết đập mạnh liên hồi!

Làm ơn… Nhất định còn có người thức, để cho nàng đi vào…

Ở bên cửa sổ, một hai nữ tử vẫn còn buồn ngủ căm giận tỉnh lại đi ra mở cửa, nhưng lúc nhìn thấy là nàng thì bỗng chốc thanh tỉnh hơn phân nửa, trong đêm đen cặp mắt yêu mị nheo lại, lộ ra vài phần ý cười hả hê khi người khác gặp họa, một lần nữa ngáp ngủ quay trở về.

Bỗng chốc, khí lạnh thấu xương lan tràn từ lưng đi lên, Lạc Cơ Nhi muốn gọi cửa, nhưng đôi môi tái nhợt như thế nào cũng kêu không được, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt run run cuộn mình lại, cũng không dám chạm vào vòng xích lạnh lẽo nữa…

“Ở chỗ này làm gì vậy?” Giọng nói thâm u, truyền đến từ phía sau.

Lạc Cơ Nhi bị dọa, kinh hoảng quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử mặc bạch sam cao quý kia, khuôn mặt không chút biểu tình khi nhìn thấy nàng đang hoàn toàn chật vật xong, thì hơi chút biến  sắc, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại sắc mặt bình thường, đi thẳng qua, lấy chiếc chìa khóa dài nhỏ tới mở cửa.

Trong đêm đen, tiếng chi nha đẩy cửa phòng ra càng rõ ràng.

“Còn không đi vào sao?” Cô cô liếc mắt một cái nhìn nữ tử nhỏ bé và yếu ớt cuộn mình tại chỗ chân tường kia.

Cặp mắt trong veo ngước lên, hơi ngây ra, nàng dựa vào chân tường đứng lên, quần áo bị xé rách không che lấp được da thịt trắng nõn, run rẩy trong gió rét.

Theo cô cô đi vào một căn phòng tối, ngay cả ánh nến cũng không có.

Lạc Cơ Nhi đánh giá căn phòng, chưa phản ứng gì, một cái chăn bông hơi ẩm ướt liền đập vào mặt, thân mình nho nhỏ của nàng lảo đảo một cái, ngã xuống trên giường, từ trong chăn phát ra tiếng ưm rầu rĩ, thò đầu ra, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô cô trong đêm đen có chút buồn bã xơ xác.

“Xem ra ngươi còn không coi là ngốc, ” Giọng nói lạnh như băng, cô cô chăm chú nhìn nàng, “Đã biết không nên kể khổ với ta vào lúc này, nếu không, nhất định ngươi sẽ không có đến nửa phần đồng tình của ta.”

Ánh sáng trong đôi mắt trong veo ảm đạm vài phần, cả người Lạc Cơ Nhi khẽ run, đem thân mình rụt lại vào bên trong.

Dưới bụng truyền đến cơn đau đớn của kỳ kinh nguyệt đến, nàng hơi chút thở dốc, cắn môi dưới, bàn tay nhỏ bé ở dưới chăn che bụng lại.

Đau, nhưng mà so ra kém nỗi đau trong lòng.

“Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, không có lần sau đâu…” Nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt Cô cô thoáng khinh thường chăm chú nhìn nữ tử nhu nhược kia đến không chịu nổi trong góc phòng sáng sủa kia, trong giọng nói ẩn ẩn hàm chứa sự tiếc hận, “Lòng không đủ độc ác, thì cũng chỉ có bị thương tổn mà thôi, ngươi muốn tự tìm đến, ai có thể cứu ngươi?”

Chua xót nồng đậm nổi lên, Lạc Cơ Nhi nhớ tới sự xâm chiếm của nam tử khí phách mà lại ôn nhu kia, nhớ tới Uất Trì Tuyết ngạo khí bức người, trong bóng tối càng hiển hiện rõ ràng. Buông đôi môi bị cắn đến ứ máu ra, nàng có chút suy sụp, ý cười bên môi đẹp thê lương mà bất lực.

“Ta biết rồi, Cô cô…” Lưng tựa trên vách tường, nàng kéo lấy chăn, tham luyến một chút ấm áp trong ẩm ướt kia, giọng nói khàn khàn mà dịu dàng.

Cô cô có chút ủ rũ nhìn nàng, hơi đau lòng, nhưng vẫn là quyết tâm sắt đá, lạnh lùng nói : “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Đứng dậy, tiếng chi nha của cửa phòng lại truyền đến, nàng nhấc chân đi ra ngoài.

Chỉ là thật không ngờ trong đêm đen còn có một thân ảnh lặng im, Cô cô đi ra tới bên ngoài thì bị hù dọa, còn tưởng là cô nương nào vụng trộm đứng xem, há miệng muốn quát lớn, nhưng lờ mờ có thể thấy được bóng dáng tiêu điều của một nam tử lạnh lùng nghiêm nghị, vội vàng im tiếng, cúi người cung kính nói : “Vương gia…”

Sắc mặt Mặc Uyên có chút tái nhợt, cặp mắt thâm sâu nhìn về phía phòng nàng, nhẹ mở miệng: “Nàng ở bên trong sao?”

Cô cô trong lòng siết chặt, nhỏ giọng xuống, thản nhiên đáp: “Vâng.”

Trong mắt Mặc Uyên hiện lên một tia âm lãnh, chăm chú nhìn thân ảnh đứng thẳng của cô cô: “Để nàng ở loại nơi này… Ngươi có biết nàng là ai không?”

Bên môi hiện lên một tia cười lạnh, Cô cô ngước mặt lên, sắc mặt bình tĩnh: “Là ai? Còn không phải chính là một nô lệ? Vương gia, Uyên Vương phủ tuy rằng không thiếu sương phòng tốt nhất, thế nhưng ngay cả một tiểu nô mà cũng được đãi ngộ như thế, Vương gia không cảm thấy lãng phí sao?”

Bàn tay giấu trong ống tay áo, chậm rãi nắm chặt.

Mặc Uyên nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh đến cực điểm của Cô cô, thật lâu sau, mới dời mắt đi, đi thẳng tới gian phòng nghỉ.

Nữ nhân như vậy, quá mức sắc sảo, nhưng chỉ có loại sắc sảo này, mới càng có thể làm hắn đau đớn sâu sắc…

“Chi nha —— “

Suy nghĩ ảm đạm không thể ngủ được, cả người đều là hàn khí lạnh như băng, cơn đau đớn co rút đâm vào bụng từng trận.

Lạc Cơ Nhi lui ở trong góc, trên trán bởi vì đau đớn mà mồ hôi lấm tấm chảy ra nhưng khắp người vẫn lạnh lẽo, ngón tay nàng cố sức giữ chặt bụng, nhưng vẫn không giảm bớt được cảm giác đau đớn đặc thù thời kì sinh lý.

Trong đêm đen một thân ảnh cao lớn tiến sát lại, thấy nàng đang cuộn mình trong chăn.

Cảm giác được hơi thở nóng rực tới gần, Lạc Cơ Nhi mỏi mệt mở mắt, đập vào mắt là hình dáng nam tử tinh xảo mà tuấn lãng kia, nàng cả người đều trở nên đề phòng, hô hấp bỗng chốc cũng trở nên dồn dập ——

Nàng không biết hắn sẽ đến đây như vậy, thậm chí theo tới cái chỗ này.



“Đau ở đâu, nói cho ta biết…” Cúi người xuống, ôm chặt thân mình nhỏ xinh suy nhược của nàng cùng với tấm chăn, Mặc Uyên ôn nhu hỏi khẽ, bàn tay đi vào thăm dò trong chăn, sờ soạng đến bụng nàng, phủ lên đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, dùng hơi ấm nóng rực giảm bớt cơn đau đớn của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.