Tuyết Dạ Phi Hành

Chương 13: Chương 13: Thăm dò






Nhạc Thần An thầm cảm thấy không biết Mộ Hàn vô tình hay cố ý khiêu khích cậu.

Nhưng khác với ánh mắt lúc nào cũng lén lút như kẻ gian của cậu, ánh mắt của anh luôn tự nhiên thẳng thắn không thèm che giấu, khiến cho người khác không khỏi hoài nghi đến tột cùng có phải do bản thân nghĩ nhiều rồi không.

“À, sao trong điện thoại của em lại có số điện thoại và WeChat của anh?” Nhạc Thần An cầm chuôi thìa khuấy đá viên trong ly.

“Em không đặt mật khẩu, lúc ở Canada anh thêm vào sau khi em ngủ.” Mộ Hàn lại chuyển sang chế độ rã đám, giọng điệu và đôi mắt uể oải lim dim, có ảo giác người này đang mơ màng sắp ngủ.

“Tại sao?” Cậu lấy can đảm hỏi. Cả người Mộ Hàn luôn toát ra cảm giác hời hợt thờ ơ, không giống như người sẽ làm ra hành vi vượt ranh giới thế này.

“Cảm thấy em rất đáng yêu. Để ý à?”

“Không không không. Không ngại đâu…” Bất ngờ không kịp đề phòng lời khen này, anh thẳng thắn như vậy lại khiến Nhạc Thần An rất ngượng ngùng, buộc phải đổi chủ đề: “Sao hôm nay anh lại đến làm người mẫu?”

“Vừa mới được quán quân, bọn họ nhờ vả anh rất nhiều lần.” Mộ Hàn cúi đầu nhoài người ra bàn.

“Đừng, bẩn lắm. Mệt thì về ngủ thôi.” Nhạc Thần An rướn người nâng đầu anh lên, tay chạm phải sáp vuốt tóc trên đầu anh.

“Ừ.” Người nọ hưởng thụ lắc lắc đầu.

Gọi xe đưa Mộ Hàn đi xong, Nhạc Thần An nhận được điện thoại của Trương Dịch Trạch.

“Thần Thần ơi!” Vừa nghe máy đã bị tiếng quỷ khóc sói tru đập vào tai, Nhạc Thần An vội vàng di điện thoại ra xa.

Cậu vừa về đến nhà mông còn chưa chạm ghế, Trương Dịch Trạch đã đến. Vừa vào nhà hắn đã nhào qua chỗ cậu, vẻ mặt như đưa đám: “Ba tao tới thật! Cuối tuần muốn tao đi xem mắt! Em gái kia còn truy đuổi về tận trong nước! Ông đây mới bao nhiêu tuổi đã phải đi xem mắt chứ!”

Thật ra Nhạc Thần An có thể hiểu được tâm lý cha già nhà họ Trương. Trương Dịch Trạch chọn bạn gái rất không đáng tin cậy, thà trực tiếp sắp xếp mấy cuộc gặp mặt còn hơn để mặc cho hắn mù quáng gây ra chuyện gì, nhỡ không bị lừa tiền thì cũng bị lừa tình, hạn chế cho mấy phần tử không biết nguy hiểm là gì thề non hẹn biển với nhau rồi chạy không kịp.

“Chỉ đi gặp mặt thôi mà, thích hay không là chuyện khác. Ăn có một bữa cơm với nhau thôi chứ không phải đưa thẳng vào động phòng, mày là đàn ông sợ cái quái gì?” Ngày mai Nhạc Thần An còn một buổi chụp, không muốn tốn thời gian với hắn nên lao thẳng vào phòng tắm cởi quần áo.

Cậu thuê nhà trọ nhỏ, Trương Dịch Trạch cũng không ngại, cứ thế đắp chăn nằm trên nệm hơi lăn ra ngủ say. Nhạc Thần An buồn bực, bởi vì có nơi này nên hắn mới cố tình không thèm về căn biệt thự sang trọng có cả sân lẫn hồ ao bắc cầu nhà ông nội hắn để chọc tức mọi người.

Ban đầu Nhạc Thần An ở cùng với ba mẹ, dù vậy tuổi tác của mẹ không theo kịp tốc độ lão hóa của cơ thể, tuy nói vẻ ngoài có thể bảo dưỡng thùy mị thướt tha như cũ nhưng từ khi Nhạc Thần An lên Đại học, mỗi lần về nhà đều có nỗi sợ mới. Huyết áp thấp, suy nhược thần kinh, mất ngủ, bao nhiêu bệnh cứ quấn lấy người phụ nữ trung niên.

“Mẹ con ngủ không sâu, con đi học bà ấy lại sang phòng con ngủ. Nếu không tiếng ngáy ồn ào của ba sẽ khiến bà ấy không chợp được mắt.” Ông Nhạc mặt đầy vẻ áy náy, nhưng chuyện này cũng không thể trách ông được. Chất lượng giấc ngủ của mẹ cậu rất kém, chỉ trở mình một cái thôi cũng có thể đánh thức bà, trừ khi người nằm bên cạnh mất hết tri giác. Sau khi tốt nghiệp Đại học, Nhạc Thần An không về nhà mà trực tiếp thuê trọ ở một mình, tuy phải chen chúc một chút nhưng giá thuê khá rẻ.

Phương án chụp thứ hai rất suôn sẻ, Tống Thâm đã thông thạo phong cách này nhưng Mộ Hàn lại không nắm bắt được cảm giác.

“Ánh mắt đừng quá nguy hiểm, không đúng, cũng không phải lạnh lùng, sexy một chút.” Sau khi phóng to ảnh chụp nhìn cục bộ, Nhạc Thần An thấy Tống Thâm khẽ lắc đầu một cái.

Tiết Hiểu cũng không kiên nhẫn: “Anh đẹp trai, anh đừng có tỏ ra như có thù hận gì thế. Phải tưởng tượng một tí.., Này, anh qua đây.” Sau đó đại minh tinh ngoắc ngoắc tay, Mộ Hàn nửa tin nửa ngờ ghé tai qua nghe tiếng thì thầm, Nhạc Thần An không nhìn ra cậu ta đang lẩm bẩm cái gì. Nhưng rõ ràng sắc mặt Mộ Hàn cứng lại, anh quay lại di chuyển ánh mắt lên người cậu. Nhạc Thần An khó hiểu nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, bỗng nhiên anh cúi đầu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

Đại minh tinh cũng ngoảnh đầu nhìn theo ánh mắt Mộ Hàn, thấy điểm nhìn cuối cùng lại rơi lên người Nhạc Thần An, cậu ta khoa trương hít một hơi khí lạnh, lập tức quay phắt lại không biết nói gì với Mộ Hàn. Nụ cười của anh vẫn chưa tắt, chỉ là còn lắc đầu thêm.

Không biết Tiết Hiểu truyền thụ bí quyết gì nhưng sau đó, buổi chụp bất ngờ trôi chảy hơn.

Trước đây công việc quét dọn phòng chụp khi kết thúc công việc đều do cậu phụ trách, Nhạc Thần An ngại nhờ nhân viên phải giúp mình hai ngày liền nên nói gì cũng vẫn khăng khăng không chịu về sớm. Mộ Hàn cũng không ép cậu, tìm một góc nào đó thoải mái ngồi xuống đất, đeo tai nghe vào nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nền xi măng vừa lạnh vừa bẩn, Nhạc Thần An thở dài, cương quyết kéo người dậy rồi dẫn anh ngồi xuống ghế salon đơn là đạo cụ chụp ảnh, sau đó mới tiếp tục trở về thu dọn.

Sao khi tất cả nhân viên làm việc rời đi, trong phòng chụp trống không chỉ còn lại Nhạc Thần An và Mộ Hàn đang ngủ trên ghế salon. Ngày mai sẽ có người tới khiêng ghế trở về kho dụng cụ, Nhạc Thần An không nỡ đánh thức anh.

Cậu rón rén bước đến ngắm gương mặt người đang ngồi dựa lên lưng ghế ngủ, làn da trắng bóc được ánh nắng hoàng hôn xiên xiên chiếu vào như được tăng thêm một lớp kính lọc cổ điển, gương mặt thanh tú, giống như một bức hình cũ tĩnh mịch, vì sự yên tĩnh lạnh nhạt này khiến không gian trở nên yên bình dễ chịu.

Phần lớn thời gian Mộ Hàn luôn giấu mình trong bộ trang phục trượt tuyết quá khổ, nhưng Nhạc Thần An rất rõ cơ thể đằng sau lớp vải vóc dày cộm ấy đẹp đến nhường nào. Cậu lặng lẽ cúi người, trầm ngâm nín thở nhích đến gần gương mặt xinh đẹp quá đáng. Hàng mi dày của anh khẽ run, hơi thở ấm áp chậm rãi phả lên gương mặt cậu. Thời gian như ngừng trôi vào khoảnh khắc này, Nhạc Thần An ngẩn người. Chỉ có những lúc người này nhắm mắt, cậu mới không biết ngại không chút kiêng kị ngắm nhìn anh như vậy.

Nhạc Thần An cúi đầu nhẹ nhàng chạm một cái lên bờ môi buông lơi. Trong tim như có như không cánh hoa dương liễu bay qua bay lại khi xuân đến, ngứa ngáy vô cùng, giơ tay càng gãi lại càng vô dụng.

Mộ Hàn không đợi cậu rời đi, một tay bất thình lình bấu vào sau gáy cậu, mạnh mẽ cạy môi cậu ra, mổ lên chiếc răng nanh của cậu, trêu chọc lưỡi cậu. Cậu ngây ngẩn hồi lâu, sau đó buồn bực cắn đáp trả. Lại bị đùa giỡn, giống như kẻ ngốc.

“Đi mua quần áo với anh.” Mộ Hàn ngước đầu lên không thở nổi, hơi thở dồn dập không chịu được, đẩy cậu ra.

Nhạc Thần An đắc ý trong lòng, giống như thắng một trận chiến hiên ngang bước về phía trước: “Được đó, đi thôi ~”

Mộ Hàn nói tuần sau có một tạp chí muốn phỏng vấn, liên quan đến thể thao mạo hiểm, mời mấy vận động viên thể thao nhiều bộ môn khác nhau, anh là một trong số đó.

“Người khác hỏi anh, anh mới nhận ra hình của mình toàn là khi trượt tuyết.” Mộ Hàn cầm bánh cá Taiyaki(*) mà Nhạc Thần An mua cho: “Nhân gì dính thế?”

Taiyaki-9851-I

Một loại bánh nướng truyền thống hình cá tráp biển của Nhật Bản.

“Mochi. Gần đây tiệm này hot lắm, vì có nhiều nhân lạ trong Taiyaki, không ngờ ăn cũng rất ngon.” Nhạc Thần An không có thói quen ăn đồ ngọt, dễ béo. Khi tăng cân bụng sẽ có ngấn mỡ, cơ bụng sẽ bị mỡ chôn vùi, như vậy chụp ảnh sẽ xấu lắm. Gần đây cậu rất nghiêm túc với kế hoạch tập thể dục khoa học, dù sao trong quá khứ cậu chưa từng gặp phải thất bại nào lớn như vậy, lúc nào cũng tự hào về hình thể của mình. Cũng không biết trước đây, rốt cuộc nhiếp ảnh gia khen lấy khen để vóc người cậu đẹp là lời xã giao hay là thật sự thiếu hiểu biết.

“Anh mặc lễ phục để chụp hình gì thế?” Nhạc Thần An đang cân nhắc nên vào cửa hàng nào.

“Dùng vào nhiều việc lắm. Ít nhất phải chụp cho chứng minh thư, chứng minh bây giờ của anh vẫn còn dùng ảnh chụp hồi tốt nghiệp. Còn cả ảnh chân dung nữa, giới thiệu người này người nọ cũng phải dùng đến. Bên tạp chí nói có thể chụp giúp anh, nhưng mà anh không thích ống kính, em chụp giúp anh đi.”

“Không thích ư?” Đúng là hôm nay quá trình chụp gặp chút khó khăn, nhất là khi so sánh với Tiết Hiểu. Nhưng mà hôm qua rõ ràng rất tốt mà…

“Ừ, đừng để anh nhìn vào ống kính thì không sao, nhìn vào ống kính chụp rất mất tự nhiên.” Mộ Hàn nhanh chóng xử lý xong hai cái bánh cá Taiyaki to bằng bàn tay chỉ bằng vài miếng.

“Anh ăn từ từ thôi… Ôi, thế mua quần áo trước đi, mua xong rồi đi ăn tối.”

Nghĩ đến việc anh phải đối mặt với ống kính, Nhạc Thần An quyết tâm kéo anh đi một vòng khu Đông.

Khu vực các cửa hàng sang trọng rất rộng rãi, khách qua lại cũng ít, cách xa gian hàng đồ ăn ngon, trong không khí không hề nhiễm một tí hương thơm đồ ăn nào, đi mấy bước đã ngửi được mùi hương nước hoa cao cấp. Ánh đèn phối hợp với chủ đề, sau mỗi cửa kính là những gian hàng được bài trí theo một phong cách nghệ thuật khác nhau, giống như một thế giới độc lập, người bình thường không thể nào hiểu được, màu sắc lạ lùng.

Đi dạo một vòng, thậm chí Mộ Hàn còn không nghiêm túc xem hết.

“Thích hãng nào?” Nhạc Thần An kéo anh lại, dừng cuộc đi dạo vòng quanh không mục đích.

“Không biết, nhìn không có gì khác nhau cả.” Hai tay anh nhét vào túi lớn của áo trượt tuyết, nét mặt thản nhiên.

“Vậy để em chọn giúp anh…”

Cân nhắc mãi, phong cách giản dị của Canali(*) có vẻ vẫn phù hợp với anh nhất.

Stampa

Được biết đến là biểu tượng thanh lịch điển hình trong thế giới thời trang đẳng cấp Ý, nổi bất là những sản phẩm may đo hoàn hảo dành cho chính trị gia và doanh nhân thành đạt khắp thế giới.

Dáng người mặc quần áo trông thì gầy mà cởi quần áo thì có cơ bắp, thật ra mặc gì cũng rất đẹp. Người bán hàng ân cần lấy hết sơ mi trắng có trong tiệm mang qua, cứ một lúc lại hỗ trợ khách hàng bẻ cổ áo, cứ một lúc thì giúp cài khuy áo.

Nhạc Thần An rất hào hứng ngồi trên ghế salon bằng da thật, vừa quan sát anh thử quần áo vừa hưởng thụ giọng nói ôn tồn mềm mại của nhân viên phục vụ: “Quý khách, cà phê có hợp khẩu vị anh không?” Ánh đèn rọi xuống, làn da của người kia còn trắng hơn cả làn da được chăm sóc kĩ lưỡng của những cô nhân viên bán hàng.

Quả thực Mộ Hàn không được tự nhiên, anh đi đến trước mặt cậu: “Nhìn giống nhau hết mà, chọn đại một bộ đi… Anh đói.”

Cuối cùng bọn họ chọn một chiếc áo sơ mi cơ bản, lại chọn thêm một chiếc áo len màu xám tro, chất liệu vô cùng mềm mại.

Nhạc Thần An cắn răng giữ vững tinh thần quẹt thẻ, xét về mặt này quả thật cậu có phần không nỡ. Trái lại Mộ Hàn không hề khách sáo với cậu, nói cảm ơn.

Hai người vội vã đi ăn, gọi xe đến nhà Nhạc Thần An.

“Anh chờ em một lát, em đi sắp xếp dụng cụ rất nhanh rồi xuống.”

Vừa vào nhà là chạy thẳng đến tủ, suýt chút nữa đạp phải người trên đất.

“Sao mày vẫn còn chưa về nhà?” Nhạc Thần An lười để ý đến hắn, lấy chiếc hộp nhét camera và softbox vào, nghĩ ngợi thế nào mà còn tiện tay nhét thêm mấy bộ quần áo nữa vào.

“Một đi không trở về. Chiều chủ nhật đi xem mắt mày đi cùng tao đi! Tao nghĩ xong rồi, phải nói với cô ta tao là GAY!” Trương Dịch Trạch siết chặt nắm đấm, vẻ mặt bi hùng như thể hi sinh rất lớn.

“Mày bình thường hộ tao cái, tao nghi ngờ trong lời mày nói có ý kỳ thị nhé. Hơn nữa nó mà truyền đến tai ba mày thì chắc ổng sẽ đích thân lái máy bay quay về giết mày đấy.” Nhạc Thần An đạp phắt hắn ra, Trương Dịch Trạch nhào lên ôm chặt bắp chân cậu: “Thằng ranh nhà mày lại đi chỗ nào phóng túng đấy?”

“Đệt mợ.” Nhạc Thần An đứng không vững, cả người bổ nhào về phía trước, cuối cùng cậu gắng gượng xoay người, lấy lưng bảo vệ dụng cụ, cả đầu cả vai đụng phải chân bàn trà nhỏ, đau chảy cả nước mắt: “Mày muốn chết à?” Cậu đẩy túi dụng cụ sang bên cạnh, hai người lao vào đấm nhau: “Mẹ mày chứ ấu trĩ thế! Tao có việc!”

Trương Dịch Trạch mới đầu sợ hết cả hồn, thấy thằng bạn ngã không nặng lắm nên lại khôi phục dáng vẻ cười đùa cợt nhả, giơ tay cào loạn tóc cậu: “Thằng bất hiếu! Dám đánh bố mày!”

“Mày ở lại ngoan ngoãn đi!” Nhạc Thần An không biết làm sao, lười tính toán với hắn, xách đồ đi ra ngoài, trong lòng nghĩ thầm, bố mày phải đi tác nghiệp đây này, còn không thu được đồng nào đây.

“Chiều chủ nhật nhá, tao gọi điện cho mày!” Trương Dịch Trạch giống như con gà mái ôm ổ, vùi mình trong chăn gào lên với cậu.

Mộ Hàn thấy cậu túi lớn túi nhỏ đi xuống nên qua đỡ đồ đạc, còn chưa đi được mấy bước đã khựng lại, cau mày nhìn cậu.

“Gọi xe đi, không phải anh nói có nơi để chụp rồi sao?” Nhạc Thần An nhìn anh ngẩn ra không nhịn được thúc giục.

Mộ Hàn không lên tiếng, yên lặng lấy điện thoại ra gọi xe, ngay sau đó bắt đầu giúp cậu sửa sang lại tóc tai rối tung và quần áo. Nhạc Thần An sửng sốt, chắc là vừa rồi đấm nhau với Trương Dịch Trạch cho nên mới lôi thôi thế này.

Khi được ngón tay mát lạnh luồn vào mái tóc, da đầu cậu giống như mạch xung(*), nổi hết da gà lên.

(*) Sự thay đổi lên xuống của dòng điện.

Mộ Hàn hỏi cậu: “Tại sao lại thành ra thế này?”

“Hầy, Trương Dịch Trạch ra tay không biết nặng nhẹ. Bực ghê!”

Mộ Hàn ngẩn người.Lời editor: Anh đói ~ >.<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.