Tuyết Dạ Phi Hành

Chương 43: Chương 43: Thất tình đồng nghĩa với việc cung phản xạ bị chậm lại




Trương Dịch Trạch không ngừng gắp thức ăn giúp cậu, phục vụ Nhạc Thần An đang không vui uể oải cả người ngồi bên cạnh.

“À thì mày với…mày với đại thần MU của tao…” Lần thứ ba Trương Dịch Trạch tự mở lời, hai lần trước đã không hỏi thành lời rồi. Hắn thật sự không phải kiểu người hay quanh co lòng vòng.

“Ừ, chia tay rồi.” Nhạc Thần An không ngờ mình sẽ bình tĩnh như vậy: “Cuối cùng tên gian thương xấu xa Mộ Xuyên vẫn đạt được mong muốn. Ha ha.”

“Ôi, Thần Thần quyết đoán quá!” Thấy dáng vẻ cậu không có gì đáng ngại, cuối cùng Trương Dịch Trạch đã yên tâm: “Uống rượu không? Đợi lát nữa dẫn mày đi bar giải trí một tí, chúc mừng trở lại giới độc thân. Phụ nữ ấy, không phải, đàn ông không có ở đấy đâu.”

“Không đi.” Nhạc Thần An vẫn luôn không thích mấy chỗ đó, tốt xấu lẫn lộn. Hồi còn học Đại học, cậu từng đến gay bar vài lần, lần nào cũng bị mấy thứ rượu mê hoặc khó phân biệt ấy đánh gục, sau đó không bao giờ đến nữa.

“Thanh Ba, không cần phải nhảy nhót với đám đầu trâu mặt ngựa ở đó đâu. Mày không uống rượu được thì thôi. Tao nói cho mày nghe, chuyện thất tình tao có kinh nghiệm rồi, mày nghe tao…” Là một tiền bối đã thất tình nhiều đếm nỗi khó mà đếm được, Trương Dịch Trạch hào phóng truyền thụ kinh nghiệm.

Nhạc Thần An bị hắn lải nhải thấy rất phiền: “Được được được nghe mày hết, cao thủ thất tình.”

“Chuẩn bài đấy!” Cao thủ chợt nhận ra có gì đó không đúng: “Nói bậy cái gì đấy hả? Bây giờ bố mày đang suôn sẻ được chưa? Mày miệng quạ ít thôi! Bố thủ thân như ngọc nhiều năm qua tốt như thế, cuối cùng cũng được gặp nữ thần của đời mình!”

“Đại ca, mày đi tra lại ý nghĩa của thủ thân như ngọc đi.” Nhạc Thần An khinh thường, tên trai thẳng cứ như sợ cậu chưa được chinh chiến nhiều bằng mình: “Nói ít thôi, bại lộ mày mù chữ bây giờ.”

“Nhưng tâm hồn tao vẫn luôn trong sáng thuần khiết!” Trương Dịch Trạch bĩu môi lầu bầu.

Trên đường đi, Trương Dịch Trạch nói không dứt mồm. Ban đầu Nhạc Thần An còn cố gắng nghe hắn đang nói gì, sau đó chỉ nhìn thấy được miệng hắn động đậy, một chữ cũng không vào đầu được.

Cảm giác thất tình không giống với tưởng tượng trước đây của cậu, cũng không giống với cảm xúc khi cậu lặng lẽ tạm biệt người thầy trẻ tuổi mà mình thầm mến hơn một năm hồi học cấp ba. Nó cũng chẳng tê tâm liệt phế như cậu nghĩ, cũng không tìm được sự thôi thúc muốn phát tiết, chỉ là trong lòng lạnh lẽo như băng, đầu óc chết lặng. Cậu thô bạo cấu vào gan bàn tay mình, để lại dấu vết móng tay hình trăng non, mãi lúc sau mới truyền đến cảm giác đau.

Hóa ra thất tình đồng nghĩa với việc cung phản xạ sẽ chậm đi.

“Nhạc! Thần! An!” Trương Dịch Trạch bỗng nhiên gào lên, dọa cậu giật hết cả mình.

“Mày làm gì thế?” Nhạc Thần An ngoảnh đầu trợn mắt nhìn hắn.

“Đại ca tao gọi mày lâu rồi, xuống xe! Đến rồi!”

Ngoài cửa sổ là phố đi bộ phong cách phục cổ, hai bên đường là nhà hàng và các quán bar, trên đường không đông người, ở cổng vào không có bảo vệ.

Khi xuống xe cậu sờ trước ngực theo thói quen mới nhớ ra ví tiền mất rồi.

Cũng không có gì quan trọng, thẻ tín dụng đã được thông báo bị mất khi sử dụng dịch vụ mobile banking, thẻ căn cước bằng lái xe có thể được cấp lại nhanh chóng, chỉ là cảm thấy tiếc cho chiếc Leica(*) mới mua chưa được hai tháng. Để tiện đi dạo phố, cậu cắn răng mua chiếc Leica M cho tiện lợi, còn chưa dùng được mấy lần đâu…Sau hơn một tháng chờ đợi chế tạo chiếc vỏ da màu xanh Capri(**), một hàng chữ tiếng Anh được khắc ở phía bên trái của màn trập: dawn & dusk.

(*) Một loại máy ảnh cao cấp của Đức.

(**) Màu xanh nước biển đậm.

Bình minh và hoàng hôn.

Trong lòng như có một tòa tháp cao ầm ầm sụp đổ, ánh sáng trên đỉnh tháp bỗng nhiên vụt tắt, chỉ còn lại đống hoang tàn và mặt biển đen kịt, không có lấy một tia sáng. Cảm giác hít thở không thông đột nhiên xuất hiện, bất chợt Nhạc Thần An đứng cạnh cửa xe không thể động đậy, Trương Dịch Trạch thúc giục mãi vẫn thấy cậu đứng ngây ngẩn tại chỗ, quay lại định giơ tay kéo người.

“Đừng có đụng vào tao.” Nhạc Thần An lẩm bẩm: “Khó chịu quá.”

Trương Dịch Trạch sửng sốt, nhìn thấy vành mắt cậu đỏ hoe, không dám thở mạnh.

“Máy ảnh đắt lắm.” Nhạc Thần An nghe thấy giọng mũi của mình rầu rĩ: “Đau lòng chết bố mày.” Sao lại để quên cơ chứ?

“Bao nhiêu, bao nhiêu tiền?” Trương Dịch Trạch đứng cùng cậu ở cạnh cửa hồi lâu mới thốt ra một câu.

Chậm chạp đè nén tâm tư xuống, Nhạc Thần An đi theo Trương Dịch Trạch vào Thanh Ba, chọn một góc ngồi xuống.

Trương Dịch Trạch chọn cho mình một ly rượu, chọn giúp Nhạc Thần An một ly fruit punch(*).

(*) Punch dùng để chỉ nhiều loại đồ uống, cả không cồn và có cồn, thường chứa trái cây hoặc nước ép trái cây.

Bên trong chiếc ly đế cao giống như bầu trời hoàng hôn, nước ép cam, bưởi, lựu hoà lẫn vào nhau chuyển từ màu đỏ sang cam vàng, một quả anh đào đỏ tươi được thả vào giữa. Cocktail không cồn cũng na ná như thế, các loại nước trái cây khác nhau chua chua ngọt ngọt được pha trộn, không có gì đặc sắc, chỉ đẹp thôi. Dường như mọi thứ liên quan đến hoàng hôn đều rất đẹp.

“Nếu mày khó chịu thì cứ nói ra đi, khóc xong sẽ dễ chịu hơn, không có gì là không vượt qua được. Khi còn trẻ ai chẳng có điều nuối tiếc.” Trương Dịch Trạch chuyển từ phía sô pha đối diện sang ngồi cùng với cậu.

Hồi còn đi học, thằng nhóc này cứ thất tình là về gào khóc khàn cả giọng, không cần biết tỏ tình thất bại không, cứ nửa tháng sau là mối tình chấm dứt. Ban đầu Nhạc Thần An còn hoảng loạn chết đi được, sau đó quen rồi thì cứ vừa cày game vừa rút giấy ăn an ủi tượng trưng mấy câu.

“Không có gì để nói. Thì là, Mộ Xuyên ra cho anh ấy thông điệp cuối cùng, trượt tuyết hay tao, chọn một trong hai.”

“Tại sao phải chọn?” Trương Dịch Trạch hỏi với vẻ kỳ lạ.

Nhạc Thần An ngẩn người, nhất thời chưa đáp lại được. Lúc này cậu mới nhận ra sự bất thường, bản thân hoàn toàn mắc bẫy của Mộ Xuyên. Tại sao phải lựa chọn? Tại sao cậu phải chọn một? Nếu như chọn cả hai thì đơn giản là rạn nứt triệt để với người nhà, mà quan hệ giữa Mộ Hàn và người nhà anh vốn đã không tốt rồi…”

Bỗng dưng cậu đã hiểu ra dụng ý thực sự của Mộ Xuyên.

“Trương Dịch Trạch.” Nhạc Thần An giơ tay túm lấy cánh tay của thằng bạn nối khố: “Mày nói xem tại sao tao lại ngu xuẩn thế?”

“Đau quá đau quá ầy! Mày buông tao ra ** má…” Trương Dịch Trạch cậy mạnh ngón tay cậu ra.

Cho nên hôm nay ánh mắt mất mát ảm đạm của Mộ Hàn không phải vì Mộ Xuyên, cũng không phải vì đau lòng khi hai người phải chia tay.

Mà bởi vì bản thân cậu, tự cho là mình khôn ngoan suy nghĩ chu toàn cho anh ấy, từ bỏ mối tình này.

Nhưng Mộ Hàn đã từng nói: Anh không muốn từ bỏ sự lựa chọn quan trọng nhất.

Một người kiêu ngạo như anh ấy hiếm khi nào tỏ ra yếu thế. Nhạc Thần An âm thầm bật cười, rõ ràng trước đây chính cậu còn thề thốt chân thành nói: Đừng từ bỏ em, tin tưởng em được không?

Quá ngu ngốc. Nhạc Thần An, mày là tên lừa đảo nói không giữ lời.

“Mày giúp tao chuyện này được không?” Nhạc Thần An vuốt lại cánh tay áo bị mình túm nhăn của Trương Dịch Trạch: “Hôm nay Mộ Xuyên hỏi Mộ Hàn một vấn đề. Tao muốn biết rốt cuộc anh ấy trả lời thế nào.”

“Vấn đề gì?”

“Từ bỏ trượt tuyết hay từ bỏ tao.”

“À được, để tao gọi điện thoại cho ổng.” Trương Dịch Trạch vừa nói vừa móc điện thoại ra.

Nhạc Thần An vội vàng đè ngón tay đang định bấm số của hắn: “Mày hỏi thế nào?”

“Thì, thì cứ hỏi thẳng thôi…”

Quả nhiên, tên ngốc này hoàn toàn chẳng nhờ vả được. Nhạc Thần An nghĩ ngợi: “Mày gọi cho Mộ Tuyết đi. Tao, tao kính nhờ chị ấy giúp tao hỏi.”

Nhạc Thần An khai báo ngắn gọn chuyện xảy ra hôm nay với Mộ Tuyết, bên kia đầu điện thoại giữ im lặng mãi chưa thấy hồi âm.

Cuối cùng Mộ Tuyết chỉ nói ngắn gọn một câu chị biết rồi xong cúp máy, không đồng ý sẽ giúp cậu cũng không từ chối rõ ràng.

Thật ra với chuyện của hai người bọn họ, từ trước đến nay thái độ của Mộ Tuyết vẫn không rõ ràng lắm, không phản đối, cũng không có bất kỳ sự cản trở làm khó nào đối với hành động của Nhạc Thần An. Ngay cả chuyện Mộ Hàn bị thương, những ngày cậu đầu tắt mặt tối chăm sóc anh cũng chỉ đổi được một cái gật đầu khách sáo của Mộ Tuyết, không gần gũi cũng chẳng xa cách, tuy là cảm kích thật lòng nhưng sự kháng cự cũng là thật lòng.

Nhạc Thần An phỏng đoán, có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy cậu là một thanh niên chưa lớn không đáng tin cậy, nói không chừng một người luôn yêu thương em trai như Mộ Tuyết nghe chuyện hai người chia tay có khi lại âm thầm vui mừng thở phào một cái, chẳng qua vì phép lịch sự nên ngại không thể hiện ra mà thôi.

“Nói xong chưa?” Trương Dịch Trạch rút máy về.

“Ờ. Tao cảm thấy…có phải Mộ Tuyết không thích tao lắm không?” Nhạc Thần An thở dài.

“Không đâu, tại sao lại nói thế?” Trương Dịch Trạch lau màn hình, màn hình chờ của hắn là ảnh chân dung chất lượng thấp của Mộ Tuyết. Nhìn một cái là biết đây không phải ảnh gốc, có lẽ được cắt ra từ ảnh trên tài khoản mạng xã hội của Mộ Tuyết.

“Cảm giác thái độ của chị ấy đối với tao lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.” Nhạc Thần An nhìn chăm chú bức ảnh một lúc, hai chị em nhà họ Mộ đều rất đẹp. Mộ Tuyết mỉm cười càng giống một đứa trẻ con hơn, mơ hồ có vẻ non nớt. Trong hình cô đang đeo băng đô tai thỏ uống sữa chua.

“Không phải đâu, không phải cô ấy ghim mày.” Vẻ mặt Trương Dịch Trạch bỗng nhiên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn ảnh rất đỗi dịu dàng: “Sau khi cô ấy trải qua vụ kia thì vẫn luôn như thế, đối với ai cũng vậy. Trước đây cô ấy đanh đá năng nổ lắm, bây giờ thường xuyên ngẩn người.”

Nhạc Thần An sửng sốt, chuyện đã qua lâu rồi, cậu cứ nghĩ Mộ Tuyết đã vượt qua được.

Nhưng tất cả những tổn thương chỉ cần từng xuất hiện, nhất định sẽ để lại dấu vết không tài nào xóa được. Ví dụ như Mộ Hàn, bây giờ anh nghe thấy tiếng động cơ sẽ rất cảnh giác.

Cậu vỗ vai Trương Dịch Trạch: “Ổn rồi.”

Sau khi bình tĩnh lại, Nhạc Thần An không vội liên lạc với Mộ Hàn nữa.

Có một vài chuyện không phải cứ vài ba lời nhẹ bẫng là có thể coi như chưa từng xảy ra. Từ sau khi mắt anh bị thương phải nằm viện, Nhạc Thần An càng chắc chắn, trông anh có vẻ không sợ gì nhưng chung quy vẫn là con người, không thể hơn người ta một lá gan cũng chẳng bớt đi một dây thần kinh đau đớn. Nhưng tất cả mọi người coi đó là điều đương nhiên, không giải thích nghĩa là anh không quan tâm, không khóc lóc không ồn ào nghĩa là anh không đau đớn.

Người nhà của Mộ Hàn không hiểu anh, không ủng hộ anh, ra sức chối bỏ anh. Anh giãy giụa trưởng thành trong hoàn cảnh này, khiến bản thân trở nên kiên cố vững chắc, không chừa lại đường lui. Còn bản thân mình luôn mồm luôn miệng nói yêu và thích, cuối cùng phụ sự kỳ vọng và niềm tin hiếm có của anh dành cho mình.

Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào để khiến anh tin tưởng mình thêm một lần nữa.

Giờ tan tầm, cậu sẽ lượn lờ đến nhà Mộ Hàn, quan sát anh từ xa.

Chạng vạng mỗi ngày, đúng giờ Mộ Hàn sẽ xuất hiện trên bạt nhún. Nhạc Thần An đứng ở bên ngoài tường vây quanh sân, dõi theo dáng hình nhẹ nhàng nhào lộn các kiểu giữa không trung rồi lại rơi xuống, bị vách tường cản trở. Mãi đến khi mặt trời xuống núi, đèn đường sáng lên, cậu mới rời đi. Trông trạng thái của anh vẫn rất bình thường, dường như không bị ảnh hưởng chút nào. Giờ khắc này Nhạc Thần An rất mừng vì tình yêu sâu đậm với trượt tuyết vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ anh, rời khỏi anh, bầu bạn và an ủi với anh trong những tháng ngày thất tình.

“Thần Thần? Sao mày lại ở đây?” Chiếc xe 911 quen thuộc bỗng dừng trước mặt, hôm nay Nhạc Thần An nán lại nhìn hơi lâu nên đúng lúc chạm mặt Trương Dịch Trạch đưa Mộ Tuyết về nhà.

Nhạc Thần An chợt căng thẳng, giống như đứa trẻ biến thái theo đuổi bị bắt quả tang. Cậu ngại ngùng mỉm cười với Mộ Tuyết, lên tiếng chào hỏi.

Đang định mở miệng giải thích thì điện thoại bỗng vang lên, cậu xin lỗi rồi xoay người lấy điện thoại ra, là An Nhiên.

Có lẽ là gọi cậu về nhà ăn cơm. Từ sau khi come out với mẹ, cậu vẫn chưa về lần nào. Nhạc Thần An nhấn từ chối không nhận máy trước, định lịch sự tạm biệt Trương Dịch Trạch và Mộ Tuyết xong mới gọi lại, không ngờ còn chưa đến một giây mẹ cậu đã gọi lại lần nữa.

“Alo? Mẹ ạ? Lát nữa con về.” Cậu bất đắc dĩ nghe điện thoại.

“Thần Thần!” Giọng An Nhiên khàn khàn như vừa khóc xong: “Con về nhà thu dọn đồ dùng hàng ngày mang đến bệnh viện. Ba con được đưa đi phẫu thuật rồi, có lẽ cần nằm viện một thời gian.”

Nhạc Thần An hoảng hốt nhìn Trương Dịch Trạch, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

“Sao thế?” Trương Dịch Trạch phát hiện sự bất thường.

“Ba tao, phẫu thuật.” Nhạc Thần An không cảm thấy chân thực chút nào, từ trước đến nay sức khỏe của ba cậu không hề có vấn đề gì, cảm mạo cũng hiếm khi thấy bị.

“Lên xe! Ngớ ra làm gì? Bệnh viện nào?” Trương Dịch Trạch tỏ ý Mộ Tuyết xuống xe, để ghế phó lái trống cho Nhạc Thần An.

“Vậy, chị Mộ Tuyết, bọn em đi trước…” Nhạc Thần An ngây ngẩn chào hỏi Mộ Tuyết.

“Đi nhanh đi.” Cô gái giơ tay thúc giục cậu.

Khi đến bệnh viện, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng. Trương Dịch Trạch chủ động đi làm thủ tục đóng viện phí giúp cậu, Nhạc Thần An đi nghe giải thích bệnh tình của ba trước.

Mặc dù An Nhiên khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ nhưng tinh thần vẫn ổn định.

“Bác sĩ nói xuất huyết não do vỡ màng não mủ. Là khối u lành tính, có thể loại bỏ được ngay.”

Nhạc Thần An thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của An Nhiên, trong lòng đau đớn không chịu được.

Gần đây vì chuyện tấm ảnh bị phát hiện nên cậu không về nhà, cũng không liên lạc với gia đình.

“Thần Thần.” An Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng im lìm, trên hành lang vô cùng yên tĩnh chỉ có hai mẹ con bọn họ không nói gì với nhau.

“Mẹ, mẹ đừng sợ.” Nhạc Thần An vô cùng áy náy: “Chắc chắn sẽ không sao đâu. Sức khỏe của ba rất tốt, sẽ nhanh chóng bình phục.”

“Thần Thần, mẹ không sợ. Mẹ không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hi vọng người nhà luôn bình an khỏe mạnh, không bệnh tật tai ương.” An Nhiên cắt đứt cậu: “Mẹ nói cho ba con biết chuyện của con rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.