Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 104: Chương 104: Ra tay




Ra tay

Sau bụi hoa rậm rạp, thân ảnh đế vương uy nghiêm mà bất dung xâm phạm.

(*không dung thứ cho bất cứ sự xâm phạm nào)

Mà bên cạnh hắn, Liên đại nhân, râu mép hoa râm, sắc mặt nghiêm trọng, khom người thật thấp, “Hoàng Thượng không nên hiểu lầm, thần… tuyệt không có cái ý tứ kia…”

“Vậy ý của Liên ái khanh, là gì?” Gương mặt mang vài phần ý cười thâm thúy, Mặc Húc tới gần ông ta, hơi cúi người xuống.

Liên đại nhân nâng cặp mắt có chút đục ngầu lên, chỉ chớp mắt một cái, đã đem sát ý trong mắt của đế vương thu vào đáy mắt, ông ta làm quan trong triều nhiều năm, sẽ không thể không hiểu tính tình nam tử này.”Hoàng Thượng, thần chỉ là đoán rằng, nếu Uyên Vương điện hạ không nắm binh quyền trong tay, Hoàng Thượng sẽ xử lý việc thỉnh cầu hòa thân ngang ngược của Hồ Duệ kia như thế nào…”

Mở miệng không nhanh không chậm khiến Mặc Húc hơi chút nhíu mày, ý cười chưa phai, “Vậy sao? Vậy, Liên đại nhân đoán được gì không?”

Liên đại nhân không ngẩng đầu: “Thần đoán rằng… Hoàng Thượng chắc chắn sẽ điều binh lên phía bắc, trục xuất bọn người Hồ Duệ tộc! Không chỉ nói đám hỏi, cho dù là Hồ Duệ chủ động cầu hòa, theo tính cách của  hoàng thượng, cũng chưa chắc sẽ đáp ứng.”

Ngữ khí chắc chắc mà cứng rắn, nghe lọt vào tai, cũng là  vô cùng châm chọc.

“Ha ha ha…” Ngửa mặt lên trời cười to, sau khi cười, lại lắng xuống âm trầm cùng thâm u. Mặc Húc khẽ đi thong thả hai bước, ống tay áo hoa quý vung qua chiếc bàn đá, đôi mắt sắc bén đảo qua niên lão đại thần, “Liên đại nhân, quả nhiên thật là rất hiểu Trẫm…”

Trốn ở sau bụi hoa, Mặc Kỳ nhíu mày thật sâu, không rõ lí do, chỉ có thể bặm môi nín thở tiếp tục nghe lén, nhưng không hề chú ý đến vẻ mặt thống khổ của Ca nhi bị mình che miệng…

Tựa hồ, tất cả đều đã nói toạc ra.

“Nếu đại nhân tính toán tài tình như thế, không bằng đoán một việc, lúc này đây Trẫm muốn làm gì?” Ý cười nhàn nhạt, hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ uy nghiêm của hắn.

Liên đại nhân thở dài thật sâu, cảm giác áp bách nặng nề như vậy truyền đến, nhưng lại khiến trong lòng của ông ta dấy lên vài phần tiếc hận cùng thương hại: “Hoàng Thượng, trong thiên hạ, hay là vương thổ (*đất đai của đế vương), nếu là có người muốn tranh, cũng là đã sớm lộ ra ý định từ lúc tranh giành ngôi vị hoàng đế, không cần đợi đến lúc này mới có tâm ý mưu phản? Hoàng Thượng thích chơi đùa mưu quyền, nhưng đối mặt ngoại xâm vẫn còn như vậy, chịu thiệt, chắc chắn là muôn dân a!”

Một phen nói ra, xuất phát từ nội tâm, nhưng từng chữ lại giống như đao nhọn, đâm vào trong lòng vị đế vương kia!

Mặc Húc nhìn chăm chú thật lâu vị thần tử trải qua hai triều kia, chậm rãi tới gần ông ta, hơi cúi người xuống, khẽ nói với vẻ xem thường: “Đại nhân, rất ngây thơ a… Nếu không phải Trẫm chơi đùa mưu quyền,  làm sao ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế này? Nếu Trẫm nhân từ nương tay, thiên hạ này làm sao đổi chủ, chỉ sợ Trẫm đến chết cũng sẽ không rõ ràng!” Trong đôi mắt thâm sâu kia tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, thẳng bức nhân tâm! “Muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính hắn không chấp nhận số mệnh… Trẫm nhẫn hắn đến vậy đã là khoan hồng độ lượng rồi …”

Sau bụi hoa, Mặc Kỳ cả người chấn động!

Bụi hoa khẽ run, ngay cả sương sớm cũng đều rơi xuống…

“Ai?” Một tiếng quát chói tai! ánh mắt sắc bén của Mặc Húc xuyên thẳng qua bụi hoa, nhìn về phía chỗ trốn của bọn họ!

Bị phát hiện rồi…

Mặc Kỳ trong lòng run lên, mang theo Ca nhi trong lòng xoay người đến một chỗ khác trốn!

Người ở bên trong bụi hoa không có ý bước ra, cặp mắt thâm sâu của Mặc Húc vừa chuyển, ống tay áo màu hoàng kim vung lên thật mạnh! Chiếc ghế đá nặng nề ở dưới bị bàn đá bị nội lực thâm trầm kéo lên, thẳng tắp bay tới chỗ bọn họ ẩn thân, mang theo lực đạo trong nháy mắt khiến người hôn mê bất tỉnh!!

Mặc Kỳ ngây cả người, vội vàng đẩy Ca nhi trong lòng ra, hai tay rắn chắc nắm chặt, đan chéo để lên chắn trước người!

“Rầm ——!” “Ầm ——!”

Một tiếng vang lên, lực đạo nặng nề đánh vào hai tay đan chéo của thiếu niên, bức hắn kêu lên một tiếng đau đớn!

Tất cả mấy người trong ngự hoa viên đều sợ ngây người, mắt thấy ghế đá nhanh như chớp bay tới, thật mạnh nện lên trên người thiếu niên kia, đẩy thân thể hắn lui lại vài bước, lại “Rầm” một tiếng vỡ tan ra, vỡ nhỏ thành từng mảnh!

“Khụ khụ…” Nội lực mạnh mẽ khiến Mặc Kỳ suýt nữa không chịu nổi, hòn đá đập vỡ rơi xuống từng mảnh bên cạnh, hắn nâng mắt ẩn nhẫn, chỉ cảm thấy dưới gối mềm nhũn, cả người nửa quỳ xuống, một nắm đấm chống xuống đất, buồn bực ho lên…

Ca nhi bên cạnh kêu lên sợ hãi rồi lấy tay che miệng, ép buộc chính mình không phát ra tiếng thét chói tai, mãi đến lúc thấy hắn chống đỡ không được, thân thể đã ngã xuống, mới thất thanh kêu lên: “Thất vương gia!”

Sự yên tĩnh khắp toàn bộ ngự hoa viên, bất thình lình đã phá tan!

Liên đại nhân bên cạnh cũng hoảng sợ, nét mặt già nua trở nên tái nhợt vô cùng, bước chân gấp rút chạy tới, “Điện hạ…”

Đáy mắt dày đặc sát khí dần dần rút đi, Mặc Húc chậm rãi thu hồi tay áo, dừng ở thiếu niên anh tuấn nửa quỳ trên mặt đất đang được Ca nhi nâng dậy kia, thấp giọng lẩm bẩm: “Là ngươi…”

Ngực như là bị đá đè lên, đau nhức không thể át đi được…

Lấy tay gắt gao che ngực, Mặc Kỳ khốn khổ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt dò xét mà đề phòng của vị đế vương kia.

Làm sao… Làm sao lại có nội lực thâm hậu như vậy… Mặc Kỳ nhíu mày, cánh tay đều bị ghế đá cứng rắn đụng vào muốn gãy, hắn chỉ biết rằng thân thủ ca ca thâm sâu không lường được, cũng không biết, trên người vị đế vương này lại cũng có bí mật âm hiểm mà không lưu tình chút nào như vậy…

“Đúng… Ta có việc tìm Hoàng Thượng, chính là chưa từng nghĩ Hoàng Thượng đang có việc…” Thiếu niên đứng dậy, sắc mặt hơi chút tái nhợt, bất ngờ tránh khỏi vòng nâng của Ca nhi, “Quấy nhiễu thánh giá, Mặc Kỳ có tội…”

Chậm rãi để hai tay đằng sau lưng, Mặc Húc khí định thần nhàn, đôi mắt đầy hàn khí nhìn hắn.

“Nếu biết là thất đệ, Trẫm cũng sẽ không xuống tay nặng như vậy, ngự hoa viên này phòng ngự không chặt, nếu luận về trị tội, cũng không tới phiên thất đệ…” Đôi mắt âm u thản nhiên nhìn thẳng vào lão đại thần, “Liên ái khanh nếu không có chuyện gì, thì lui đi, Trẫm… muốn cùng thất đệ tâm sự.”

Biết được tâm tư đế vương kia, nhưng bất lực, Liên đại nhân sắc mặt âm trầm vài phần, hai tay ôm quyền: “Dạ, thần xin cáo lui…”

Ca nhi ở đằng sau cũng nhận ra ngầm ý, buông lỏng cánh tay Mặc Kỳ ra, hơi có vẻ vái chào, muốn đồng thời lui đi cùng Liên đại nhân.



“Chậm đã…” Mặc Húc chậm rãi tới gần, chăm chú nhìn tiểu cung nữ tựa hồ rất ít chú ý tới kia, “Ngươi là ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.