Tuyết Dạ Phi Hành

Chương 54: Chương 54: Mộ trong ‘triêu triêu mộ mộ’




“Lái chậm thôi, chú ý an toàn.” Chân trời vừa mới xuất hiện tia sáng màu cam, thành phố còn đang ngủ say. Mộ Tuyết khoác áo tiễn bọn họ ra cổng, đứng một bên quan sát hai người xếp hành lý lên cốp sau chiếc G-Class màu xám bạc của Mộ Hàn. Những thứ mang theo đều là trang bị và dụng cụ trượt tuyết, phần lớn dụng cụ Nhạc Thần An vác theo đều để ở nhà, cậu chỉ mang theo máy ảnh Leica đeo trước ngực và ví tiền.

“Lúc trước quên không hỏi em, em lấy bằng lái quốc tế từ bao giờ?” Mộ Hàn tự nhiên kéo cửa buồng lái ngồi xuống, Nhạc Thần An đang đứng bên ngoài cửa xe. “Lần trước cùng đi New Zealand, sau khi về nước em đã tìm hiểu thử. Bây giờ thi thoảng xuất cảnh công tác, như vậy sẽ tiện hơn nhiều. Anh xuống đi, em lái cho.”

“Đường trong thành phố em không quen, để anh lái trước, lên quốc lộ đổi em lái.”

Nhạc Thần An suy nghĩ rồi gật đầu: “Anh chờ em một lát.”

Cậu quay vào nhà, chớp mắt một cái đã trở ra với hai cái túi bảo quản có dây kéo, ngồi vào ghế phó lái.

“Sandwich?” Mộ Hàn nhìn thấy trong túi bảo quản trong suốt là hai ổ bánh mỳ cắt sẵn rất dày.

“Ừ, đi thôi. Trên đường ăn.” Nhạc Thần An thắt dây an toàn. Phải đi đường năm sáu tiếng lận, kiểu gì anh cũng đói cho mà xem.

Còn chưa đến nửa tiếng, dạ dày Mộ Hàn đã ùng ục sôi trào. Nhạc Thần An mỉm cười, đeo một bên găng tay cầm sandwich đút cho anh ăn.

“Hửm?” Mộ Hàn vừa nhai vừa phát ra tiếng nghi vấn. Ban đầu anh chỉ nghĩ đó là một chiếc bánh sandwich trứng giăm-bông thông thường, nhưng anh không ngờ hai lát bánh mì này lại chứa đầy một miếng tamagoyaki(*) dày xốp và sữa. Có vẻ như sợ món trứng quá ngọt và đơn điệu, một lớp mỏng thịt xông khói khói rắc tiêu đen và các loại gia vị khác được rắc thêm vào bánh mì sandwich, không chỉ làm tăng hương vị mà còn làm giảm vị béo ngậy.

(*) Món trứng cuộn kiểu Nhật.

Nhạc Thần An hớn hở: “Ăn ngon đúng không?”

Cậu cũng cắn một miếng, món này vừa mới làm tối hôm qua, có điều ăn lạnh và ăn nóng hương vị hoàn toàn khác nhau. Hôm qua lúc đang lướt Weibo, cậu nhìn thấy chiếc bánh sandwich trứng ngọt ngào mềm mại này, nhìn qua là biết có vẻ hợp với khẩu vị của một người. Khi ăn xong bữa tối ở chỗ cha mẹ Trương Dịch Trạch, nhân lúc cơm nước xong xuôi vẫn còn thời gian, cậu kính cẩn nhờ thím Trịnh hướng dẫn cậu làm theo công thức. Sau khi ăn không ít hàng thất bại, cuối cùng mới làm ra hai cái vẫn còn tạm chấp nhận được, bỏ vào trong túi ôm vào ngực chạy chậm trở về, nhét vào tủ lạnh nhà Trương Dịch Trạch. Sợ tên trai thẳng lao vào như con thiêu thân, cậu còn trịnh trọng nhắc nhở Trương Dịch Trạch: Mày không được ăn, nếu không ông đây xử mày.

“Cái món này làm nóng lên ăn cũng ngon, xốp hơn, có thể thêm chút bơ.” Thế nên tối hôm qua cậu ăn không ít.

“Ăn ngon lắm. Em làm à?” Mộ Hàn nhanh chóng ăn xong một miếng, mở miệng cắn miếng tiếp theo.

“Ừ em làm, anh ăn từ từ thôi.” Nhạc Thần An giơ sandwich lên gần miệng anh: “Thích không? Em có thể thường xuyên làm cho anh ăn.” Nói xong cậu thấy hơi ngượng ngùng: “Nhưng mà…chưa chắc lần nào cũng có thể làm ngon thế này. Xử lý mấy cái dụng cụ nấu nướng cũng chẳng dễ hơn máy ảnh tí nào.” Đối với cậu mà nói, nấu xong một bữa cơm còn khó hơn chụp một tấm ảnh đẹp rất nhiều. Nhưng vì người mình thích mà chú tâm chuẩn bị xong một món ăn có cảm giác hạnh phúc cực kỳ, thỏa mãn vô cùng. Nhất là bây giờ còn được tự tay đút cho anh ăn, vụn bánh mỳ và hạt tiêu dính trên găng tay silicon mỏng, tất cả đều được Mộ Hàn liếm hết, một chút xíu cũng không lãng phí. Xúc cảm ấm áp mềm mại nơi đầu ngón tay giống như đang đút cho động vật nhỏ. Tay Nhạc Thần An tê dại, cậu nhìn anh chăm chú rất lâu.

Trên đường hai người đổi vị trí một lần, tới gần đích đến thì lại đổi trở về.

Tại vùng tuyết trắng đã lâu không đến, Nhạc Thần An vừa xuống xe là cảm thấy như đã một đời trôi qua. Hơn hai năm rồi, ban đầu chính tại nơi đây, cậu gặp nạn trên núi tuyết, đồng thời còn gặp được niềm hạnh phúc to to của mình. Khi ấy cậu vẫn còn làm một trợ lý chuyên bị sai vặt. Cậu sẽ không trượt tuyết, không dám nhảy dù, càng chưa từng nghĩ đến chuyện từ chức ở một studio lớn. Trong cuộc sống nhàn hạ, cậu dần dần đánh mất dũng khí không biết trời cao đất rộng như một chú bê con, suýt chút nữa cậu đã sống theo cách khiến mình phải hối hận.

“Dẫn anh đến đây là muốn dạy 1 kèm 1 à?” Mộ Hàn thấy cậu mãi không mở miệng.

“Thay quần áo trước.” Nhạc Thần An quyết định đặt căn nhà gỗ nhỏ nơi Mộ Hàn từng ở, thời gian quá gấp gáp. Căn phòng hai người từng ngủ chung một đêm vẫn chưa có ai đặt, may mà ở đây có nhiều nhà giống nhau. Bọn họ thay xong quần áo trượt tuyết, kẹp theo ván trượt đi ra khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.

Nhạc Thần An chạy thẳng lên cáp treo lên Double Black, Mộ Hàn sửng sốt rồi cũng theo sát cậu leo lên.

Đạp vào bộ phận cố định, Nhạc Thần An thành thạo trượt xuống sườn núi. Mộ Hàn đi theo cậu lùi ra sau không xa, nhìn thấy động tác thuần thục và cơ thể linh hoạt của cậu thì âm thầm cảm thán ban đầu mình không nhìn nhầm, cậu giữ thăng bằng rất giỏi, rất thích hợp với trượt tuyết.

Nửa năm qua, cho dù Nhạc Thần An bận rộn đến mức nào, chỉ cần có nửa ngày rảnh rỗi là cậu sẽ một mình đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Nam Sơn.

Không tìm bất kỳ một huấn luyện viên nào hướng dẫn, huấn luyện viên mà cậu yêu thương nhất đã từng nói với cậu, không thích cậu học trượt tuyết với người khác. Vì vậy cậu chỉ học theo video trên mạng rồi từ từ thực hành, trượt từ Blue Square đến Black Diamond, đến bây giờ có thể lên được khu vực Double Black khó khăn nhất. Gặp phải chướng ngại vật cậu có thể nhảy lên một cái, các loại kỹ thuật cơ bản ở địa hình phẳng cũng có thể ung dung điều khiển. Cảm giác khi bay trong tuyết cậu đã có thể hưởng thụ vài lần, cậu cố gắng đẩy lên được tường tuyết, ngoảnh đầu nhìn lại thấy bông tuyết văng tung tóe lên đường Mộ Hàn đang trượt phía sau. Mộ Hàn xoay tròn ván trượt ung dung né tránh, thực hiện cú nhảy vô lê sát trên sườn dốc, đi đường tắt trượt vượt lên trước Nhạc Thần An. Động tác của anh linh hoạt trơn tru nhìn như không tốn sức tí nào nhưng tốc độ cực nhanh. Nhạc Thần An phải tập trung tinh thần từng giây từng phút mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh.

Không bao lâu sau, bọn họ thả chậm tốc độ trượt đến chân dốc.

Mộ Hàn đẩy kính trượt tuyết lên đỉnh đầu, quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên và tán thưởng.

Nhạc Thần An dưới chân không ngừng, dang cánh tay và trượt về phía anh, quả nhiên anh cũng không tránh.

Kế hoạch ban đầu không hề có vụ quay về thăm chốn cũ nhưng viên kẹo trái cây mà Mộ Hàn giấu nửa năm đã cho cậu dũng khí cực lớn. Ngày hôm sau cậu vừa tỉnh là đặt phòng trước, mặc dù còn chưa mở miệng đưa ra lời mời nhưng trực giác nói cho cậu biết, cho dù cậu có nói gì Mộ Hàn cũng sẽ đáp ứng.

Cậu buông lỏng tay, đẩy vai Mộ Hàn ra rồi lùi về sau một bước, trong tuyết nhoẻn miệng cười rạng rỡ với anh.

“Chúng ta bắt đầu lại.”

Đôi mắt lạnh lùng của Mộ Hàn cong lên, tròng mắt sáng màu mật ong vô cùng chói mắt: “Được.”

“Em tên Nhạc Thần An, Nhạc trong âm nhạc, Thần trong bình minh, An trong chào buổi sáng.” Nhạc Thần An nhướng mày: “22 tuổi chẵn, chiều cao 183, người nặng 68, là một nhiếp ảnh gia, thích đi du lịch, tiện thể tìm đồ ăn ngon. Anh thì sao?”

“Mộ Hàn.” Nhạc Thần An bĩu môi, vẫn keo kiệt như thế. Nói một câu thôi cũng không chịu nói dài, còn cố ra vẻ lạnh lùng.

“Mộ trong triêu triêu mộ mộ(*).” Con người lạnh lùng kia hơi trầm tư rồi bổ sung thêm một câu.

(*) Nghĩa là bình minh và hoàng hôn, tên bạn An cũng có chữ Thần nghĩa là bình minh. Ngoài ra chương trước cũng nhắc đến dòng chữ dawn & dusk mà bạn An khắc trên máy ảnh ^.^

Fuck.

Nhạc Thần An vô thức đỏ mặt, tại sao người này không chịu ra chiêu một cách bình thường vậy?

Cậu kéo Mộ Hàn lên cáp treo, hai người trượt từ đỉnh núi xuống chân núi mấy lượt nữa, mãi đến khi mặt trời khuất bóng sau núi tuyết, gần như đã biến mất hoàn toàn. Nhạc Thần An nhìn vào đôi mắt màu mật ong, dường như có lưu lại tia nắng hoàng hôn cuối cùng.

“Có phải em cao lên không?” Đột nhiên Mộ Hàn hỏi.

“Hình như thế.” Cậu cao lên 2cm so với hồi mới tốt nghiệp, không biết do phát triển chậm hay do cậu kiên trì tập luyện. Vốn dĩ hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau bây giờ đã dễ dàng phát hiện ra góc nghiêng chênh lệch.

Trở về ngôi nhà gỗ nhỏ tắm rửa thay quần áo ăn cơm xong, hai người đi lang thang không mục đích trong làng du lịch. Lúc đi ngang qua quán bar, Mộ Hàn kéo cậu vào.

Nhạc Thần An không uống rượu nhưng cậu cũng không ghét thi thoảng Mộ Hàn làm một ly nhỏ. Cậu quan sát, không phải anh nghiện rượu, rượu chỉ là thú tiêu khiển của anh mỗi khi tâm trạng thoải mái.

Bên cạnh quầy bar mờ ảo ánh đèn, Nhạc Thần An cầm máy ảnh chụp giá để rượu một pô. Mộ Hàn gọi một ly Bourbon Classic siro phong, ngồi trên ghế cao tựa lưng vào quầy bar chờ đợi. Nữ bartender buộc mái tóc dài sau gáy mỉm cười với Nhạc Thần An, đẩy một ly Vodka chanh sang: “Mời cậu.” Nhạc Thần An gật đầu nói cảm ơn: “Cho bạn trai tôi thôi, tôi không uống rượu.” Sau đó cậu đẩy lại chiếc ly có miếng chanh vàng lục nổi lên trên bề mặt trở về.

Nữ bartender lè lưỡi, bắt đầu thực hiện màn pha chế độc đáo của mình. Rượu bourbon làm nền, panela(*) được thêm vào để làm tăng độ sánh của siro cây phong, lớp vỏ cam đắng được rắc một lớp trên cùng, viền cốc được phủ một lớp tương ớt ngọt. Uống vào một hớp, chua ngọt đắng cay đều đủ cả. Nhạc Thần An cầm máy ảnh lên, qua ống ngắm máy ảnh, Mộ Hàn đang cầm ly ngửa đầu, đường nét phác họa nhấp nhô tuyệt đẹp, đôi mắt và con ngươi phản chiếu ánh sáng ấm áp, nét mặt mờ ảo trong bóng tối càng tăng thêm vẻ thần bí. Cánh môi dưới đang nhẹ nhàng áp sát lên miệng ly, vừa quyến rũ vừa trêu chọc người khác.

(*) Một loại đường mía nguyên hạt chưa tinh chế, đặc trưng của Trung và Mỹ Latinh.

Cậu lùi về sau mấy bước, hình ảnh vừa vặn bắt được trọn vẹn cảnh anh dựa nửa thân trên lên quầy bar.

Chỉ bằng hai lần nhấn màn trập, bằng thời gian uống một hớp rượu là lập tức một người đàn ông da trắng xa lạ xuất hiện trong màn ảnh. Nhạc Thần An cài nút nhả ống kính, xung quanh có nhiều ánh mắt hứng thú. Mộ Hàn nhìn thẳng cái ly xoay vòng trong tay, nghiêm túc uống xong ly rượu. Người bên cạnh lại gần bắt chuyện với anh, lải nhải một mình như độc thoại, từ đầu đến cuối anh không hề liếc mắt nhìn sang lấy một cái.

Nhạc Thần An phóng tầm mắt ra xung quanh, trong quán bar có không ít thanh niên, trai gái đủ cả. Một người đàn ông mảnh khảnh đeo kính nhã nhặn không quan tâm đến những cô gái gợi cảm quyến rũ, chuyên đến bắt chuyện với đàn ông độc thân, xu hướng tính dục có thể nhận ra được.

Thấy Mộ Hàn thờ ơ, người đàn ông giơ ly rượu hậm hực định bỏ đi, đúng lúc va phải ánh mắt của Nhạc Thần An. Người lạ kia đứng cạnh Mộ Hàn, rõ ràng do sai lệch góc độ nên có sự hiểu lầm, hắn ta tưởng ánh mắt dịu dàng của Nhạc Thần An đang nhìn Mộ Hàn là tín hiệu ngầm dành cho mình, vì vậy đi thẳng tới chỗ cậu.

“Martin, uống cùng một ly đi?” Đều là những từ ngữ tiếng Anh cơ bản có thể hiểu được, Nhạc Thần An không lạnh lùng như anh, cậu lịch sự lắc đầu với người đàn ông xa lạ trông khoảng hơn 30 tuổi: “Tôi không uống rượu.”

Cuối cùng lần này Mộ Hàn đã chịu cho người đàn ông kia một bóng lưng, Nhạc Thần An thấy anh ngoắc tay với mình.

Đại ca Martin càng ngày càng bực bội, hắn ta tự tin cho rằng cậu bé phương Đông thân thiện và dễ thương này đã nghiện còn ngại. Khuỷu tay cầm ly rượu chặn trước mặt Nhạc Thần An, miệng ly vừa vặn giơ đến trước mặt cậu.

Mộ Hàn không chờ động tác kế tiếp của hắn ta, bưng ly rượu trống không đi tới.

Anh nhặt quả anh đào căng mọng còn nằm trên đá lạnh, luồn qua cánh tay đang chơi vơi giữa không trung của người đàn ông kia, đút thẳng vào miệng Nhạc Thần An.

Vỏ anh đào mang theo vị cay nồng của rượu Whisky xộc thẳng lên ấn đường, Nhạc Thần An lập tức dùng răng hàm cố định anh đào để tránh nó tiếp xúc với vị giác của mình, không ngừng thở ra.

Gã đàn ông xa lạ hoàn toàn không ngờ được, ngơ ngác nhìn Mộ Hàn đẩy cánh tay hắn ra một cách lịch sự, ngay trước mặt hắn hôn lên môi Nhạc Thần An.

Kiểu tuyên bố chủ quyền cao ngạo này ngay cả bản thân Nhạc Thần cũng có chút choáng ngợp.

Mộ Hàn không để ý cậu ngẩn người ra trong nháy mắt, cắn nát trái anh đào, nước trái cây ngọt ngào chảy ra trong miệng. Lớp vỏ ngoài ám mùi rượu cũng nhanh chóng dậy mùi, đầu lưỡi nếm được chút hương cam đắng dính trên môi.

Trong hoàn cảnh mờ tối, mỗi người đều đang bận tìm đối, không có ai chú ý đến những người xung quanh bạn đang làm gì. Nhạc Thần An đánh bạo bắt đầu đáp trả lại, đầu lưỡi đưa đẩy trái cây mọng nước, mùi hương mê người của hormone lẫn cả trái cây cùng nhau nuốt trọn xuống bụng.

Cậu nắm tay kéo Mộ Hàn lao ra khỏi quán bar, về thẳng ngôi nhà gỗ nhỏ ấm áp.

Lò sưởi trong tường chỉ là mô hình đèn sáng, toàn bộ căn phòng được lắp đắt hệ thống sưởi dưới sàn. Vừa mới đóng cửa lại, cậu nóng lòng áp người anh lên cánh cửa, tay lôi kéo quần áo anh. Cơ thể người yêu cậu chân thực, cậu dùng sức mơn trớn từng tấc da tấc thịt mịn màng nóng bỏng.

“Ưm, kéo…rèm cửa sổ vào. Em muốn cho ai xem?” Mộ Hàn rời cánh môi hai người đang quấn quýt một chỗ, định đẩy cậu ra. Nhà gỗ nhỏ có một tầng, khu nghỉ dưỡng trượt tuyết mênh mông bên ngoài cửa sổ khó mà đảm bảo sẽ không có ai đi ngang qua. Trong nhà còn đèn đuốc sáng choang, giống như đang truyền hình trực tiếp cảnh hạn chế lứa tuổi vậy.

Nhạc Thần An ôm chặt lấy eo anh, để cơ thể anh dán chặt lên người mình, một tay khác tắt đèn.

Chỉ còn lại ánh trăng.

“Bây giờ bọn họ không xem được nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.