Tuyết Dạ Phi Hành

Chương 40: Chương 40: Anh là ai đến dạy tôi cách yêu điên cuồng




Năm ngoái vào ngày sinh nhật của Mộ Hàn, Nhạc Thần An đang bận rộn biểu diễn tiết mục thất tình một mình, cứ như vậy để mặc qua đi.

Năm nay cậu đã lên kế hoạch từ sớm, chuẩn bị thế giới riêng của hai người vào ngày sinh nhật anh.

Cậu dẫn Mộ Hàn đi xem Live House, hình như anh có điều suy nghĩ nên cứ đứng chìm nghỉm trong đám người như mê như say. Thi thoảng Nhạc Thần An có nghe đĩa nhạc kỷ niệm của Phế Vật Điểm Tâm mà Lâm Thiến tặng cậu, cho dù không có dòng chữ trên màn hình lớn như một buổi hòa nhạc của các ngôi sao thì bây giờ cậu vẫn có thể gào lên mấy câu theo nhịp trống giữa không gian đinh tai nhức óc này.

Lúc tan cuộc, đèn sáng lên, cậu nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Mộ Hàn thấy âm thầm thỏa mãn. Anh xoay người muốn rời đi theo dòng người tản ra, Nhạc Thần An kéo tay anh lại: “Chờ đã.”

Đèn trần trong khu vực xem lại bị tắt lần nữa, sân khấu đột nhiên tối om. Những người hâm mộ chưa kịp giải tán hoảng sợ trước bóng tối đột ngột và la hét. Nhạc Thần An buông tay anh ra rồi chạy đến sân khấu chìm trong bóng tối.

Đến khi đèn sân khấu được bật lên, chỉ có duy nhất nơi Nhạc Thần An đang đứng được ánh sáng trắng rọi xuống.

Dưới sân khấu quá tối nên chỉ miễn cưỡng nhìn thấy bóng người, âm thanh thì thà thì thầm tò mò thảo luận bên tai không dứt. Bọn Lâm Thiến đã rời khỏi sân khấu đứng ở bên dưới, chỉ để lại tay keyboard giúp cậu đệm nhạc. Cậu đỡ micro, lòng bàn tay căng thẳng rịn ra một tầng mồ hôi. Đã rất rất lâu rồi không ca hát, lần cuối cùng đứng trên sân khấu hình như là lần diễn văn nghệ ở trường Đại học. Không biết có phải được di truyền gen nghệ thuật của An Nhiên không, cậu biết hát.

Nhạc Thần An tránh micro hắng giọng một cái, khẽ gật đầu ra hiệu với tay keyboard đứng gần bên cạnh. Khúc nhạc dạo êm ái như dòng sông trôi vang lên, còn chưa làm tan hết sự xao động đã chậm rãi lắng xuống, toàn bộ không gian yên tĩnh lại.

Dường như cậu tìm được đôi mắt kia trong bóng tối, phản chiếu ánh sáng rực rỡ hơn hẳn xung quanh.

Những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm

Tôi tiếp tục lang thang dưới trời sao rực rỡ này

Tôi mít đặc vất vả bôn ba trong cuộc sống hiện tại

Bởi vì đôi mắt của anh đã hóa thành ánh sáng

Cả thế gian này trở nên xinh đẹp và hoàn mỹ

Nhưng vẫn thua trước dáng vẻ đáng yêu của anh

Anh khiến tôi giơ hai tay đầu hàng

Bước ra khỏi tường thành và mọc đôi cánh dài

Ánh đèn trên sân khấu không biết do ai điều khiển, các chùm sáng bật lên rất đúng lúc, lướt qua xuống dưới sân khấu.

Đứng ở hàng đầu tiên sau lan can có mười mấy người, có Lâm Thiến, có anh chàng đánh ghi-ta, có những người hâm mộ yêu âm nhạc còn chưa kịp rời đi, mọi người cùng ngẩng đầu lên nhìn cậu, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Sự lo lắng ban đầu của Lâm Thiến hoàn toàn biến mất, một phiên bản dịu dàng êm ả hơn của “Khi tình yêu xuất hiện“(*) được cậu thể hiện rất chỉn chu, thiếu đi tiếng trống và tiếng đàn ghi-ta, ca khúc trữ tình trở nên êm tai hơn hẳn. Người của ban nhạc giơ cánh tay lên làm động tác tôi yêu bạn với cậu.

(*) Ca khúc thuộc Album đầu tiên của ban nhạc alternative rock Đài Loan Ngũ Nguyệt Thiên (MAYDAY) phát hành năm 1999. Nghe bài hát tại đây.

Anh là ai đến dạy tôi cách yêu điên cuồng

Dạy tôi dũng cảm khiêu chiến cả thế giới

Trong cơ thể

Tồn tại cả cảm giác yêu và được yêu

Không quan trọng tôi yêu ai

Chẳng ai có thể vạch ra được ranh giới trong tình yêu

Trong cơ thể

Sức quyến rũ mãnh liệt chẳng thể chối từ.

Lời ca đã thuộc lòng từ lâu, cuối cùng hôm nay đã tìm được người khiến cậu muốn hát cho anh ấy nghe.

Mộ Hàn không đứng chung với bọn họ, anh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, tại nơi cậu buông tay anh ra.

Một con người lặng lẽ giống như vì sao.

Chỉ có dốc sức đến gần anh mới có thể cảm nhận được sức hút của anh, quan sát đánh giá từ trong ra ngoài, bất cứ thời khắc nào cũng có thể phát nổ.

Ánh sáng từ anh đâm xuyên qua tầng khí quyển, từ trường sẽ dẫn dắt quỹ đạo của cậu, gây ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu giống như thủy triều lên xuống, dụ dỗ cậu đi sâu vào trong tìm kiếm.

Đôi mắt kia luôn sắc bén như lưỡi dao phá vỡ lớp ngụy trang. Khi thì dửng dưng giống như ánh trăng sáng hờ hững không tranh chấp với thiên hạ; khi lại dịu dàng giống như giây phút này, giống như cả thế giới của anh bỗng chốc thu bé lại vào một bóng hình duy nhất, nơi nơi đều là cậu, xung quanh đều là hơi thở mềm mại bảo hộ, giúp cậu yên tâm lơ lửng trong đó.

Nhạc Thần An nói: “Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”

Cuối cùng gương mặt anh đã có biểu cảm, anh nghiêng đầu nhếch môi, ấn đường dãn ra, dãn ra rất rộng, ngay sau đó híp mắt lại cúi đầu xuống. Nhạc Thần An nhìn thấy Mộ Hàn cười đến say lòng, không phải nụ cười mỉm khắc chế mà là một nụ cười ngọt ngào gãi ngứa trái tim cậu, giống như khi còn trẻ con giữa mùa hè nóng bức được mua cho cây kem, cắn miếng đầu tiên bao giờ cũng thấy thỏa mãn nhất.

Cậu không kiên nhẫn được nữa, giao lại micro cho tay chơi keyboard, bước lên trước nhảy thẳng khỏi sân khấu cao. Khoảnh khắc hạ xuống đất, Mộ Hàn giống như dùng chiêu dịch chuyển tức thời, nhảy qua lan can đứng trước mặt cậu dang tay ra.

Tác động của việc tiếp đất mang lại cảm giác trống rỗng nhất thời cho cả cơ thể, bao nhiêu con mắt dõi theo hai người, cậu nhận ra mình đã hôn lên cánh môi ấm áp của anh, xung quanh vang lên tiếng hò hét chói tai, có tiếng huýt sáo nữa. Tay keyboard trên sân khấu tận tụy hát nốt nửa đoạn sau thay cậu. Cậu khẽ thủ thỉ bên tai Mộ Hàn nói: “Yêu anh, sinh nhật vui vẻ.”

Mộ Hàn ôm cậu thật chặt, chặt đến nỗi xương sườn cậu như sắp gãy: “Về nhà chưa?”

“Ừm.”

Nhạc Thần An đã đặt sẵn một chiếc bánh gato cà phê siro phong cỡ nhỏ trong tủ lạnh. Chiếc hộp màu trắng được buộc bằng một dải ruy-băng màu nâu rộng bằng nửa lòng bàn tay: “Mặc dù cái này không phải em tự làm nhưng em và chị chủ tiệm bánh ngọt đã cùng nhau nghiên cứu công thức mới.”

Cởi dây ruy-băng và mở hộp, bên trong là một chiếc bánh hình vuông 6 inch(*) không tì vết, thoạt nhìn giống như bánh tiramisu bình thường.

(*) Bánh cỡ 15.24cm.

Nhạc Thần An cắt một góc bánh, từ vết cắt có thể nhìn thấy nhiều lớp bánh có độ đậm nhạt khác nhau xếp chồng lên ngay ngắn. Cậu dùng nĩa xắn một miếng bánh, bảo đảm có tất cả các lớp bên trong đút vào miệng Mộ Hàn: “Nếm được gì nào?”

“Ừm…Có rượu…” Mộ Hàn lúng búng nói.

“Còn gì nữa không?”

“Cà phê…siro lá phong…”

Cây thùa(*) được đun chảy với siro phong rồi được phết lên đế bánh chiffon mềm xốp, phủ thêm một lớp kem sữa cà phê rồi thêm một lớp bánh, phết một lớp kem rồi lặp lại bước này một lần nữa. Cuối cùng phủ kem sữa cà phê bọc toàn bộ bánh lại và rắc lên bề mặt một lớp bột quế được đốt bằng lửa trần. Cậu tạo ra hương vị này dựa vào ly rượu trong ký ức lần đầu tiên gặp Mộ Hàn.

(*) Loại cây được sử dụng để tạo ra rượu Tequila mà Mộ Hàn hay uống.

Ban đầu Nhạc Thần An muốn tự làm nhưng thật sự không thể làm được như ý muốn, không thể làm gì khác đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của chủ tiệm bánh ngọt gần studio làm việc. Chủ tiệm nghe công thức này cảm thấy rấc đặc biệt nên đồng ý làm thử, không ngờ thành phẩm đạt được có mùi vị ngon hơn tưởng tượng rất nhiều, các lớp hương vị phong phú, hương cà phê đăng đắng làm giảm bớt sự ngọt ngấy của bơ sữa. Vị rượu nhẹ quyện trong lớp bánh chiffon dày xốp, thơm nồng nhưng không cay, người không uống rượu cũng sẽ thích. Cuối cùng rắc thêm bột quế được đốt bằng súng mồi lửa, hương vị ngọt ngào được khói hun nóng để lại dư âm ngon miệng.

“Em có quà cho anh.” Nhạc Thần An hiếm khi nào thấy ngại ngùng.

“Không phải cái này ư?” Món bánh này đúng là hợp khẩu vị anh, cầm nĩa lên là không buông xuống được. Khi Mộ Hàn mở miệng nói chuyện ngập tràn mùi hương thơm nồng đặc trưng của cà phê.

“Không phải.” Nhạc Thần An chỉ vào cái ghế trong góc, phía trên đặt một bảng acrylic trong suốt khổ A4 trên đó. Mộ Hàn lau tay, đi tới mới phát hiện giữa bảng arcylic được che lại bằng một tờ giấy.

Trên đó là một tác phẩm nhiếp ảnh chụp trên núi Cook phủ đầy tuyết, trên sườn núi đang xảy ra một trận tuyết lở, lưng chừng núi tuyết đang dần dần sụp đổ, bụi tuyết mù mịt đuổi theo một bóng người như đang hạ cánh từ trên trời xuống.

Phía dưới hình viết:

NATIONAL GEOGRAPHIC

TRAVEL PHOTO CONTEST

GRAND PRIZE

Nhạc Thần An

“Đây là…bài dự thi nhiếp ảnh của National Geographic ư?” Mộ Hàn rụt tay vào ống tay áo, lau đi lớp bụi phủ trên đó đã được một thời gian.

“Ừm…Thầy Quý lựa chọn một vài bản thảo từ kho tư liệu thực tế ở studio rồi mang đi gửi dự thi, em cũng không biết. Không ngờ lại đạt giải được.” Nhạc Thần An xấu hổ cười: “Tác phẩm du lịch đẹp nhất của năm.”

Thực tế thì tin tức này đã xuất hiện từ cuối năm ngoái và gây xôn xao không nhỏ trong cộng đồng nhiếp ảnh. Một nhiếp ảnh gia mới 21 tuổi ít được biết đến, không phải là người đạt giải nhất từ bất kỳ một cuộc thi nào nhưng tác phẩm vẫn nổi bật giữa vô số tác phẩm khắp thế giới, âm thầm bộc lộ tài năng giật được giải thưởng lớn này.

Thẩm mỹ không có tiêu chuẩn, đương nhiên có người không phục nhưng kết quả ở trước mặt bọn họ rồi, cho dù nghi ngờ cũng không để làm gì cả.

Đáng tiếc khi đó Mộ Hàn vẫn còn đang nằm viện, Nhạc Thần An không rảnh quan tâm đến những tranh cãi này, càng không có tâm trạng nghiêm túc cảm nhận sự vui sướng.

“Em muốn tặng anh thứ này à?” Mộ Hàn ôm bảng arcylic ngồi về cạnh cậu.

“Ừ, tặng anh đó.” Nếu như không phải anh, có lẽ cả cuộc đời này em sẽ chẳng thể trải nghiệm được hết những chuyện này, sẽ không có dũng khí vượt biển nhìn thấy một thế giới mới lạ như thế: “Cảm ơn anh.”

Nhạc Thần An ôm người trước mặt, cảm ơn anh đã xuất hiện, cảm ơn vì trận bão tuyết mù mịt hôm ấy đã khiến hai ta gặp nhau.

Cậu cảm thấy tối nay người trong ngực cậu vô cùng hưng phấn.

Lúc Mộ Hàn bất ngờ cắn cậu, cậu bị hung hăng đẩy ngã xuống sàn, gáy chuẩn bị đập xuống phía sau thì an toàn rơi vào lòng bàn tay đệm ở dưới.

Nhạc Thần An ngây người, Mộ Hàn đè lên người cậu, gắt gao cố định cổ tay cậu, cậu cố gắng giãy giụa thì nghe thấy anh đè thấp giọng, hơi thở nóng bỏng đầy cám dỗ phả vào tai: “Không cho phép nhúc nhích.”

Cậu biết Mộ Hàn vẫn luôn dung túng để cậu làm bậy, thế nhưng khi chuyện bất ngờ xảy ra, Nhạc Thần An vẫn vô cùng căng thẳng, toàn thân mất tự nhiên cứng nhắc. Cậu cố gắng khống chế không phản kháng sự kích động của đối phương, muốn phối hợp với anh.

Mộ Hàn cúi đầu nhìn cậu, còn chưa đâu vào đâu mà cậu nhóc đã căng thẳng đến mức đổ mồ hôi, môi cũng mím rất chặt, gương mặt như thể coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Anh không khỏi thở dài trong lòng. Bàn tay vuốt ve bụng và bắp thịt đang gồng lên rồi dần dần di chuyển lên bả vai cậu, hình như cậu bé của anh đã trưởng thành rồi.

Không còn cảm giác căng thẳng nữa, Nhạc Thần An tập trung chờ đợi, thế nhưng người đang đè lên cậu chậm chạm không có thêm động tác nào tiếp, chỉ có một tay vẫn đang đè lên bả vai cậu. Mãi đến khi cái tay kia bỗng nhiên siết chặt thả lỏng bắp vai cậu không có quy luật nào thì lúc này cậu mới nhận ra sự bất thường, hình như cậu nghe thấy Mộ Hàn đang thở hổn hển, hóa ra vừa rồi anh đã nín thở.

Nhạc Thần An ngồi bật người dậy, lần theo cánh tay anh, sờ xuống dưới cổ tay, quả nhiên anh đang tự làm chuẩn bị cho mình…Cậu hoàn toàn không có ý định muốn làm khó anh, trước đây chỉ muốn trêu chọc anh thôi mà.

“Đừng… động đậy…Nghe lời….” Mộ Hàn siết chặt bả vai cậu, động tác tiếp theo mang theo tiếng nỉ non: “Anh vào đây.”

Rõ ràng hơi thở nhẹ tênh như có như không nhưng giờ phút này Nhạc Thần An cảm thấy trong não mình đang có gió lốc gào thét quét qua, huyệt Thái dương cuồng loạn phối hợp với tiếng thở hổn hển bên tai. Cậu bất chấp ý tốt của đối phương, chỉ cảm thấy đầu óc mình nóng bừng lên không thể chịu thêm được nữa: “Để em giúp anh.” Cậu lần theo tay Mộ Hàn, ngón tay hai người dây dưa cùng một nơi, nhấn vào vị trí mẫn cảm quen thuộc: “Được rồi anh.”

Mộ Hàn từ từ ngồi xuống, hai tay Nhạc Thần An giữ lấy vòng eo săn chắc của anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này vừa tôn kính vừa điên dại khiến cậu một khắc cũng không thể dừng lại được.

Nhạc Thần An không kiểm soát được tiết tấu của mình, tầm nhìn bị hạn chế, cậu cảm thấy da đầu mình tê dại, Mộ Hàn không tiếng động lên xuống mang theo dòng khoái cảm tập kích khiến cậu đầu hàng, thậm chí cậu không thể chịu được sự sung sướng mà kêu rên thành tiếng. Lòng bàn tay mơn trớn dọc theo xương sống sờ xuống đến hõm lưng, sống lưng anh ngửa ra sau tựa như một cánh cung được kéo căng, đường cong bắp thịt dẻo dai co lại. Nhạc Thần An phối hợp với động tác của anh, vô thức ưỡn eo huých lên trên.

“Ưm…” Cậu nghe thấy tiếng rên rỉ ướt át như mong đợi: “Ưm, em…không được phép nhúc nhích.”

Nhạc Thần An nằm trên chiếc giường mềm mại, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Mộ Hàn thành thạo mở tủ đầu giường lấy thứ đồ giấu bên trong ra. Bên trong xếp toàn những thứ hai người không thể quen thuộc hơn được nữa.

“Sợ à?” Mộ Hàn chống người phía trên nhìn cậu cười như không cười, tròng mắt lưu chuyển ánh sáng chập chờn ám muội.

Nhạc Thần An giơ tay phác họa hàng lông mày của anh, lắc đầu một cái, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Hàn cười khẽ, xoay người xuống giường. Nhạc Thần An ngồi dậy nhìn anh đi tới cạnh bàn rút sợi ruy-băng màu nâu ở trên hộp bánh gato: “Không nhìn thấy sẽ không sợ nữa.” Trở về mép giường, anh buộc sợi ruy-băng mềm mại trước mắt cậu, thắt nút lại. Nhạc Thần An hoảng hốt: “Anh ơi, đừng che mà, em muốn nhìn anh.”

Hiếm khi nào nghe thấy cậu gọi anh mà Mộ Hàn vẫn thờ ơ, Nhạc Thần An muốn tự cởi ruy-băng xuống nhưng cổ tay bị đè lại gắt gao.

“Nghe lời.” Nói xong, Mộ Hàn hôn lên trán cậu, hôn lên đôi mắt cách một lớp ruy-băng, lưỡi dịu dàng cạy mở hàm răng cậu, chậm rãi quấn quýt dây dưa, trái tim cứ dần dần thả lỏng xuống, tan chảy trong tình yêu nóng bỏng.

Đôi mắt chìm vào bóng tối khiến cậu cảm nhận được rất nhiều chi tiết nhỏ mà trước đây không để ý tới, cậu nghe thấy tiếng vải vóc ma sát, tiếng Mộ Hàn mở nắp chai gì đó, tiếng nhóp nhép của dầu bôi trơn nồng hương trái cây ngòn ngọt. Thứ kia của cậu được anh cầm trong tay, chăm chỉ vuốt ve, lửa dục căng tràn.

Từ trước đến giờ Mộ Hàn luôn giữ yên lặng khi thân mật, không biết có phải đã hình thành thói quen giữ im lặng khi lần đầu tiên diễn ra trên máy bay không, cho dù có ý loạn tình mê hơn nữa anh vẫn sẽ không phát ra âm thanh suồng sã, từ đầu đến cuối luôn đè nén giọng rên rỉ trong cổ họng, thi thoảng không chịu được nữa mới bật ra tiếng thở hổn hển khẽ rên. Nếu không anh sẽ dứt khoát nín thở luôn, mãi đến khi lên cao trào bắn ra mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhạc Thần An lo lắng cho tật xấu này của anh nhưng lại không nhịn được muốn xấu tính, cố ý đánh vỡ tiết tấu muốn nhìn anh nhẫn nhịn rồi vùng vẫy đến cực hạn. Đó là một trong số những cơ hội hiếm hoi để cậu có thể nghe thấy âm thanh mềm nhũn mất kiểm soát của anh. Mỗi khi khoảnh khắc ấy biến mất, đối với cậu mà nói tất cả đều trở nên vô cùng trân quý.

Buổi sáng vừa mở mắt ra, Nhạc Thần An lim dim nghiêng đầu liền đối mặt với đôi mắt của Mộ Hàn, anh đang nhìn cậu nghiêm túc, hình như vừa rồi cũng giật mình vì cậu bất ngờ tỉnh dậy.

“Em vừa mơ thấy gì đấy?” Giọng Mộ Hàn uể oải khàn khàn: “Chân mày cau hết cả lại.”

“Không có gì, mơ thấy bị khủng long đuổi.” Nhạc Thần An vươn vai đứng dậy khỏi giường: “Em xuống dưới nhà mua đồ ăn, anh nằm thêm tí nữa đi.”

Thật ra cậu không nằm mơ thấy khủng long đuổi, cũng không phải người khác đuổi mà là ba mẹ cậu.

Cậu nằm mơ thấy lúc mình và Mộ Hàn đang triền miên động tình thì ba cậu phá cửa xông vào, cậu không thể né tránh cũng không thể giải thích.

Không biết tại sao, từ giây phút tỉnh lại cậu đã mơ hồ thấy bất an, mắt chớp liên tục.

Lúc xếp hàng ở tiệm ăn sáng, điện thoại của cậu bỗng rung lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ. Theo thói quen cậu tưởng là điện thoại quảng cáo nên tắt thẳng, đối phương gọi lại lần nữa. Lặp lại ba lần, cậu nhận điện thoại, vừa định mở miệng chửi thì trong máy vang lên giọng nói khiến cậu nuốt ngược những lời chửi tục xuống bụng.

Mộ Xuyên nói: “Nhạc Thần An, hôm nay cậu đến phòng làm việc của tôi. Tôi có lời muốn nói với cậu.”Lời editor: Ngọt như thế xong cuối chương có biến:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.