Tuyết Dạ Phi Hành

Chương 49: Chương 49: Chuyện quan trọng nhất






Hôn lễ của Trương Dịch Trạch và Mộ Tuyết miễn cưỡng coi như môn đăng hộ đối, hai bên thông gia đều rất giàu có. Có điều lễ thành hôn của người gốc Hoa luôn rườm rà hơn một ít.

Kiểu phương Tây thì tổ chức nghi lễ ở nhà thờ, kiểu Trung Hoa thì mở tiệc cưới, tuy nói đây là đám cưới nhưng chẳng thà nói đây là một cuộc xã giao dành cho các thương nhân thì đúng hơn.

Mộ Tuyết thức dậy lúc 6 giờ bắt đầu trang điểm, Nhạc Thần An còn dậy sớm hơn cô dâu, chụp cảnh quan làm tư liệu thực tế.

Biệt thự nhà Trương Dịch Trạch được xây ở ven hồ, mật độ dân cư thưa thớt. Bên bờ hồ trống trải, cậu ở trên sân thượng đặt máy lên giá đỡ cho chắc. Trong hình là bầu trời mới hửng sáng, phía dưới là mặt hồ rộng mênh mông không gợn sóng.

Cài đặt xong các tham số, chờ đến khi chụp hình, cậu kéo cái ghế ngồi bên cạnh máy, lên kế hoạch cho phương án chụp tiếp theo. Cậu không chụp hôn lễ, một tuần gần đây toàn bổ sung các tư liệu kiến thức liên quan. Thật ra Trương Dịch Trạch đã mời riêng một đội thợ ảnh để chụp rồi, không cần cậu đụng vào máy. Nhưng làm sao đây, bệnh nghề nghiệp rồi, vào ngày quan trọng nhất của thằng bạn nối khố cậu đã nóng lòng muốn thử từ lâu, cho dù không thể tự tay ghi lại toàn bộ quá trình vì hắn thì cũng vẫn hi vọng mình có thể được quay chụp ở mức tối đa.

“Mấy giờ rồi ** má mấy giờ rồi?” Trương Dịch Trạch chạy bình bịch từ trên nhà xuống dưới sân làm Nhạc Thần An trên sân thượng tỉnh cả ngủ. Cậu vô thức tựa lên ghế bành ngủ gật, nhiệt độ rạng sáng rất thấp, cậu gian nan khởi động tay chân lạnh cóng đứng lên, trời vừa mới tờ mờ sáng.

Hôm nay tầng mây thấp, lúc mặt trời mọc, những đám mây đằng xa lững lờ chậm rãi trôi qua, được ánh sáng ban mai phản chiếu thành màu cam nhạt. Mặt hồ như một tấm gương, toàn bộ bầu trời được phản chiếu trong nó. Những con thiên nga không biết đến từ đâu bay ngang qua đạp nước bên bờ để lại ánh sáng lấp lánh chói mắt sau lưng.

Còn một tiếng nữa là khởi hành. Nhạc Thần An nhân lúc thợ trang điểm đang giày vò chú rể nhanh chóng vọt đi tắm nước nóng để đầu óc tỉnh táo hơn, ngoài ra còn khoác lên mình bộ âu phục 4 mảnh màu xám khói nhạt do Trương Dịch Trạch chuẩn bị trước. Làm một nhiếp ảnh gia suốt ngày ăn mặc rộng rãi thoải mái để còn bưng bê dụng cụ làm việc, đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác mặc lên mình một bộ vest được cắt may vừa người thế này. Ban đầu cậu thấy lo lắng vì nhỡ đâu màu xám khói hơi sáng có thể sẽ lấn át chú rể thì sao, nhưng nét mặt Trương Dịch Trạch đầy vẻ ‘mọi dự tính đã nằm trong lòng bàn tay anh đây rồi’.

Khi cậu nhìn thấy hai bộ lễ phục của Trương Dịch Trạch thì suýt chút nữa quai hàm trật khớp: “Phô trương xì-tai tinh tế à?” Ở nhà thờ là một bộ âu phục màu trắng tinh khiết với ve áo màu đen, bên trong có áo ghi lê trắng, áo sơ mi đen và cà vạt thêu tay màu bạc, trông rất trang trọng lộng lẫy. Ở tiệc cưới là một bộ âu phục nhung đỏ tía với nơ đen và khuy măng sét vàng hồng, trang nhã và kín đáo đến mức màu xám khói của phù rể chìm nghỉm gần như không thể thấy được.

“Cái này là vợ tao tặng tao!” Trương Dịch Trạch đang giữ một chiếc hộp da cừu nhỏ, bên trong có một cặp khuy măng sét vuông vắn màu xanh lam. Viên kim cương carat(*) lớn màu xanh da trời được khảm nạm trên một chiếc móc cài bạch kim đơn giản, các viên đá quý được mài giũa sáng rực lấp lánh chói mắt: “Chụp chụp chụp chụp, dùng cái máy ảnh thẻ gì gì đó của mày đi!”

(*) Carat là đơn vị đo khối lượng trong ngành đá quý, 1 carat = 0.2gram.

Dưới con mắt của những người không am hiểu về nhiếp ảnh như tên trai thẳng đây, mọi thứ không có thân máy lớn và ống kính to oạch như khẩu đại bác thì đều là máy ảnh thẻ kỹ thuật số. Nhạc Thần An nhìn thấy gương mặt hắn đang phơi phới niềm vui cười tít cả mắt, hàng lông mày cong cong thì cũng lười chỉnh hắn, giúp hắn lấy khuy măng sét ra khỏi hộp, đặt lên nền đá cẩm thạch đen tuyền trong phòng bếp chụp mấy pô. Chưa cảm thấy hiệu quả hẳn, cậu mượn cả hộp làm mềm ánh sáng của đội thợ chụp, tìm góc độ chụp kim loại sáng màu sao cho tự nhiên nhất, rải thêm một nắm đường kính ở bên cạnh để chụp. Trong khoảng cách gần, viên đá quý giống như sao Thiên lang(*) màu xanh lam sáng rực lấp lánh trong dải ngân hà.

(*) Tên tiếng Anh là Sirius, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời với cấp sao biểu kiến là -1,46, nằm trong chòm sao Đại Khuyển mang hình dáng một con chó lớn.

sao-thien-lang

Buổi lễ được tiến hành rất đơn giản. Với tư cách là phù rể duy nhất, Nhạc Thần An đã lái một chiếc xe hơi cổ điển kiểu Anh Skoda 422 đưa chú rể đến nhà thờ trước để chuẩn bị. Trên đường đi, Trương Dịch Trạch chưa bao giờ nói ngừng nghỉ bây giờ lại ngậm chặt miệng. Nhạc Thần An liếc hắn từ trong gương chiếu hậu, thằng bạn ban nãy còn ở nhà chạy lên chạy xuống cương quyết lôi từng người trong phòng ra chụp chung giờ đây nét mặt đang căng thẳng đến trắng bệch. Nhiếp ảnh gia ở hàng ghế sau liên tục thúc giục phù rể và chú rể tương tác nhiều hơn nhưng phản ứng của Trương Dịch Trạch cứ đờ ra trong các bức ảnh. Bầu không khí trở nên tẻ ngắt mất một lúc.

Nhạc Thần An không còn cách nào khác, nhân lúc chờ đèn đỏ thì vỗ liên tiếp lên đùi cái tên đang ngẩn người ngồi ở ghế phó lái bên cạnh mình: “Mày cũng biết xấu hổ cơ à? Căng thẳng cái khỉ gì!”

Trương Dịch Trạch trả đũa theo bản năng, Nhạc Thần An bị hắn bóp cánh tay, vừa cầu xin tha thứ vừa né tránh: “Đang lái xe! Nguy hiểm!”

“Dám động thủ với bố mày! Hôm nay là ngày gì?” Trương Dịch Trạch vừa động tay vừa trách móc, còn phải cẩn thận chú ý kiểu tóc đã làm xong của Nhạc Thần An.

Hôm nay Nhạc Thần An bị thợ trang điểm ấn ngồi vào trước gương tô vẽ một lúc, hai bên tóc mai đen nhánh được cạo đi một nửa, trên đỉnh đầu uốn xoăn vài lọn đơn giản. Màu da từng trắng sáng ấm áp trước đây hôm nay đã đổi sáng màu tiểu mạch nhàn nhạt sáng bóng.

“Chậc, người anh em, mày định ra mắt ở đám cưới của tao đấy à? Ôi chao tao bảo nè, da mày phơi nắng kiểu gì trông không lem nhem mà còn có chút sexy…” Trương Dịch Trạch ở bên cạnh ghen tị nói.

“Không phải cố ý phơi nắng. Cũng có phần của phấn lót nữa, màu phấn của mày quá trắng nên không ngăm thế.” Nhạc Thần An trêu ghẹo hắn: “Mà mày hợp với kiểu béo trắng hơn đấy. Cố gắng lên tí nữa là sẽ nhanh béo thôi.”

Đúng lúc ấy vang lên tiếng chụp ảnh.

“Ê ê đừng có chụp đoạn này!” Trương Dịch Trạch vội vàng xoay người với tay che ống kính.

Hơn 10 giờ bọn họ đến vườn hoa sau nhà thờ, chỉ còn hơn một tiếng nữa là đến thời gian cử hành hôn lễ. Trong vườn toàn là các bạn trẻ quen cô dâu chú rể hoặc người thân, bạn bè trong gia đình.

Ở trung tâm khu vườn có hai bạn nhỏ một trai một gái không quá 5 tuổi, có lẽ là cậu bé hộ nhẫn và cô bé tung hoa(*). Hai đứa bé mặc vest và váy lụa trắng, tựa vào nhau ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn.

(*) Ring boy – cậu bé được giao nhiệm vụ như“người hộ nhẫn”, người sẽ cầm một chiếc gối nhỏ bên trên có chiếc nhẫn và bước vào lễ đường, đưa chiếc nhẫn cho chú rể. Ring boy hay đi cùng Flower girl, trong một số tiệc cưới khi cô dâu tiến vào lễ đường, các thiên thần nhỏ sẽ đi trước, dẫn đường cho cô dâu chú rể tới nơi làm lễ, tung cánh hoa hoặc các dải ruy băng màu trong lúc cô dâu chú rể bước lên bục làm lễ.

“Có cả hai bạn nhỏ nhà nào đến kìa, trông giống búp bê thật, đáng yêu quá.” Nhạc Thần An tranh thủ nói với Trương Dịch Trạch.

Chú rể mặt đầy vẻ kì thị nhìn dáng vẻ tò mò của cậu: “Mày đến đây nửa tháng rồi vẫn chưa có tiến triển gì hả người anh em? Mày vẫn chưa biết hai đứa bé ấy là ai hả?”

Từ hôm từ Calgary trở về Vancouver, cậu và Mộ Hàn chỉ vội vàng gặp nhau vào ngày đầu năm mới, bầu không khí vẫn duy trì không mặn không nhạt.

Mỗi ngày Mộ Hàn sẽ đi đi về về cùng bố mẹ, không biết bận cái gì, tin nhắn cũng không trả lời. Nhạc Thần An vốn tưởng trái tim đã được thả lỏng nay lại càng chờ đợi trong thấp thỏm, cuối tháng cậu phải về nước rồi nhưng nửa tháng qua hình như vẫn chẳng có gì tiến triển.

“Hai đứa nó, Olivia và Oscar, sinh đôi trai gái.” Mặt Trương Dịch Trạch đầy vẻ chế giễu.

“Mày cười cái gì? Tao đã từng gặp hai bé ấy đâu.” Nhạc Thần An cảm thấy khó hiểu, trong khu vườn này số người cậu quen không vượt quá 10 người, “Hai đứa nó mày chưa từng gặp nhưng mà ba chúng nó thì mày gặp rồi đấy, là Mộ Xuyên đó.”

“Mộ Xuyên có con? Hắn kết hôn rồi á?” Chuyện này thật sự khiến người ta trố mắt nghẹn họng.

“Không. Hai đứa trẻ này là ngoài ý muốn, chuyện từ năm sáu năm trước rồi, bị người ta giở trò trên bàn rượu, cũng không biết cuối cùng xử lý thế nào. Dù sao người phụ nữ phương Tây đó cũng thoải mái đáp ứng từ giờ đến già cũng không qua lại nữa, để lại hai đứa trẻ.” Trương Dịch Trạch tận dụng triệt để thời gian, lúc nhiếp ảnh gia chụp nhà thờ hắn tranh thủ nhờ Nhạc Thần An giúp mình đi kiếm chút bánh ngọt lót bụng.

Trẻ con được sinh ra nhờ kế hoạch xấu xa của người lớn… Nhạc Thần An cảm thấy rợn tóc gáy, khó trách Mộ Xuyên lúc nào cũng tỏ ra “Tôi chỉ là một cỗ máy làm việc không có cảm xúc”.

“Sue!” Bỗng nhiên bé gái chỉ tay ra xa kêu lên.

Ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn theo hướng chỉ tay của bé gái non nớt, hướng về con đường nhỏ trong rừng phía xa xa.

Nhạc Thần An bưng một đĩa bánh ngọt nhỏ ra khỏi căn phòng ở mặt bên của nhà thờ, nhận ra xung quanh gần như bất động. Tất cả mọi người đều đang tập trung nín thở nhìn theo một hướng, chỉ có đội nhiếp ảnh gia đứng sau máy ảnh khẽ giọng trao đổi gì đó.

Hai con ngựa lông trắng muốt kéo theo một cỗ xe màu trắng đơn giản đến gần, vó ngựa phát ra tiếng lộc cộc lanh lảnh trên con đường đầy sỏi.

Váy cưới của Mộ Tuyết là một chiếc đầm ren công chúa chữ A dài tay, các lớp váy trắng tinh gần như lấp đầy toàn bộ cỗ xe ngựa.

Cô xinh đẹp như một nàng công chúa trong truyện cổ tích xa xưa, tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay và hò hét chói tai sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi.

Nhưng ánh mắt của Nhạc Thần An lại dừng ở người lái xe ngồi phía trước.

Mộ Hàn tay cầm dây cương màu bạc, khóe miệng sáng ngời nụ cười ấm áp khiến người ta choáng váng một phen.

Nhạc Thần An siết chặt chiếc đĩa duy nhất trong tay, chỉ cảm thấy cảnh tượng này quá mơ mộng. Trong nháy mắt đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại nụ cười chan chứa tình cảm chân thành của người lái xe ngựa.

“Chú rể đâu? Phù rể đâu? Còn đứng ngây ra làm gì? Đi đến trước mặt chờ đỡ cô dâu và phù dâu xuống xe đi chứ!” Nhiếp ảnh gia ở bên cạnh lo lắng hỏi.

Nhạc Thần An đứng ngây ngẩn tại chỗ, không biết bị ai đẩy một cái, cái đĩa trong tay cũng bị cướp đi. Cậu đi nhanh đến bên cạnh Trương Dịch Trạch, chắp hai tay sau lưng, bấm mạnh vào gan bàn tay của mình, cảm giác đau đớn khiến cậu tỉnh táo: Nhân vật chính ngày hôm nay chỉ có một đôi, là cô dâu và chú rể. Đừng phân tâm, đừng phân tâm.

Nghi lễ trang trọng nhất trong đám cưới của người phương Tây, ngoài việc đọc lời thề và trao nhẫn thì đó chính là cái nhìn đầu tiên trong ngày cưới của cô dâu và chú rể dành cho nhau, giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên. Họ sẽ không chụp ảnh cưới trước nên đây là lần đầu tiên Trương Dịch Trạch được nhìn thấy Mộ Tuyết mặc váy cưới. Xe ngựa vững vàng dừng lại trước mặt, Nhạc Thần An quay đầu liếc nhìn Trương Dịch Trạch đang đứng yên ngẩn người ra, đang định giục hắn chìa tay đón người thì sững sờ. Trước cái nhìn của mọi người, từ nhiều góc độ ống kính đã ghi lại khoảnh khắc chú rể không kìm được nước mắt.

Khăn voan trên đầu Mộ Tuyết còn chưa được vén lên, đằng sau lớp khăn ren che mặt không biết cô dâu có biểu cảm thế nào.

Cậu nhét tờ khăn giấy vào trong tay Trương Dịch Trạch, chú rể đã bình tĩnh lại, chìa tay nắm lấy tay Mộ Tuyết, cẩn thận đỡ cô xuống xe ngựa. Hai người đứng yên đối diện nhau.

“Em đẹp quá!” Chú rể vừa rơi nước mắt vừa mỉm cười hạnh phúc, cô dâu chỉ nắm thật chặt tay hắn.

Không có ai thúc giục, không ai nhẫn tâm phá vỡ thời khắc rung động thế này.

Nhạc Thần An xót xa cánh mũi, theo bản năng ngẩng đầu lên hít thở thật sâu, không ngờ va phải ánh mắt của người trên xe ngựa.

Mộ Hàn đang nhìn cậu, không phải một cái nhìn lướt qua vội vàng mà là cái nhìn quan sát tỉ mỉ từ đầu đến chân một cách quang minh chính đại.

Lúc này Nhạc Thần An mới nhận ra, âu phục của hai người hình như cùng một kiểu dáng, chỉ có màu sắc khác nhau. Của cậu là màu tro thuốc còn của Mộ Hàn là màu rượu sâm panh. Bộ vest thẳng thớm, vóc người cao lớn, bàn tay nắm dây cương đeo găng tay trắng muốt, đôi mắt sáng khiến người ta lóa mắt giờ phút này đã thu bớt sự sắc bén, trở nên dịu dàng xinh đẹp. Anh nhìn cậu rất lâu, tựa như mùa đông được lò sưởi bao bọc quanh cơ thể, sưởi ấm trong mắt người.

“Anh đẹp trai ơi, ngẩn người cái gì thế, mau đỡ phù dâu xuống xe đi!” Nhiếp ảnh gia ở bên cạnh nhắc nhở cậu.

Nhạc Thần An sửng sốt: “Hả? Phù dâu? Ở đâu cơ?”

Người xung quanh cười ầm lên, Mộ Hàn cũng không nhịn được cười ngoảnh mặt sang một bên cười thầm.

“Nè cậu làm gì thế?” Hóa ra trên xe vẫn còn một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, vừa rồi sự chú ý hoàn toàn đặt trên người Mộ Hàn, váy của Mộ Tuyết quá lớn nên cô gái hoàn toàn bị che khuất bên trong. Nhạc Thần An hoàn toàn không chú ý tới.

Cậu vội vàng tiến lên chìa tay ra, cô gái đặt tay vào lòng bàn tay cậu nhảy xuống xe ngựa, có vẻ quên mất mình đang đi “Hận trời cao”(*) nên suýt chút nữa bị ngã. Nhạc Thần An vội vàng đỡ một bên cánh tay giúp cô đứng vững.

(*) Ngôn ngữ mạng chỉ kiểu giày cao gót đế cao trên 10cm.

“Cảm ơn.” Phù dâu mỉm cười ngọt ngào, khoác cánh tay cậu đi theo chú rể cô dâu.

Mục sư là một ông lão lớn tuổi. Nhạc Thần An cất trong túi áo một đôi nhẫn cưới, đứng bên cạnh Trương Dịch Trạch. Sau khi hai thiên thần nhí và phù dâu thuận lợi tiến vào, dưới ánh nhìn chăm chú của bạn bè thân thích, cha Mộ Tuyết dắt cô đi trên thảm nền trải đầy cánh hoa từ cửa chính tiến vào nhà thờ. Đây cũng là lần đầu tiên Nhạc Thần An được nhìn thấy Mộ Tử Văn.

Gương mặt ông già nua nhưng uy nghiêm, giờ phút này ông không hề nở nụ cười mà nghiêm túc đặt tay Mộ Tuyết vào tay chú rể, xoay người quay về ngồi hàng đầu tiên bên cạnh mẹ Mộ Tuyết. Bề ngoài trông hai người phải chênh lệch ít nhất hai mươi tuổi, một người nghiêm túc, một người rơi nước mắt lã chã.

“Từ hôm nay trở đi, tôi, Trương Dịch Trạch, đồng ý Mộ Tuyết trở thành vợ hợp pháp của tôi, cho dù nghèo khó…”

Đang thề nguyện, bỗng nhiên Trương Dịch Trạch dừng lại, không tiếp tục lặp lại lời của mục sư nữa. Hắn nhìn thẳng Mộ Tuyết đăm chiêu suy nghĩ, xung quanh xôn xao cả lên. Nhạc Thần An giật thót trong lòng, chẳng lẽ căng thẳng đến nỗi mấy câu nói này cũng không nhớ được sao?

Sau khi dừng lại một hồi lâu, hắn hắng giọng một cái để tất cả những tiếng xì xào vang lên giữa nghi lễ dừng lại.

“Mộ Tuyết, cho dù thân phận của em có thay đổi thế nào, em cũng không cần phải ép buộc bản thân chấp nhận định nghĩa về mình từ thế giới bên ngoài, cũng không cần phải chịu trói buộc bởi bất kỳ một giáo điều nào hết. Em không phải là vợ ai, không phải con gái chị gái hay em gái của ai hết. Em hãy luôn là chính mình. Em là nữ thần mà anh ngưỡng mộ và là người anh yêu thương muốn bảo vệ suốt đời. Yêu em là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống sau này của anh, điều đó sẽ không bao giờ dừng lại dù chỉ trong chốc lát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.