Xe ngựa phát ra một tiếng chi nha, ngừng lại.
Lạc Cơ Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lúc
này gió tuyết hình như cũng không hề mãnh liệt, trên cánh đồng tuyết trắng xoá,
chỉ còn lại vài bông tuyết như lông ngỗng lẳng lặng rơi xuống đất.
Một luồng ấm áp truyền đến, thân mình bị một tấm áo
choàng nhung từ phía sau bao lấy, trên lưng cứng lại, bị ôm xuống xe.
Luồng khí lạnh thấu xương trong nháy mắt thổi tạt
vào mặt, Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, trong ngực cũng có chút nhảy nhót, khẩn cấp lấy
chân đạp đạp xuống lớp tuyết dày phía dưới, phát ra tiếng kẽo kẹt rất to, khuôn
mặt nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt trong suốt tràn đầy ý cười, trông thấy khuôn mặt
góc cạnh rõ ràng của hắn, trong khung cảnh tuyết trắng lại càng có vẻ tuấn lãng
thanh nhã hơn.
Con ngựa đứng tại chỗ phun khí nóng hổi, đuôi ngựa
càng không ngừng vung vẩy, đem từng mảnh từng mảnh bông tuyết vẩy đến tung lên
mặt nữ hài kia, đến mức làm nàng thấp giọng rên khẽ.
Hoa tuyết lạnh lẽo trên mặt hoa tan ra, Lạc Cơ Nhi
muốn giơ tay lau đi, lại bị hắn bắt được cổ tay, nháy mắt sau đó, hơi thở nóng
cháy sát qua gương mặt, một chút lạnh lẽo kia bị cái hôn ấm áp bao trùm, trong
nháy mắt hình như thần trí cũng quên mất cái băng lạnh của tuyết trời.
Ôm eo thon của nàng, bên môi Mặc Uyên nở một nụ cười
hờ hững mà sủng nịch, “Đi thôi.”
Từng bước một đi về hướng đỉnh núi Tuyết sơn, phóng
tầm mắt nhìn sang, trước mắt trắng như tuyết, không nhìn rõ là có sự hiện hữu của
mặt trời hay không, chỉ cảm thấy ánh tuyết trắng đang phơi bày giữa ánh mặt trời
càng được chiếu sáng hơn bao giờ hết. Bước đi của nàng lảo đảo, suýt nữa ngã sấp
xuống, lạị được cánh tay kiên cố của hắn gắt gao nắm chặt vai, khuôn mặt ửng đỏ,
chóp mũi bị ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt qua, bên tai nghe được ôn
nhuận lại nùng tình một câu, “Cẩn thận một chút…”
Dưới đáy lòng nhè nhẹ từng sợi từng sợi dập dờn, là
cảm động sao?
Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy viền mắt ấm áp, vươn bàn tay
nhỏ bé chui vào tay áo của hắn, mải mê nắm lấy lòng bàn tay ấm áp kia.
Rốt cục cũng đi tới đỉnh núi Tuyết sơn, từ nơi này
nhìn xuống phía dưới, có thể thấy chung quanh những vùng tuyết trắng nhấp nhô
liên miên, cùng với một tòa thành trì non trẻ ở phía nam kia, toàn bộ Khải Lăng
thành yên tĩnh mà lẳng lặng ngủ say, bốn phía là những khoảng mênh mông bao phủ
tuyết trắng.
Mặc Uyên chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài
chạm lên lớp tuyết dày, nhẹ nhàng khắc một dấu vết trên tuyết.
“Muốn làm gì?” Nàng nhẹ giọng hỏi, có thể nhìn ra hắn
là đang đo độ dày của tuyết.
“Ta đang nghĩ, ở đây có đủ lạnh hay không, có thể
đưa hắn tới nơi này bảo tồn không bị tổn hại hay không…” Ngón tay thon
dài đâm thật sâu vào trong lớp tuyết, cho đến khi chôn vùi toàn bộ cổ tay, cũng
chưa thể chạm được đến đáy, hắn thản nhiên nói, trên vầng trán tuấn nhã hằn lên
đầy những đau đớn khắc cốt ghi xương.
Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, vươn bàn tay nhỏ bé tới
rút bàn tay đang chôn trong tuyết của hắn ra, dùng hai tay nỗ lực truyền nhiệt
vào đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn, “Chỉ có đủ lạnh, mới có thể làm nước ngưng kết
thành tuyết phiêu đãng rơi xuống, cũng chỉ có đủ lạnh, thì tuyết ở đây quanh
năm mới không tan, cho nên, ta nghĩ là có thể được…”
Đôi mắt trong veo ngước lên, ngắm nhìn vào đôi mắi
tuấn lãng bức người của hắn, “Ngươi đã dẫn hắn tới đây nhiều lần rồi sao?”
Mặc Uyên hơi nâng mắt lên, ngón tay thon dài theo
khuôn mặt của nàng trượt xuống, vén làn tóc đen về phía sau vành tai: “Còn cả mẫu
phi…”
Hắn đứng dậy, đi về phía chiếc xe ngựa cách đó không
xa.
Lan phi… trong lòng Lạc Cơ Nhi hơi ngạc nhiên, ở
phía sau hắn khẽ hỏi: “Là chuyện khi nào?” Nàng chưa bao giờ biết hài cốt của
Lan phi từ lúc nào đã chuyển từ Yến Viên tới đây, mà bóng lưng hắn tà mị lại thần
bí, nhưng lại khiến kẻ khác cảm giác thư thái kiên định.
“Nàng đoán coi.” Đôi môi tuấn dật của hắn thốt ra
hai chữ, vẻ tươi cười thanh nhã chợt lóe qua ở nơi tuyết trắng, làm cho trong
nháy mắt liền mất hồn phách, liền sa vào giữa hồ sâu kia.
Tuyết lạnh lẽo, khiến xương cốt cũng lạnh, đâm vào
lòng bàn tay.
Không có công cụ nào khác, thì dùng tay, tại đỉnh
núi ngập tuyết đào ra một không gian đủ lớn.
Tuyết vẫn đang rơi xuống, giống như lông ngỗng, ùn
ùn kéo tới.
Lạc Cơ Nhi nhìn bầu trời, một màu trắng thê lương,
tìm không được ngọn nguồn của những bông tuyết kia, kinh ngạc nghĩ, lòng bàn
tay lại bỗng nhiên ấm áp, là hắn nắm lấy tay nàng, để vào chính trong ngực hắn.
Thình lình có hơi nóng ấm khiến Lạc Cơ Nhi hơi nhíu
mày, muốn rút tay về, lại bị nắm quá chặt, nâng mắt lên, nhìn thấy trên trán hắn
có vẻ sủng nịch khắc cốt ghi xương, không cho chống cự.
Lòng bàn tay nho nhỏ rốt cục cũng ấm lại, đôi hàng
mi dày của nàng nhẹ nhàng chớp chớp, nhẹ giọng nói: “Ngươi bỏ hết mọi việc,
chính là vì muốn đưa bọn họ mai táng sao?”
Tuyết sơn xa như vậy, mãi mãi yên tĩnh như vậy, nói
cho cùng đó cũng là kết cục tốt nhất cho họ. Nữ tử khuynh quốc khuynh thành u
tĩnh kia, tên thiếu niên tuấn lãng sáng ngời kia, nhất định sẽ thích một nơi
như thế này, không có máu tanh giết chóc, không có cừu hận trả thù, cũng không
có sinh ly tử biệt.
Ánh mắt của Mặc Uyên chăm chú nhìn tuyết trắng bao
phủ, đôi môi khẽ mở: “Chỉ là trong đó còn có việc.”
Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, “Còn có cái gì nữa?”
Đỉnh núi Tuyến sơn mịt mờ, nam tử tuấn nhã tà mị ôm
vào trong lòng thân thể trắng trẻo mềm mại đến như hoà tan giữa bầu trời đầy
hoa tuyết, cười khẽ nhẹ giọng thì thầm: “Hôn ta, ta liền nói cho nàng.”
Thân thể băng ngọc kia trong nháy mắt liền ửng đỏ mặt,
đôi mắt sáng khẽ cụp xuống, hàm răng cắn cắn môi dưới đến đỏ bừng.
“Không được, xấu lắm.” Nàng cảnh cáo, bàn tay nhỏ bé
xuyên thấu qua cẩm bào nhéo lấy một miếng thịt trên cánh tay hắn, coi như khiển
trách.
Mặc Uyên cười không nói, nhìn nét đỏ ửng trên mặt
nàng dần rút đi, thật cẩn thận tới gần, hơi thở ấm áp lại mang theo mùi thơm chậm
rãi tới gần, hô hấp có chút hỗn loạn đã chứng minh nàng có chút khẩn trương. Một
lúc lâu, hai nửa của nụ hoa mềm mại mới bao trùm trên môi hắn, nếm thử hồi lâu
mới chỉ nếm đến đôi môi lạnh lẽo của hắn, đôi môi rõ ràng mềm mại, thế nhưng dù
dốc toàn lực nàng cũng đều không thể chinh phục, chỉ có đầu lưỡi viền lấy vành
môi hắn, nhẹ nhàng run run.
Một tiếng cười khẽ từ bên môi tràn ra, hắn nhìn đôi
môi nàng, bộ dạng nàng hơi lo lắng, khàn giọng lẩm nhẩm: “Vẫn là như vậy…”
Lạc Cơ Nhi không rõ nguyên cớ, đôi mắt trong suốt mở
to, tràn đầy lờ mờ ủy khuất cùng nghi hoặc.
“Kỹ thuật hôn,” Hắn hảo tâm nhắc nhở, chậm rãi lấy
tay chế trụ vòng eo thon mềm của nàng, “rất dở…”
Cơn giận nho nhỏ bốc cháy lên, Lạc Cơ Nhi nhíu mày
muốn đẩy hắn ra, phía sau lưng lại đột nhiên bị áp quay lại, đôi môi của hắn đột
kích lại, lặng yên mà che lại đôi môi đỏ bừng nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng bị
ép phải phát ra một tiếng yêu kiều, nhưng hơi thở nóng cháy của hắn liền vào
lúc này phả vào trong khoang miệng của nàng, bá đạo mà ôn nhu công thành đoạt đất.