Tuyết Dạ Phi Hành

Chương 52: Chương 52: Anh, Tiểu, Hàn




Chậc.

Nhạc Thần An nói xong thì đỏ mặt. Rõ ràng không có ai nhìn thấy nhưng cậu vẫn uổng công vô ích cúi đầu xuống mím môi.

“Em cười cái gì?” Mộ Hàn hỏi.

“Anh, sao anh biết em cười…?” Đúng là Nhạc Thần An vô thức cong khóe miệng.

“Không biết, đoán thôi.” Hình như Mộ Hàn lạnh, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng hà hơi ở bên kia điện thoại.

“Lạnh lắm, anh vào nhà đi, mai nói sau.” Cậu sợ nửa đêm tự dưng Mộ Hàn bò dậy khỏi giường sẽ bị cảm lạnh.

“Em chắc chắn chưa?” Đối phương vẫn hỏi vặn một câu.

Suýt chút nữa thì cậu quên mình vừa mới bày tỏ xong.

“Vậy anh vào nhà mặc ấm đi đã rồi em nói tiếp.” Cậu chỉ vừa mới kích động muốn gọi một cú điện thoại, tiếp theo nên nói gì cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị. Nhưng cũng không sao, mặc dù Mộ Hàn lại chấp nhận cậu vô điều kiện một lần nữa nhưng lần này, cậu muốn đi cùng người này vĩnh viễn. Cậu không muốn mắt điếc tai ngơ lờ đi cái gai trong quá khứ.

“Được, anh về phòng.” Sau khi tiếng đóng mở cửa vang lên, nghe tiếng có lẽ Mộ Hàn đã quay về nằm trong chăn. Nhạc Thần An đoán vừa rồi vì muốn bản thân nhanh chóng tỉnh ngủ nên anh mới chạy ra ban công đón gió lạnh.

“Mộ Hàn…Lần này anh có tin tưởng em đến cùng không? Hay đã hoàn toàn không còn ôm hi vọng gì quá lớn vào em nữa…?”

Thật sự thì cậu không hiểu thái độ của Mộ Hàn. Anh vừa không từ chối việc gần gũi với cậu, vừa tỏ ra hờ hững không thèm quan tâm chút nào đến chuyện xảy ra trước đây. Chủ ý ban đầu của cậu khi đến đây, cho dù phải nhõng nhẽo quấy rầy cứng đấu cứng cổ không biết xấu hổ đến thế nào cũng nhất định phải nghĩ ra cách để Mộ Hàn tha thứ cho cậu. Chỉ cần đối phương nói ra, nhất định cậu sẽ làm được. Nhưng lúc nào dáng vẻ của anh cũng không trách cậu lấy một câu khiến cậu hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu. Điều này so với trực tiếp đánh cậu một trận càng khiến người ta bất an hơn.

“Em còn…”

“Em không nhỏ, Mộ Hàn.” Nhạc Thần An nghe thấy câu mở đầu quen thuộc thì mất kiên nhẫn cắt đứt anh: “Anh cảm thấy tính tình em vẫn còn trẻ con, không muốn coi đây là mối quan hệ nghiêm túc đúng không? Cho nên những ngày qua là anh dỗ em, làm loạn cùng em rồi lại ngoảnh mặt đi để mặc em uổng công trở về một mình?”

Cũng không trách anh ấy được, là do cậu phụ sự tự tin tưởng của anh trước.

“Mộ Hàn, em phải làm sao anh mới chịu cho em một cơ hội, tin tưởng em thêm một lần nữa? Em không muốn trở về một mình, không muốn phải tìm bóng hình anh trong từng mẩu tin tức, không muốn khi nhớ anh chỉ có thể ngắm ảnh anh. Anh luôn tràn đầy sự kỳ vọng đối với tất cả mọi thứ trên thế giới này, tràn đầy dũng khí khiêu chiến mọi thử thách, vậy tại sao không thể kỳ vọng vào em thêm một chút, can đảm hơn trong chuyện tình cảm thêm một chút nữa?

Đột ngột bị cắt ngang, thật ra Mộ Hàn đang rất muốn cười.

Vốn anh định nói là: Em còn đang hoài nghi chuyện này sao? Nhưng có lẽ nửa năm qua tên nhóc này đã chịu nhiều ấm ức và phiền muộn lắm rồi nên mới bứt rứt đến vậy, theo phản xạ lại nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, để cậu phát tiết một lúc cũng tốt.

Anh thoải mái vùi mình trong chăn, bên tai vang lên những câu bộc bạch xót xa, bất lực không biết phải làm sao của anh chàng càng lớn càng đẹp trai kia. Giọng nói của Nhạc Thần An giống như tiếng ồn trắng(*) bị ép phải cấy vào, phá vỡ thế giới đã từng yên lặng không một tiếng động của anh, còn anh lại không hề để ý, thậm chí còn có phần chìm đắm trong nó.

(*) Tiếng ồn trắng (white noise): còn gọi là nhạc trắng, có tác dụng giúp tập trung, dễ chìm vào giấc ngủ, có thể là tiếng mưa, tiếng lá rơi, tiếng suối chảy….

“Mộ Hàn, anh trách em thì nói ra thành lời được không? Đừng cái gì cũng giấu trong lòng rồi khó chịu một mình, thật ra nói với người khác không khó vậy đâu…” Nhạc Thần An nói khô hết cả miệng lưỡi nhưng bên kia vẫn lặng thinh, cậu dần dần cảm thấy bất thường. Cho dù bình thường Mộ Hàn ít nói nhưng cũng sẽ ừ mấy tiếng tỏ ý mình đang nghe, thế nhưng cậu đã độc thoại ít nhất mười mấy phút rồi mà không nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào bên anh.

Cậu dừng cuộc lải nhải của mình, vào phòng đóng cửa ban công lại. Cửa sổ kính hai lớp có hiệu quả cách âm rất tốt. Tiếng hít thở đều đều của Mộ Hàn vang lên.



Nhạc Thần An không nhịn được cười, hóa ra mình còn ru người ta ngủ luôn. Bình thường kĩ năng lải nhải thế này không phải khi có tuổi mới xài được sao? Tối nay cậu đang phát tiết tâm trạng bày tỏ hết một mạch, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi hết xin lỗi rồi xin anh tha thứ. Những lời này có thể vô nghĩa với Mộ Hàn, chẳng trách anh ngủ. Nhưng anh ngủ rồi cũng tốt.

Nhạc Thần An sắp xếp lại suy nghĩ một lần, quyết định sẽ giữ lại màn cầu hôn thật thật giả giả muốn đưa anh đi tối nay vào ghi chép tiến triển của mình, sau đó chầm chậm thực hiện từng bước một.

Hôm sau vừa mở mắt, Nhạc Thần An bị một tràng gõ cửa đánh thức. Cậu mơ màng nặng trĩu đi mở cửa, Trương Dịch Trạch đứng ngoài cửa kêu la om sòm: “Lười thấy mịe! Gần trưa rồi còn không lết xác ra khỏi giường được! Chuẩn bị đến chỗ ba mẹ tao ăn cơm! Ôi chao, sao mặt mày đỏ thế người anh em? Có phải nằm mơ thấy nội dung gì không phù hợp với thiếu nhi không?”

Đầu óc Nhạc Thần An ngẩn ra, hôm nay cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên, cho nên cũng không nhắn chào buổi sáng cho Mộ Hàn.

Cậu lục lọi tìm điện thoại ở đầu giường, Trương Dịch Trạch mặt đầy giảo hoạt: “Làm gì đấy? Mặt chưa rửa răng chưa đánh nhắn tin cho ai thế~” Hắn cướp lấy điện thoại của cậu: “Được rồi, người ta ở dưới nhà kia kìa, nhắn cái gì mà nhắn. Nhanh lên, cả nhà đang chờ mày đấy!”

Nhạc Thần An chậm rãi rửa mặt, thay quần áo xong xuống nhà. Mộ Hàn Mộ Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha chờ cậu để cùng đến nhà cha mẹ Trương Dịch Trạch ăn cơm. Đi bộ chưa đến 20 phút, trên đường đi hai chị em cũng không nói năng gì, vốn dĩ Nhạc Thần An định khen lấy khen để thằng bạn nối khố một phen nhưng cơn buồn ngủ lề mề mãi không tiêu tan. Cậu mở dây khóa áo khoác, muốn để gió lạnh lùa vào cho tỉnh táo hơn.

“Kéo áo lên, vừa mời rời giường đừng để bị cảm lạnh.” Mộ Tuyết nhìn cậu. Nhạc Thần An mơ hồ cảm thấy đôi mắt cô cứ không đều nhau(*).

(*) Có lẽ đang chóng mặt nên bạn An thấy hoa mắt.

“À vâng…được.” Cậu mở miệng thở ra khói trắng toàn hương trái cây. Kem đánh răng mà Trương Dịch Trạch chuẩn bị cho cậu là cái loại trái cây nhiệt đới mà hắn dùng từ nhỏ đến lớn. Đã nhiều năm trôi qua, thương hiệu thay đổi liên tục nhưng vẫn còn dùng cái mùi này thì biết ngay là ai.

Mộ Hàn đi sau cùng bỗng nhiên kéo cậu lại, không để ý đến đến ánh mắt của đôi vợ chồng mới cưới, áp mu bàn tay lên trán cậu.

“Em đang sốt.” Nói xong, anh kéo dây khóa áo khoác lên giúp Nhạc Thần An, cởi khăn quàng caro đen trắng của mình choàng lên cổ cậu: “Chị, em dẫn cậu ấy về nhà nghỉ ngơi.”

“Đừng, không cần không cần, anh cứ qua bên kia ăn cơm với chú dì đi, họ vẫn đang chờ chúng ta đấy!” Nhạc Thần An vội vàng nắm tay anh: “Em không sao đâu, ăn gì đó rồi ngủ một giấc là khỏe lại nhanh thôi. Chắc là do hôm qua bị lạnh.”

“À…Nhạc…” Mộ Tuyết ấp úng mãi không nói thành lời.

“Chị à, chị gọi em thế nào cũng được, hay là chị gọi giống Dịch Trạch đi, thân thiết cũng tốt mà.” Nhạc Thần An nhìn ra được, Mộ Tuyết cảm thấy gọi cả họ cả tên thì xa lạ quá, còn gọi biệt danh gần gũi thì sợ cậu để ý.

“Ơ?” Gương mặt Mộ Tuyết lộ vẻ khó xử: “Vậy được…con…con trai…”

Nhạc Thần An ngẩn người, bất thình lình quay sang túm lấy cổ áo Trương Dịch Trạch: “Tên khốn kiếp này mày nói thế nào về tao trước mặt chị Mộ Tuyết thế hả?”

“Con bà nó chứ đừng đừng đừng, mày đang ốm tao không đánh nhau với mày!” Trương Dịch Trạch nhanh chân bỏ chạy.

“Chị, chị cứ gọi em là…gọi em là Thần Thần hoặc Tiểu Nhạc hoặc Thần An đều được, chị thích gọi thế nào cũng được hết.” Tay chân cậu mất sức, chạy được mấy bước đã thở dốc, cũng lười tính toán với tên trai thẳng.

“Được. Thần Thần, hôm qua xin lỗi em.” Ánh mắt Mộ Tuyết chân thành: “Còn hại em bị ốm.”

“Không sao không sao, chị à em thật sự không sao đâu. Có lẽ do sáng hôm qua bị lạnh, hơn nữa chuyện này suy cho cùng không thể trách chị được.” Nhạc Thần An nhớ lại ánh mắt hoảng sợ của Mộ Tuyết ngày hôm qua, trong lòng phẫn nộ vô cùng. Dựa vào cái gì người bị hại còn phải xin lỗi? Trong lòng để lại những tổn thương nghiêm trọng như vậy, ai sẽ cho chị ấy một câu trả lời đây?

“Đừng đón gió bên ngoài nữa, đi ăn trước đã.” Mộ Hàn không hề ngại ngần nắm tay cậu, tay Nhạc Thần An nóng ấm bẩm sinh, cộng thêm đang lên cơn sốt nên nhiệt độ hai bàn tay càng chênh lệch rõ ràng hơn. Cậu chột dạ liếc mắt sang Mộ Tuyết, cô còn đang bước nhanh đuổi kịp theo Trương Dịch Trạch, khoác lên khuỷu tay chồng nhìn thẳng về phía trước. Cậy mình đang chóng mặt mất sức, cậu nắm ngược lại những ngón tay thon dài mát lạnh của anh.

Mặc dù xương cốt đang rã rời đau nhức nhưng cậu vẫn hi vọng con đường này có thể dài hơn một chút, để hai người họ có thể đi bên nhau lâu thêm chút nữa.

“Trời ơi, để lát nữa dì bảo thím giúp việc nấu canh gừng cho con, con uống một tô về ngủ một giấc là bảo đảm khỏe ngay.” Mẹ Trương lấy nhiệt kế cho cậu.

“Dì à, để con làm cho.” Mộ Hàn nhận lấy nhiệt kế điện tử, đứng bên cạnh dùng cồn sát trùng lau chùi phần kim loại, tay trái nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên: “Há miệng, nâng lưỡi lên.”

Nhạc Thần An sốt nên phản ứng chậm, nghe thấy câu này bỗng dưng ngoảnh mặt sang chỗ khác, cũng may gương mặt cậu vốn đã đỏ lựng vì sốt rồi.

Động tác này quá rõ ràng, Mộ Hàn liếc thôi cũng biết thừa cậu đang nghĩ gì, cố nhịn cười xoay mặt cậu lại, dứt khoát nhét nhiệt kế áp vào lưỡi của cậu: “Đè xuống, đừng có động đậy.”

Nhạc Thần An áy náy ngước mắt nhìn anh, ngẩng đầu lên rồi chậm rãi nhắm mắt lại, nằm dựa lên lưng ghế sô pha.

Sau tiếng tít tít thì lấy nhiệt kế ra, Nhạc Thần An tự dùng cồn sát trùng lau sạch, 38.5 độ, cũng may.

“Thần Thần, thím Trịnh nhà chúng ta là người Phúc Kiến, tay nghề nấu cháo nấu canh không phải bàn cãi, con mau nếm thử xem sao.”

Vừa vào nhà biết cậu bị sốt, mẹ Trương liền nhờ thím giúp việc nấu một nồi đất cháo sườn hạt dẻ, vừa mới nấu xong nên mở vung ra hơi nóng bốc lên. Cháo được ninh nhuyễn sền sệt còn đang sôi lăn tăn, từng muỗng từng muỗng thấy rất nhiều hạt dẻ.

Khi cháo vẫn còn được ninh trên bếp Nhạc Thần An đã chú ý tới, toàn bộ quá trình thím Trịnh không hề rời khỏi bếp, hương thơm ngào ngạt. Cậu vốn không thấy thèm ăn bây giờ lại không thể không cử động ngón tay.

Sườn đã được tẩm ướp từ trước nên rất mềm và nhừ, dùng muỗng thôi cũng gỡ xương ra dễ dàng, hạt dẻ vàng ươm mềm ngọt. Một muỗng thôi là có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào của hạt dẻ kết hợp với thịt sườn đậm đà cùng hạt gạo được nấu nở bung. Nhạc Thần An cảm thấy sự cô độc khi tha hương ở nước ngoài trong nửa tháng qua bị quét sạch, dầu mè và tiêu trắng rải trên bề mặt tô cháo khiến hương vị của nó còn lắng đọng lâu lại giữa răng môi: “Tuyệt vời…” Cậu giơ ngón tay cái với thím giúp việc: “Tay nghề của thím quá tuyệt vời. Nếu mà biết sớm hơn là con đã đến đây ăn chùa hàng ngày rồi chứ đâu có ăn đồ nướng nửa đời mà vẫn không thấy quen ở nhà Dịch Trạch.”

Cậu lấy một cái chén con sạch sẽ, lóc xương ra rồi thổi nguội đưa đến trước mặt Mộ Hàn: “Mau mau mau nếm thử! Ngon cực kỳ luôn!”

Trong tay Mộ Hàn vẫn còn đang lột dở con tôm đất, thấy vậy anh tăng tốc độ lột sạch vỏ tôm, chấm chút nước tương rồi đặt thẳng vào trong đĩa của Nhạc Thần An.

“Ôi chao Thần Thần con bị ốm không cần quan tâm đến anh Tiểu Hàn của con đâu, tự nó ăn được mà. Con mau ăn của con đi.” Mẹ Trương miệng thì nói thế nhưng tay vẫn không ngừng gắp tôm cua cho con trai và con dâu. Lại được cả Trương Dịch Trạch cho dù ăn cái gì cũng gắp một đũa cho Mộ Tuyết trước, chẳng mấy chốc đĩa ăn trước mắt nàng dâu mới đã ú ụ lên một ngọn núi nhỏ.

Nhạc Thần An nghĩ thầm, ai mới là người chăm sóc ai cơ? Mấy người đều không quan tâm đến Mộ Hàn, vậy thì để con chăm ảnh.

“Đến đây, anh-Tiểu-Hàn, mau nếm thử món cháo này nhanh lên, ăn không ngon không lấy tiền.” Cậu cố ý nói thật chậm, nói xong còn cười toe toét, ngay sau đó hình như cậu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mộ Hàn chợt lóe lên vẻ hốt hoảng ngượng ngùng đúng như mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.