Nhìn thấy Dung phi đang đi thẳng tới, Lạc Cơ Nhi thấy
lạnh toát sống lưng, trong đôi mắt nàng tràn đầy yếu ớt.
Hiện tại ở trong hoàng cung này, nàng quả thật là thế
đơn lực bạc, cho dù nàng có một trăm lá gan để phản kháng quyết định của đế
vương kia, nhưng cũng không chống đỡ nổi bụng dạ độc ác của bao nhiêu kẻ trong
cung, nàng vô thức lùi lại phía sau, tay liền đặt lên bụng muốn bảo vệ.
“Quả nhiên là mỹ nhân băng thanh ngọc khiết …” Đưa mắt
xem xét kỹ càng khuôn mặt nhỏ nhắn mê người, Dung phi nhàn nhạt mỉm cười, trong
nháy mắt một chưởng hung ác mãnh liệt đánh tới!
“Bộp!” Tiếng tát chói tai vang lên, một cái tát trời
giáng đánh vào gương mặt trắng nõn thanh lệ của Lạc Cơ Nhi!
Lạc Cơ Nhi bất ngờ, thân thể liền bị lực đạo hung ác
kia mãnh liệt đánh ngã xuống giường, đau đớn rên lên một tiếng, mái tóc đen dày
rơi xõa trên đôi vai nàng.
Trên mặt, nàng cảm nhận được sâu sắc cảm giác nóng bỏng,
đau đớn khủng khiếp truyền đến…
Bên trong tẩm cung, mọi người đảo hít một luồng khí
lạnh! Trợn to mắt nhìn Dung phi đang khí thế khiếp người.
“Không tiếp chỉ thật sao?” Thu tay lại, chậm rãi nắm
lấy ngực áo lụa của nàng, Dung phi cười nhạt nói: “Nói cách khác, ngươi bây giờ
chỉ là một nữ tử lai lịch không rõ, không danh không phận ? Bản cung nghĩ, nếu
là ngươi tình nguyện làm hoàng phi, bản cung còn có thể cùng ngươi bình đẳng
nói chuyện, còn hiện giờ, ngươi cái gì cũng không phải, vậy mà dám ở trong tẩm
cung của hoàng thượng làm mưa làm gió, ngươi nghĩ, bản cung có thể mặc kệ,
buông tha cho ngươi hay sao?”
Lâu lắm rồi nàng mới bị mắng nhiếc nặng nề như vậy,
lời lẽ trong đó đều mang mùi máu, Lạc Cơ Nhi chậm rãi ngước mắt nhìn vị phi tử
gương mặt đang mỉm cười mà lòng không chút lưu tình kia, nhẹ giọng nói: “Có thật
là Hoàng thượng đã đem phượng ấn giao cho Dung phi nương nương hay không?”
Giọng nói của nàng trong ngần như suối, làm mọi người
bất giác cảm thấy hơi đau lòng.
Dung phi nhướng mày: “Thế nào, ngươi nghi ngờ bản
cung sao?”
Nở một nụ cười đẹp khuynh thành, điên đảo chúng
sinh, trong ánh mắt trong suốt của Lạc Cơ Nhi có vài phần châm chọc, gương mặt
thoáng hiện nét cười mà lại thật ấm áp: “Không có, ta chỉ đang nghĩ, hoàng thượng
sao lại thật không tinh mắt như vậy, để cho một nữ tử chẳng phân biệt được
thị phi như vậy quản lý hậu cung.”
Bị một tiểu cung phi như vậy châm chọc, đôi mày
thanh tú của Dung phi chau lại, ánh mắt dường như có phần tức giận: “Chẳng phân
biệt được thị phi… Ngươi dám nói như vậy với bản cung? !”
Dựa người ngồi thẳng dậy, ánh mắt nàng dịu dàng
trong ngần như suối, khắp người tự nhiên tỏa ra linh khí kỳ diệu mê hoặc,
nàng bình thản ngước nhìn gương mặt kia: “Chẳng lẽ không đúng hay sao? Đêm qua,
bị đâm thụ thương ở Thần Lộ điện, không phải là tại ta, muốn đưa vào tẩm cung
trị thương là do lệnh của hoàng thượng, cũng không phải là ý của ta, cho
tới nay, thánh chỉ kỳ lạ kia, thậm chí cũng chưa từng đề cập với ta, dựa vào
cái gì các người nghĩ đó là ban ân huệ, thì ta cũng phải theo các người nghĩ
như vậy?” Đôi mắt trong sáng lộ ra vài phần giận dữ, “Như vậy nếu không phải là
chẳng phân biệt được thị phi, thì gọi là gì?!” .
Đã ở trong cung nhiều năm, từng gặp qua nữ nhân vì
tranh thủ tình cảm của hoàng thượng mà bất chấp thủ đoạn, nữ nhân bề ngoài thì
mềm mại yếu ớt mà bên trong thâm hiểm ác độc, thật chưa từng gặp qua một
nữ nhân dám giẫm nát thánh ân dưới chân như vậy! Hai tay Dung phi run rẩy,
phong thái một tiểu thư khuê các được lâu ngày tu dưỡng ngăn lại ý muốn
tát cho nàng ta thêm cái nữa: “Cái miệng nhỏ của ngươi cũng nhanh lắm… Ngươi
không sợ _____”
“Nương nương!” Thái y từ nãy giờ vẫn yên lặng, nhỏ
giọng gọi khẽ một tiếng.
Viên thái y nhỏ tiếng thì thầm, gương mặt Dung phi
chợt ngẩn ra.
Sắc mặt Dung phi bỗng chốc trở nên càng lúc càng
thêm u ám, nàng liếc ánh mắt có chút quỷ dị nhìn Lạc Cơ Nhi.
Có thai… Cô ta vậy mà lại đang có thai ? !
“Hoàng thượng có biết không ?” Giọng nói có chút run
rẩy, Dung phi khó khăn hỏi.
Thái y trong mắt có một chút hỗn độn, thấp giọng
nói: “Thần vẫn chưa kịp báo cho hoàng thượng…”
Dung phi nhìn gương mặt nhỏ bé băng thanh ngọc khiết
như tuyết liên kia, càng nghĩ càng không hiểu, là đạo lý gì đây? Lẽ nào,
Hoàng thượng vì biết cô ta mang thai ở ngoài nên mới gấp gáp mang cô ta vào
cung sao? Chính là… chính là hài tử trong bụng cô ta, căn bản không phải là của
hoàng thượng? !
Ánh sáng lóe lên, trong ánh mắt Dung phi bật ra một
tia oán hận: “Hừ, thật là nha đầu làm càn mà, bản cung hôm nay phải giáo huấn
ngươi một chút mới được! Người đâu!”
Có thai thì sao chứ? Nếu như không phải là cốt nhục
của hoàng thượng, vậy thì phải trừng phạt cô ta để thanh tẩy hết ô uế chốn hậu
cung! Nếu thật là cốt nhục của hoàng thượng, thì hài tử kia càng không thể lưu
lại được, ngôi vị hoàng hậu kia vẫn còn bỏ trống, nàng sao có thể dễ dàng buông
tha cho một nữ tử có thể trở thành mối họa lơ lửng trên đầu nàng?
Thân thể Lạc Cơ Nhi khẽ run rẩy, nàng thấy mấy nam
nhân to lớn hung hăng đạp cửa vào, trên người họ không mặc y phục giống như thị
vệ trong cung, tay cầm roi da thô ráp, hiển nhiên là tay chân do Dung phi
huấn luyện.
“Đem cô ta xuống dưới, đánh thật mạnh cho ta!”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong tẩm cung đều
đảo hít một luồng khí lạnh, trừng to mắt nhìn Dung phi.
“Nương nương…” Thái y muốn mở miệng ngăn cản.
“Ngậm miệng lại cho bản cung!” Dung phi liếc đảo ánh
mắt sắc sảo nhìn mọi người: “Nhớ cho kỹ, hôm nay là bản cung dạy dỗ một kẻ hạ
nhân dám mở miệng cợt nhả! Ngày nào nàng ta còn chưa là phi, ngày đó bản cung
còn có quyền giẫm nát nàng ta dưới chân!”
Tiếng hét chói tai làm mọi người một phen sợ hãi, khắp
nơi trong cung chấn động, mà Lạc Cơ Nhi lúc này đang nằm trơ trọi một
mình trên sàn, mắt mở to nhìn đám nam nhân kia đang hung hăng từng bước tiến tới
gần nàng!
Đứng ngoài cửa cung, ai nấy khiếp vía nghe thấy tiếng
động bên trong.
Từng hồi từng hồi, âm thanh đau đớn thê lương do bị
đánh, khắc khoải truyền đến____
“ A! !” Tiếng roi sắc bén ác liệt vang lên trong góc
phòng, tiếng xé gió, cẩm bào tinh xảo màu hồng nhạt của nàng lại lần nữa bị xé
rách một đường! Da thịt như bạch ngọc bỗng tràn ra vết máu, cả người nàng run rẩy,
tránh không khỏi được đợt roi dày đặc kia ! !
Dung phi đang ngồi trên ghế bên cạnh, thản nhiên từ
tốn uống trà.
Tuyệt thế mỹ nhân yếu đuối như vậy, lại bị một đám
nam nhân hung hăng quất roi không thương tiếc, quần áo rách nát, sắp
không che được thân thể bạch ngọc mềm mại kia, từng dòng máu loang thấm trên cẩm
bào hồng nhạt của nàng, tiếng roi vun vút, ai có chút lương tâm, nếu nhìn thấy
cảnh quật roi thê thảm kia, trong lòng đều không khỏi cảm thấy xót xa áy náy!
“A!” Lạc Cơ Nhi lần nữa đau đớn kêu lên một tiếng, cả
người cuộn mình trong góc phòng, cơ thể không kìm được run lên!
Đau quá… Đau quá…
“A…” Đôi mắt nhắm nghiền, nàng đau đớn đến chỉ
muốn ngất đi, không đếm xỉa đến y phục trên người đang lả tả rơi xuống, tay
nàng cố gắng run rẩy gắt gao ôm lấy bụng! Nàng quyết liệt cắn chặt môi, ép buộc
chính bản thân tỉnh táo dưới trận mưa roi, quyết tâm bảo vệ lấy huyết mạch
trong người mình!