Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Chương 10: Chương 10: Cả thế giới đều điên chỉ một mình ta tỉnh




Từ nhỏ đến lớn, ai nấy cũng lấy làm ghen tỵ vì tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có, là con của Triệu phú gia giàu nhất thành phố này. Mọi người đều tỏ ngưỡng mộ và xun xoe nịnh nọt. Tất cả ý đồ của họ đều rõ ràng, muốn lấy được chút lợi ích của nhà chúng tôi. Tôi có bạn không? Tôi chỉ có một đám chó theo chân mà thôi.

Tên tôi là Triệu Lục Bảo, là viên ngọc quý của nhà họ Triệu.

Người ngoài nhìn vào thì có thể hiểu được gì về gia đình của tôi được chứ. Bên ngoài hào nhoáng, êm ấm; bên trong chỉ là một thứ hạnh phúc giả tạo rỗng tuếch. Từ khi tôi bắt đầu có hiểu biết, mẹ tôi đã nói về cha tôi như một lão già độc ác, hợm hĩnh và mê gái. Bà coi khinh ông và chỉ biết đau buồn khóc than cho thân phận mình.

Mẹ tôi xuất thân danh môn, là một tiểu thư của gia đình quý tộc có địa vị trong xã hội. Thế nhưng gia đình bên ngoại tôi đã bắt đầu suy tàn, nên một gã thương nhân hôi thối mùi tiền như cha tôi mới lấy được bà. Mới bốn tuổi, tôi đã bắt đầu học được cái gì là hôn nhân vì tiền bạc, cái gì là gả bán con gái, cái gì là dâm loạn và ngoại tình. Làm sao mẹ tôi có thể yêu quý đứa con trai của cha tôi cho được. Thứ duy nhất trên đời mà bà yêu quý chính là bản thân mình, vì vậy bà dành hết thời gian để ngồi khóc thương cho cuộc đời của chính bà. “Ta lẽ ra không nên gả cho ông ấy!” Bà nhìn tôi bằng đôi mắt bi thương và phẫn uất.

Tôi không thể nào chịu nổi ánh nhìn đó.

Cha tôi là một thương nhân thành đạt, ông ấy làm ra tiền và biết cách tiêu tiền. Những cô gái trắng trợn đi ra đi vào trong nhà tôi. Họ đi vào phòng của cha tôi, còn mẹ tôi thì khóc rống. Tôi không hiểu tại sao lại có sự khác nhau nhiều đến như vậy. Những cô gái mạnh mẽ không hề biết run sợ khi bị người ta thoá mạ và chà đạp, và người phụ nữ mỏng manh yếu đuối luôn tin rằng mình là kẻ bất hạnh nhất trên thế gian này. Tôi rất sợ ánh mắt của mẹ mình, nỗi ai oán trong đó khiến tim tôi đau đớn.

^_^

Năm đó tôi mười hai tuổi, lần đầu tiên vừa mắt được một thứ đặc biệt xuất hiện trong cuộc sống đơn điệu thường nhật. Đó là một học sinh chuyển trường vào giữa học kỳ, chắc chắn là không hề cùng giai cấp với toàn bộ cái trường toàn dân quý tộc mà tôi theo học. Nó đứng đó, trơ trọi lạc lõng với hoàn cảnh xung quanh, trong đáy mắt nhen lên một chút bi thương. Tim tôi nhói lên một hồi, sợ rằng đôi mắt kia sẽ tiếp tục biến thành đôi mắt của mẹ tôi. Đôi mắt khiến tôi đau đớn mỗi khi nhìn vào.

Thật trùng hợp khi nó được xếp ngồi cùng bàn với tôi. Với khả năng ảnh hưởng của mình, tôi có thể dễ dàng xin thầy giáo cho một bàn riêng khác, nhưng tôi muốn bảo vệ nó, ít nhất là khiến nó không bị những đứa độc ác khác bắt nạt. Để nó không trở thành con mồi của kẻ khác, tôi biến nó thành đối tượng trêu chọc chỉ của riêng mình.

Đã từng nghe ý tá ở trường nói rằng phơi nắng rất tốt cho sức khoẻ, tôi nhường nó chỗ ngồi ưa thích bên cửa sổ của mình. Tôi đưa nó nhiều tiền để đi mua bánh, giả vờ ăn không hết để nó ăn ké. Tập vở bút viết của nó đều thật tệ, tôi giả vờ quên bút chiếm đoạt hết mớ bút rẻ tiền kia. Ép nó nhận cây bút đắt tiền của mình, với lý do chép bài dùm tôi.

Dáng nó ngồi co ro dưới gốc cây sau buổi tan học thật cô quạnh và thê lương. Nó như một con mèo hoang tội nghiệp bị người ta bỏ rơi bên lề đường vậy. Tôi không chịu nổi, dặn lái xe mỗi ngày đón mình trễ nửa tiếng, cùng nó chơi đùa cho đến giờ em nó tan học. Đúng vậy, tôi đối với nó chỉ có duy nhất một cảm giác quan tâm thương hại mà thôi.

Vật cưng được yêu chiều quá mức cũng có lúc sẽ trở nên hư hỏng. Nó càng lúc càng quá quắc, dám cãi lời tôi, dám bỏ chạy trốn trên chạc cây cao. Tôi quyết tâm bắt được con mèo đáng ghét kia để trừng phạt mới được. Té từ trên cao xuống, tôi bị đập mạnh, đau muốn nín thở. Còn đôi mắt trong veo kia lo lắng, sợ hãi nhìn tôi. Đừng, đừng bao giờ mang theo vẻ buồn đau như thế, đừng bao giờ trở thành đôi mắt của mẹ tôi. Tôi ngất đi.

Bác sĩ chẩn đoán tôi bị gãy tay, nghỉ ở nhà một tháng. Lòng tôi bồn chồn không yên muốn đi gặp nó một lần nữa. Từ buồn đau đi đến tuyệt vọng cũng chỉ có một khoản cách mong manh mà thôi. Mà tôi không muốn bất kỳ ai trở thành giống như mẹ mình.

Cuối tháng đó mẹ tôi tự tử. Bà bị bắt gian tại trận khi đang ở trên giường với người tình cũ của mình. Quá xấu hổ và bức bách nên bà nhảy từ trên lầu cao xuống. Tôi đứng bên cửa sổ vỡ toan, nhìn thân thể máu me nằm dưới sân. Trên tay tôi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt ấm nóng của bà. Trước khi chết tại sao lại kéo tôi đến đây, tại sao lại khóc lóc kể lể với tôi, tại sao để tôi chứng kiến sự đau khổ tuyệt vọng và hình ảnh kết thúc bi thảm của bà?

Cho đến tận lúc cuối cùng bà vẫn cho rằng mình là người đau khổ nhất thế gian, còn cha tôi là tội đồ cho tất cả sự bất hạnh đó. Sao bà chưa từng nghĩ đến tôi, nghĩ rằng tôi sẽ chịu giày vò như thế nào khi thấy mẹ mình khóc, khi nghe về những lời tố cáo đáng sợ về cha mình. Tôi không ưa gì cha và lại càng hận mẹ. Những người phụ nữ thật đáng sợ với nước mắt và ánh nhìn bi ai.

Cha tôi hốt hoảng chạy đến ôm tôi vào lòng. Thân thể tôi lạnh ngắt, hai tròng mắt khô khốc, còn gương mặt thì cứng đờ. Đóng cửa trái tim lại để không còn bất cứ mối cảm xúc nào làm ảnh hưởng đến mình. Chỉ có trái tim trống rỗng mới là nơi an toàn nhất để trú ngụ.

Các bác sĩ chẩn đoán tôi bị trầm cảm do sốc trước cái chết của mẹ. Tôi muốn nhanh chóng đi học trở lại, nhanh chóng trở về chỗ ngồi ấm áp bên cửa sổ của mình, nhanh chóng cảm nhận được sự an tĩnh nhẹ nhàng khi có một con mèo bên cạnh.

Biến mất không để lại dấu vết, cứ đơn giản như chưa hề tồn tại trên đời này. Triệu Lục Bình, cô đáng ghét lắm, tại sao chưa nói với tôi tiếng nào mà lại bỏ đi? Tất cả giống cái trên đời này đều là loại vô ơn, máu lạnh. Họ chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ biết thương xót cho thân phận mình, chỉ biết hưởng thụ vì mình. Tại sao lúc tôi cần có một người ở bên cạnh thì không còn ai hết vậy? Tất cả đều rủ nhau bỏ đi hết.

Tôi không muốn gặp ai cả. Toàn bộ những người trên thế gian này chỉ toàn là ích kỷ mà thôi. Chỉ khi ở một mình tôi mới không bị sự ích kỷ của họ làm hại. Đúng vậy, tốt nhất là không gặp gỡ bất cứ người nào hết. Tôi đóng cửa phòng lại, không cho bất cứ kẻ nào vào. Căn phòng im lặng chính là một nơi chốn an toàn cho bản thân tôi. Các bác sĩ chẩn đoán tôi bị tự kỷ ám thị.

“Như vậy là bị điên hả?” Cha tôi gào lên.

“Không, chỉ là tâm thân có chút vấn đề. Kết hợp dùng thuốc điều trị sẽ từ từ suy giảm thôi.” Các bác sĩ nhẹ nhàng trả lời.

Rốt cuộc cha tôi cũng không biết được thật ra các loại thuốc bác sĩ kê cho tôi có tác dụng không. Bởi vì tôi không chịu uống bất kỳ loại thuốc gì, cũng không chịu mở cửa cho bất cứ ai vào. Tôi phải bảo vệ chỗ an toàn duy nhất của mình.

Khi tôi cần ăn sẽ luôn có thức ăn đặt sẵn ở cửa. Khi tôi muốn gì thì ghi lại một mẫu giấy dán bên ngoài, ngay hôm sau sẽ có người đáp ứng yêu cầu của mình. Trong thời gian tự nhốt mình trong phòng, tôi chỉ thích đọc sách. Trong sách có rất nhiều chuyện về thế giới này, về con người, nhưng thật ra lại chẳng có con người nào hết. Tất cả đều là chữ viết.

Cuối cùng, cha tôi chỉ chịu đựng được một năm thì phá cửa xông vào. Tôi phản ứng kịch liệt để bảo vệ chốn an toàn của mình. Có lẽ đã có vài người bị thương. Tôi không nhớ rõ lắm. La hét, gào thét ... và sau đó bị người khác chích cho một mũi thuốc. Tôi gục xuống, cho đến khi tỉnh lại, phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng xa lạ. Lại tiếp tục gào thét và đập phá. Bị cột lại, bị chích thuốc, thường xuyên mê mê tỉnh tỉnh. Sau một thời gian tôi không còn ý thức đập phá nữa. Được cho đi lại nhiều hơn, được thấy nhiều người cũng mê mê tỉnh tỉnh như mình. Tôi khịt mũi cười vào ba chữ ‘viện tâm thần’. Nơi đây chỉ chuyên để nhốt mấy người điên. Nhưng thật ra bản thân tôi biết mình vẫn đang vô cùng tỉnh táo, nếu có điên thì toàn bộ là thế gian này đều là kẻ điên cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.