Tuyết Dạ Phi Hành

Chương 30: Chương 30: Người muốn gặp, nơi muốn về




Mộ Hàn đứng ở cửa bệnh viện, bên ngoài cửa kính có rất nhiều giới truyền thông các nước đang vây kín.

Thi thể Aloha và vận động viên xấu số còn lại được đặt trong bệnh viện, chờ người nhà tới nhận.

Bên ngoài cửa kính, những gương mặt núp sau trường thương đoản pháo(*) tràn đầy phấn khích, giống như một bầy dã thú ngửi thấy mùi máu của con mồi, đang nghển cổ nhìn vào trong một cách thèm thuồng.

(*) Chỉ phương tiện hành nghề của giới truyền thông, tức là máy ảnh, máy quay của phóng viên.

Mộ Hàn đã ở trong bệnh viện cả một ngày, bên tai loáng thoáng những âm lưỡi run rẩy mà anh nghe không hiểu. Hai tiếng trước, bác sĩ tuyên bố tin tử vong cấp cứu vô hiệu, hầu hết bọn họ không nói tiếng Tây Ban Nha nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm nghiêm trọng của bác sĩ là ai cũng hiểu. Thật ra trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, bị vùi trong tuyết mấy tiếng đồng hồ liên tục, tỉ lệ sống sót không cao.

“Bạn không sợ chết sao?”

Từ ngày anh bắt đầu làm một vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, câu hỏi này vẫn luôn được hỏi đến tận bây giờ.

Không có ai là không sợ chết. Nhưng anh không kháng cự lại được cảm giác tuyệt vời mỗi lần trượt tuyết mang lại, giống như anh được tái sinh. Trong mắt người bình thường, tuyết cũng chỉ là tuyết. Trong mắt anh tuyết là một thế giới khác, không có những bận tâm rối bời, chỉ là một thế giới tĩnh mịch thuần túy.

Cha mẹ từng hỏi anh: “Con làm chuyện nguy hiểm như vậy có từng nghĩ đến người nhà không? Nhỡ đâu con xảy ra bất trắc, không sợ chúng ta thương tâm sao?”

Trong mắt bọn họ, nghề vận động viên trượt tuyết của anh là phản nghịch, là theo đuổi kích thích, là suy nghĩ nông nổi.

Anh không cãi lại, người muốn biết đương nhiên sẽ hiểu.

Mộ Hàn lẳng lặng từ biệt Aloha, cuộc đời của cô gái này quá ngắn ngủi nhưng Mộ Hàn biết, nếu như bây giờ có cơ hội hỏi cô ấy một câu, rằng bạn có hối hận không? Nhất định cô ấy sẽ sảng khoái cười to: “Tôi chỉ hối hận không được học trượt tuyết sớm hơn nữa.” Đây là câu cô ấy thường hay nói. Hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt lắm, khi còn bé cũng không có đầy đủ điều kiện kinh tế để giúp cô theo đuổi sở thích xa xỉ này.

Quay về khách sạn, anh từ từ trầm mình vào bồn nước nóng. Bên ngoài ban công căn phòng là quang cảnh núi tuyết ở phía đối diện. Ngọn núi Pallava vẫn sừng sững ở đó, mỗi sáng bình minh và mỗi chiều hoàng hôn, trừ người trong cuộc ra, không có ai biết nơi đó đã chôn vùi những gì.

Tuyết lở xảy ra trong tích tắc. Lúc Mộ Hàn phát hiện giữa sườn núi xuất hiện những vệt ngang kỳ lạ liên tục đuổi theo nhau với tốc độ khó tưởng tượng nổi rồi sụp đổ trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.

Thay vì chạy trốn một cách mù quáng, anh bình tĩnh quay lại, dành vài giây quý giá để xem vị trí và phương hướng của trận tuyết lở, cố hết sức trượt khỏi bề mặt rạn nứt sắp sụp xuống. Dường như anh có thể nghe thấy tiếng gió gầm thét mãnh liệt của sóng tuyết cuồn cuộn đuổi theo sau lưng, nhờ sức nâng của ván trượt đã giúp anh gắng gượng duy trì tốc độ lao ra ngoài. Tuyết càng ngày càng chất đống trước mặt, tốc độ của anh cũng ngày càng chậm hơn. Vào giây phút ấy, trái tim anh trở nên yên bình, anh không thể quay đầu, không thể dừng lại. Khoảnh khắc ấy anh vẫn nhớ mình muốn quay về một nơi, muốn gặp một người.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy nghĩ lại mà sợ.

Mộ Hàn cúi đầu nhìn bàn tay đã tê dại suốt cả đêm bỗng nhiên khẽ run lên, anh trần truồng trèo ra khỏi bồn tắm, lấy điện thoại đã hết pin từ lâu ra trong túi, cắm dây sạc, cả người ướt nhẹp đứng trên thảm không nhúc nhích, chờ điện thoại được sạc pin để mở máy.

Khi logo xuất hiện trên màn hình, anh nhanh chóng cầm điện thoại lên.

Thông báo hỗn loạn và tin nhắn mới thi nhau nhảy ra, điện thoại di động rung không ngừng, liên tục phát ra âm báo tinh tinh. Chờ đến khi yên tĩnh lại, Mộ Hàn mở tin nhắn, một nửa là của Mộ Tuyết, một nửa là của Nhạc Thần An, còn lại lác đác của người quen và một vài người bạn cùng trượt tuyết.

Anh nhanh chóng bấm dãy số của chị gái, vừa nối máy, chất giọng vốn đã cao của Mộ Tuyết nhanh chóng cao vút lên tám độ trong nháy mắt: “Alo? Mộ Hàn? Là em sao? Em không sao chứ? Có bị thương không?”

Nghe thấy giọng nói nức nở và lo lắng của chị gái, Mộ Hàn mới có cảm giác sống sót chân thực: “Chị à, em không sao, không bị thương…”

Bọn họ trò chuyện ngắn gọn vài câu, Mộ Tuyết giục anh đổi vé máy bay mau về nước.

“Bọn em chờ người nhà của Aloha đến đón.” Cô gái một thân một mình đến đây, nơi cô ấy an nghỉ lại là núi tuyết. Anh không biết đây có phải là một kết thúc định mệnh hay không.

“Ôi, bé cưng, em muốn hù chết chị sao? Chị hoàn toàn không dám nói với ba mẹ.” Mộ Tuyết còn chưa nói cho Mộ Hàn biết, cô đang ngồi bên cạnh anh cả mặt mũi đã tái mét.

Cúp điện thoại xong, Mộ Hàn suy nghĩ, quyết định gửi yêu cầu trò chuyện video.

Đối phương nhận máy rất nhanh, người trong hình vốn có đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng giờ phút này lại ngoằn ngoèo tơ máu đỏ tươi trong mắt, dưới mắt thâm đen. Lúc này cậu đang trầm lặng nhìn vào ống kính, lồng ngực hô hấp vô cùng dồn dập.

“Sao tóc anh ướt thế?” Không biết đối phương im lặng bao lâu, cuối cùng Nhạc Thần An đã mở lời.

Mộ Hàn thấy hốc mắt cậu nhanh chóng đỏ hoe, cậu chàng ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, mấy giây sau bình tĩnh lại, mỉm cười quở trách anh một câu: “Em cũng biết chắc chắn anh sẽ không sao mà.”

Mộ Hàn đứng lên tìm sạc dự phòng, cầm điện thoại quay về bồn tắm, nước nóng giúp anh thả lỏng bắp thịt toàn thân đã căng cứng cả đêm. Còn người trên màn hình đang xoa dịu trái tim anh, hương vị được một người nhớ nhung khiến cho người ta vừa yêu vừa hận. Anh dường như không thể ở một mình được nữa, hết lần này đến lần khác muốn quay đầu sang nhìn, nơi đó vẫn luôn có một người mang theo tình cảm nồng nhiệt đang thản nhiên nhìn anh chăm chú.

“Anh…Anh đang tắm ư?” Biểu cảm còn chưa hết hoảng hốt bất chợt trở nên né tránh, Mộ Hàn thấy rái tai cậu đỏ bừng rất rõ ràng.

“Em áp loa điện thoại lên tai đi.” Anh nói.

Nhạc Thần An mặt đầy hoài nghi nhưng vẫn đưa điện thoại sát đến gần tai. Mộ Hàn nhanh chóng hôn lên màn hình một cái: “Được rồi.” Giờ phút này một hành động trẻ con như vậy lại giúp anh xoa dịu nỗi buồn trong lòng rất hiệu quả.

“Anh làm gì vậy?” Nhạc Thần An hỏi: “Nhanh thế đã xong rồi?”

“Không có gì.”

Anh không nói, đối phương cũng không truy hỏi. Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú vào màn hình, lẳng lặng ngắm nghía gương mặt đối phương.

“Giải đấu bị hủy bỏ, khi nào anh về?” Nhạc Thần An hỏi.

“Phải đợi đổi vé máy bay các thứ… Đợi Aloha về trước rồi anh về.” Được ngâm người trong bồn nước nóng, trụ ở bệnh viện từ chiều tối hôm qua rồi cứ một mực chịu đựng đến bây giờ, Mộ Hàn thật sự mệt mỏi không chịu nổi nữa. Anh bước ra khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm của khách sạn vào, cơ thể ẩm ướt hạ cánh trên giường.

“Anh sấy khô tóc đã rồi ngủ tiếp, để thế sẽ ốm đó.” Trông Nhạc Thần An cũng uể oải tinh thần không kém, cậu cố nhấc mí mắt lên nhìn chằm chằm vào màn hình để nhìn anh: “Em chờ anh, năm phút thôi, ngoan nào.”

Giọng nói ôn tồn dịu dàng của Nhạc Thần An giống như đang dỗ dành trẻ con, sự ấm áp dâng trào trong lồng ngực, mang lại cảm giác êm ả khó có thể dùng lời để diễn tả được.

“Được.” Mộ Hàn cố gắng bò dậy khỏi giường, đến phòng vệ sinh sấy khô tóc.

Khi anh quay lại bên gối, Nhạc Thần An nằm sấp trên giường, ánh mắt lim dim mơ màng nhưng vẫn không chịu ngủ: “Nhớ mua khoang hạng nhất…” Tên nhóc ậm ờ trong miệng, nói xong nhắm mắt lại cười vui vẻ.

“Ngủ đi.” Mộ Hàn biết chắc chắn cậu sẽ không nỡ ngắt máy, vì vậy bản thân nhấn nút màu đỏ trước. Gương mặt mơ màng buồn ngủ của cậu biến mất, trái tim anh chợt lạnh đi, thất vọng hụt hẫng, dường như sự mệt mỏi và ấm áp cùng nhau tiêu tan. Anh bò dậy dựa lên đầu giường, lựa chọn chuyến bay rồi đổi vé.

Ngủ mê man mấy tiếng liền, Nhạc Thần An bị đánh thức khỏi giấc mơ, cậu ngây ngẩn hồi lâu, cầm điện thoại di động lên xem lịch sử cuộc gọi, cuộc gọi video gần nhất dài 36 phút. Hóa ra tất cả không phải là mơ, Mộ Hàn thật sự không sao, sẽ nhanh chóng quay về.

Cậu kiểm tra đường bay về từ Santiago(*), không có chuyến bay thẳng, quá cảnh ở Dubai, ít nhất quãng bay cũng dài đến 30 tiếng, cũng may người kia ngủ rất ngon trên máy bay.

(*) Thủ đô của Chile.

Cậu tính toán thời gian chênh lệch, đợi đến 7 giờ tối giờ Chile cậu sẽ nhắn tin cho anh, hỏi xem anh đã đặt được vé khứ hồi chưa. Nửa tiếng sau, Mộ Hàn nhắn lại thời gian chuyến bay.

Nhạc Thần An nhập tin nhắn ngay lập tức: Em đến đón anh.

Nhưng trước khi gửi cậu chần chừ, khoảng thời gian trước đây, rõ ràng Mộ Hàn cố ý giữ khoảng cách với cậu. Hai hôm trước vì bất ngờ nên hình như hai người quên mất vụ này, giờ mới bình tĩnh nhìn lại những chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ.

Nhạc Thần An còn nhớ trước đây không lâu cậu đã đề nghị tiễn anh lên máy bay nhưng bị từ chối rất lúng túng. Bây giờ cậu có nên làm lại không?

Cậu xóa dòng tin nhắn kia, đổi thành Em chờ anh về.

Thứ năm, Nhạc Thần An đến sân bay từ sáng sớm.

Nếu không tính việc chuyến bay bị hoãn thì còn hơn hai tiếng nữa máy bay Mộ Hàn ngồi mới hạ cánh. Nhưng cậu sợ giờ cao điểm buổi sáng bị trễ chuyến nên cố ý đến sớm để tránh.

Bây giờ cho dù cậu có đi đến đâu cũng sẽ không nề hà việc vác theo những dụng cụ lỉnh kỉnh. Quý Chính Phàm từng nói, hiện tại nhiếp ảnh gia càng ngày càng coi trọng năng suất, mỗi lần nhấn máy sẽ tính toán chi li, như vậy sẽ bóp chết không ít sự thú vị mà chụp ảnh mang lại.

“Bây giờ không phải là thời đại phim ảnh trước đây, mỗi tấm ảnh được chụp rất tốn kém. Có cơ hội thì phải chụp, muốn chụp cũng phải chụp ngay, từ từ tích lũy.” Rõ ràng bậc thầy không tán thành tất cả thị hiếu của cả ngành này.

Cho nên Nhạc Thần An nắm bắt mỗi cơ hội, muốn chụp mọi ngóc ngách của thành phố. Trong những hoàn cảnh khác nhau, trạng thái của mọi người cũng rất khác nhau. Ví dụ như hiện tại, lối đi kiểm tra an ninh vẫn là nơi đôi mắt ngấn lệ, nước mắt rơi không ngừng; từ tầng dưới cho đến đại sảnh là nơi ngóng trông chờ đợi. Thiết kế rỗng giúp cho đại sảnh và lối đến đại sảnh cùng xuất hiện trong một màn hình. Cậu chọn thang máy toàn cảnh để lên tầng cao nhất một mình khi không có ai, chụp lại khoảnh khắc nửa vui nửa buồn trong cùng một không gian từ giữa không trung.

Sau khi xem lướt cuộn phim, cậu nhận được sự đồng ý của các nhân vật chính trong ảnh, chia sẻ phim gốc vào một thư mục có tên Nhạc Thần An trong thư viện tư liệu ảnh của studio.

Thời gian chờ đợi vì xuất thần mà trôi qua nhanh chóng. Cậu nhìn lên bảng thông tin chuyến bay đến ở đại sảnh, thông báo bên phải số hiệu chuyến bay từ Dubai chuyển thành đã đến nơi. Cậu vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy nhanh đến cửa ra.

Bỗng dưng Nhạc Thần An nhớ đến lần hai người cùng nhau hạ cánh chuyến bay từ New Zealand, khi xuống máy bay ngón tay Mộ Hàn lành lạnh.

Anh giống như động vật biến nhiệt, tay nhanh ấm mà cũng nhanh lạnh. Nhạc Thần An trời sinh nhiệt độ cơ thể đã cao, phần lớn thời gian cậu dán lòng bàn tay lên da Mộ Hàn luôn có cảm giác thoải mái thấm vào ruột gan. Trừ những tình huống đặc biệt… Cậu lắc đầu mạnh một cái, cưỡng chế bản thân kết thúc những suy nghĩ không đúng lúc, chuyển hướng lên tầng. Xuống khỏi máy bay phải xếp hàng, đoán chừng đến khi ra cửa cũng phải mất ít nhất hai mươi phút nữa.

Nhạc Thần An thận trọng cầm hai ly giấy đựng sữa bò, đứng ở cửa ra.

Mộ Hàn mặc một chiếc áo hoodie đen, mũ cũng đội lên, xách một chiếc túi đựng ván trượt tuyết chuyên dụng, cúi đầu kéo vali bước về phía trước.

Cho dù người có đông hơn nữa, cho dù anh có ăn mặc đơn giản hơn nữa vẫn không thể che giấu được sự nổi bật của mình.

Không biết do tâm trạng không tốt hay mệt mỏi vì chuyến bay, làn da trắng bóc nhợt nhạt thiếu đi vài phần sức sống.

“Anh đẹp trai đi đâu thế?” Cậu cười hì hì đứng chặn trước mặt anh.

Không báo trước đã đến đón anh, trong lòng Nhạc Thần An có phần lo lắng, thế nhưng cậu không kiềm chế được nỗi nhớ mong muốn gặp anh, nhìn một cái thôi cũng được. Quan trọng nhất, cậu muốn nhìn thấy anh bình an vô sự trở về.

Mộ Hàn đứng ngây ra tại chỗ, giữa dòng người qua lại vội vàng, anh nhìn thẳng vào mắt cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.