Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 21: Chương 21: Trêu đùa trên đại điện




Quần áo rách rưới không đủ che thân, cơ thể đau đớn khó chịu, Lạc Cơ Nhi đưa tay muốn đẩy sự áp chế của hắn ra, nhưng lại cảm thấy thân thể hắn to lớn, vóc người dường như gấp đôi nàng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn căn bản là không ngừng được sự xâm lược của hắn!

“Đau, đau quá, a—-!” Nàng không chịu nổi mà cong người lên, cảm thấy trước ngực có một bàn tay to hung ác đang niết lấy cái đỉnh nhỏ màu hồng đến biến dạng, cả người nàng run run, nghẹn ngào chống cự…

Bàn tay to tự do thăm dò bên trong y bào, mang theo sự trừng phạt nghiêm khắc, mê hoặc vuốt ve dọc theo sống lưng hướng lên!

Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy một luồng cảm giác lạnh từ sau gáy, hình ảnh vừa mới thấy lại trở lại trong đầu, thân rắn chi chít bò đầy trong lồng sắt, dây dưa, cắn xé thân thể của cô gái kia… Sợ hãi cực độ biến thành ảo giác, tràn ngập cảm giác muốn nôn mửa, chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông kia vẫn đang trên người nàng…

Đột nhiên, Lạc Cơ Nhi đưa tay ra vịn vào toạ ỷ, nhanh chóng cúi người xuống, nôn ra một trận dữ dội!

Rất buồn nôn.

Nàng cố gắng hết sức muốn đuổi đi hình ảnh đáng sợ trong đầu kia, lại bị chính cảm xúc trong người doạ đến không kềm chế được.

Mặc Uyên kiềm hãm động tác lại!

Tóc dài như tảo biển che phủ trên cơ thể trong suốt, trắng bệch của cô gái trẻ, nàng đau đớn mà cúi người nôn khan, từ cổ đến ngực là những đường cong hoàn mỹ khiến người ta hít thở không thông, nhất là chữ “Nô” trước ngực đã bị hắn hôn tới ra máu, tại nơi đã từng là sắc trắng trong suốt giờ đã thành một mảng hồng.

Cơn giận dữ bốc thẳng lên đỉnh đầu làm cho sắc mặt Mặc Uyên trong nháy mắt lạnh như băng! Hắn mạnh mẽ kéo nàng qua, đem phần thân trần của nàng hung hăng chôn sâu vào trong ngực “Ngươi rất buồn nôn? Ta đụng vào khiến ngươi cảm thấy buồn nôn?”

Vừa mới nôn khan đã vắt kiệt hết sức lực của nàng, Lạc Cơ Nhi suy yếu thở hổn hển, muốn nhắm mắt lại, bả vai mềm mại lại bị hắn giày vò đến chảy cả nước. Nàng miễn cưỡng mở mắt, không dự đoán được sẽ thấy vẻ mặt nổi giận của hắn.

“Vì sao ngươi không giết ta ?” Giọng nói mang theo hơi thở mong manh truyền ra từ đôi môi mỏng, nàng dùng ánh mắt thê ai nhìn hắn, ngực phập phồng, giống như một con thú nhỏ không chịu nổi bạo ngược, muốn dùng cái chết để trốn tránh…

“Muốn chết?” Ánh mắt Mặc Uyên lạnh lùng nhìn người con gái trước mặt .

Khoé môi hắn xuất hiện một nụ cười lãnh đạm mà tà mị không thể hiểu nổi.

Nụ cười kia khiến cho Lạc Cơ Nhi nhịn không được rùng mình một cái!

Cổ tay đau xót, Lạc Cơ Nhi kêu ai một tiếng, cảm giác hai tay đang chống đỡ cơ thể bị một đại chưởng kiềm chế, thô bạo mà đặt lên đỉnh đầu! Nàng không khỏi cong người lên, cổ tay bị vặn đau đớn, làm cho ngực càng thêm mở rộng, phơi bày tất cả!

“Trước khi ta chơi đùa đủ, không ai có thể được tìm đến cái chết!” Giọng nói lạnh lẽo làm người ta rợn cả sống lưng .

Mặc Uyên lưu luyến nơi khuôn mặt đang ẩm ướt mồ hôi của nàng, hơi thở phả vào tai nàng, nàng giãy giụa muốn né đi tiếng nói của hắn, vành tai bỗng nhiên cảm nhận một trận nóng bỏng, hắn hung hăng ngậm chặt nó, không ngừng liếm!

“A” Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, e sợ hắn nghe được tiếng rên ngâm nho nhỏ đứt quãng.

Đại điện lặng im, phơi bày trên toạ ỷ, táo bạo như vậy không hề che đậy khiến nàng nhục nhã đến không mở nổi mắt! Nàng không có dũng khí, lại càng sẽ không tha thứ cho hắn vì đã giày vò mình tùy ý trên đại điện rộng lớn này!

“Không cần ở chỗ này…cầu ngươi, không cần tại đây!” Từ hơi thở tà mị mà đoán ra ý đồ của hắn, Lạc Cơ Nhi cầu xin, nàng không cần…Không cần thân thể rách nát của chính mình cứ như vậy bại lộ trên đại điện lạnh lẽo này.

Một tiếng cười khẽ, Mặc Uyên buông nàng ra, vành tai đáng yêu của nàng bị hắn hôn đến ửng hồng, “Vì sao không cần tại đây? Không nên quên ngươi là tù binh của ta, là nô nhi của ta… Ta có quyền muốn ngươi ở bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào!”

Lời nói trắng trợn khiến cho toàn thân Lạc Cơ Nhi run rẩy dữ dội, mắt nhắm lại, từ chối nhìn vào hắn!

“Ngươi cần được dạy dỗ, nô nhi.” Kề sát vào khuôn mặt nàng, Mặc Uyên mang theo một sức lôi cuốn kì lạ, bàn tay lần vào y bào mê hoặc toàn thân của nàng, cảm thụ cảm xúc run rẩy yếu ớt, “Không ai thích ‘làm’ cùng một con cá chết, cho nên…”

Lạc Cơ Nhi trong lòng một trận kinh sợ. Bỗng nhiên, ánh mắt mông lung mờ nước mở ra, cảm giác được tay hắn dò xét vào phần da thịt trần trụi bên trong y bào, theo đường cong của ngực nàng nhanh chóng đi xuống!

“Không…không cần, đừng…” Ngăn cản không có hiệu quả, nàng hít vào một luồng lương khí, cảm thấy chỗ đó đang bị một bàn tay nóng bỏng xâm chiếm. Mang theo ma lực dụ hoặc, ngón tay thẳng tắp thăm dò vào nơi ấm áp, mềm mại của cơ thể nàng.

Xúc giác mẫn cảm, cảm giác khuất nhục vì bị xâm chiếm. Một trận sợ hãi tập trung ở bụng nàng, Lạc Cơ Nhi trong nháy mắt cảm thấy chua xót, nàng vẫn còn nhớ rõ sự xâm phạm đau đớn này, nhớ rõ hắn mãnh liệt và tham lam, nhớ rõ sự chà đạp cùng giày vò kéo dài như không có điểm cuối kia …

“Đừng… Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha ta…”

Nàng e sợ cái loại cảm giác tra tấn đến điên cuồng này, nàng chán ghét tiếng rên ngâm của chính mình, chán ghét tiếng nói cầu xin tha thứ của mình, chán ghét sự bất lực không thể chống cự được hắn. Nàng không cần cứ như vậy mà trở thành vật độc chiếm dưới thân hắn!

“Ta không thích nữ nhân không chuyên tâm.” Hơi thở nóng bỏng của Mặc Uyên tự do vờn quanh mặt nàng, động tác càng thêm làm càn rỡ, “Hãy cảm nhận nó, nô nhi, ta sẽ cho ngươi khoái hoạt…”

Sẽ không…Tại sao lại có thể như vậy.

Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang thiêu đốt ở bên trong cơ thể, đến từ dưới thân, sắp phá tan cổ họng của nàng, nàng quật cường cắn chặt môi dưới của chính mình, hai tay bị kiềm chế đến nỗi nổi lên dấu vết màu đỏ …Một dòng tơ máu chảy xuống cằm thì bị Mặc Uyên liếm sạch, nàng cảm thấy một trận tê dại như len lỏi vào từng dây thần kinh trong cơ thể, một trận mãnh liệt nháy mắt thổi quét qua toàn thân!

“Đừng…” Giằng co thật lâu, mãi đến khi nàng cảm nhận được rõ ràng ngón tay hắn còn đang ở trong cơ thể nàng, cảm giác xấu hổ tự động phát sinh, thở dốc không thể bình ổn lại, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn mang theo tính xâm lược mãnh liệt đang nghiền ngẫm nhìn cảnh tượng này.

“Nếm rất ngon ngọt phải không? Chúng ta đây tiếp tục…”

Tiếng nói quỷ mị bên tai vang lên, một từ “Không” vừa mới ra khỏi miệng đã bị môi hắn xâm chiếm…

Chỉ còn một giọng nức nở khẽ giống như ngâm nga, Lạc Cơ Nhi cả người giống như bị lửa thiêu đốt, rung động mãnh liệt khiến cho nàng muốn bật khóc lên, nhưng làm sao cũng không trốn khỏi bị đại lực kiềm chế, chỉ có thể giống như con rối bị hắn trêu đùa đến hoàn toàn không thể khống chế được…

Một lúc lâu sau, trong đại điện chỉ còn lại còn lại tiếng khóc nức nở và tiếng rên rỉ.

Lúc Phong Dực đi tới đã chú ý đến tiếng động ở bên trong, chần chừ hồi lâu nhưng không dừng bước, đẩy cửa điện đi thẳng vào —

Trên đại điện cảnh tượng mị hoặc đến cực điểm, dây dưa không ngớt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.