Tuyệt Đại Chiến Thần

Chương 152: Chương 152: Nguyệt dạ quá khứ




Tịnh Nhạc nhìn trong tay dây chuyền liền không nhịn được thở dài, hắn tiếp nhận trong dây chuyền này một phần Nguyệt Dạ ký ức, cho nên đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.

Dạ Linh tộc sống ở tiểu không gian kia đã trải qua vô số thế hệ, cách biệt độc lập với bên ngoài, dựa theo Nguyệt Dạ ký ức, tiểu không gian cũng không phải ngay từ đầu đã gắn liền với Bích giới, có lẽ tại hai ngàn năm trước sự kiện kia dẫn nó tới đây.

Tất nhiên nối liền với Bích giới không gian thông đạo cũng xuất hiện từ lâu, nhưng mà cả ngàn năm cũng hiếm có ai đi ra ngoài, lý do đương nhiên là có.

Đầu tiên Dạ Linh tộc coi thế giới bên ngoài giống như hoang mạc vậy, bình thường chỉ dùng để đày những tên tù nhân phạm tội, tương tự trục xuất khỏi bộ tộc.

Bất quá, điều hiển nhiên Bích giới không phải là hoang mạc, mà có trí tuệ giống loài mặc kệ là người hay gì nữa đều vĩnh viễn không thể xóa đi tính tò mò, bọn họ đương nhiên muốn đi xem thế giới kia là như thế nào.

Lại không nói tới tiểu thế giới này kích thước chỉ sợ so với Bích giới một phần vạn cũng không bằng, chim nhốt trong lồng, ham muốn tìm kiếm càng mãnh liệt hơn.

Nhưng khi đi ra Bích giới Dạ linh tộc phải chịu những hạn chế càng kinh khủng hơn, đầu tiên bọn họ sức mạnh biến mất hoàn toàn, Dạ linh tộc nữ nhân sức mạnh đều là từ Nguyệt Thần ban cho, ra ngoài Bích giới, bọn họ sức mạnh đều không mọc cánh mà bay.

Hơn thế nữa còn phải chịu sinh mệnh tổn thương nghiêm trọng, bình thường có thể sống cả trăm năm, nếu ở Bích giới lâu chỉ sợ một năm cũng không chịu được.

Tù nhân bị đày ra ngoài đây cũng vì lý do này!

Một cái dạ linh tộc bị mất sức mạnh, căn bản chẳng khác gì một cái ở trái đất nhân loại nữ tử, cả thể lực lẫn khí lực đều mỏng manh, coi như cố tìm đường thoát ra ngoài, ở trong một cái cấm khu, một con dã thú bình thường cũng có thể giết chết chứ đừng nói yêu thú.

Mà Dạ linh tộc chết đi thân thể đều biến thành đá, cho nên cũng không ai để ý là chuyện bình thường!

Đó chính là Dạ Linh tộc, mà bản thân Nguyệt Dạ chính là người đứng đầu bộ tộc này con gái, hay nói cách khác nếu coi thành phố này là một vương quốc, nàng chính là vương quốc này công chúa.

Bình thường Dạ Linh tộc đều là từ đặc biệt phương pháp sinh sản, cũng không có giao phối, chính vì vậy Dạ Linh tộc người đều là nữ, nhưng mà Nguyệt Dạ thì khác, nàng là từ giao phối sinh ra, mà nàng phụ thân chính là một tên nhân loại.

Tịnh Nhạc biết được điều này xong lúc đầu cũng tương đối ngạc nhiên nhưng mà sau đó liền thấy rất bình thường, Dạ Linh tộc sinh sống không gian đúng là cách biệt nhưng không phải không có lối vào.

Nói đến lối vào hắn lại cảm thấy kì quặc, tiểu không gian kia có lẽ là được Dạ Linh tộc tổ tiên tạo ra, chỉ có mang Dạ Linh tộc huyết mạch mới có thể tiến vào, ngoại nhân can bản không thể tiến tới, chính vì thế nó mới tồn tại mấy ngàn năm nay, cho dù nhân loại công nghê cao cũng không phát hiện ra được.

Vì thế cho nên lúc gặp hắn, Nguyệt Dạ mới ngạc nhiên như vậy, không nghĩ tới hắn có thể tiến vào đây.

Chính bản thân Tịnh Nhạc hắn cũng không rõ mình vì cái gì mà tiến vào được?

“ Ây, khoan đã, cái cơ thể này nguyên bản thật có chút quái dị a, rõ ràng là nam nhân nhưng mà ngoại hình lớn lên căn bản cùng nữ nhân không khác chút nào, tràn đầy âm nhu mị khí, trong khi Dạ Linh tộc toàn bộ đều là nữ nhân, chẳng lẽ nào...? “

Tịnh Nhạc đột nhiên nghĩ tới một cái khó tin suy nghĩ

“ Gặp quỷ, chẳng lẽ cái cơ thể này tổ tiên cùng Dạ Linh tộc có liên quan?! “

Tuy nhiên rất nhanh hắn liền bác bỏ suy nghĩ này, nếu thật có liên quan thì ít nhất phải có một chút đặc điểm sinh học chứ, hắn càng thiên về cái nguyên bản suy nghĩ hơn.

“ Có lẽ là do cái này nguyệt thần chúc phúc đi! “

Tịnh Nhạc xoa xoa bắp tay trái mình, dù sao Dạ Linh tộc tôn thờ là Nguyệt thần, hắn sở hữu Nguyệt thần sức mạnh, có lẽ nó đã giúp bản thân tiến vào tiểu không gian.

Lại trở về Nguyệt Dạ câu chuyện, không gian kia mặc dù khép kín, nhưng có lẽ bằng cách nào đó bị một tên nhân loại tiến vào, tên nhân loại này còn bị trọng thương, mà người bắt gặp hắn lại chính là Nguyệt Dạ mẫu thân.

Cốt chuyện tiếp theo các ngươi tự hiểu, một cái nữ giới chưa gặp nam nhân bao giờ và một tên nam nhân được một cái xinh đẹp tuyệt trần nữ vương cứu mạng, nếu không sinh tình vậy chỉ có thể mẹ nó tên nam nhân kia bị gay.

Kết cục đã định, tên nam nhân kia về sau không biết vì lý do gì rời đi, để lại nữ vương mang thai, bình thường nữ vương mang thai là chuyện tốt, bộ tộc có người nối vị, nhưng một số người lại không nghĩ vậy.

Chuyện cái thai kia không phải thuần huyết thương dân thì không rõ, nhưng mà những người có địa vị cao lại rất rõ ràng, đặc biệt là những người muốn lật đổ nữ vương.

Dạ Linh tộc mặc dù cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nhưng mà bọn họ không phải là một đám ngây thơ vô số tội nữ tử, giống như nữ nhi quốc vậy, đám người địa vị cao trưởng lão các thứ một số tin tức là vẫn biết.

Tất nhiên bọn họ cũng không ra tay ngay, dù sao Nguyệt Dạ mẫu thân trong bộ tộc có vô số người ủng hộ, mà người thường cũng yêu mến không kém, nói ra đứa con không phải thuần huyết căn bản không có ai tin.

Vì thế bọn họ đợi Nguyệt Dạ được sinh ra, mười hai năm sau khi nàng mười hai tuổi mới ra tay.

Dạ Linh tộc nữ hài mười tuổi có nghi lễ trưởng thành nhận lấy Nguyệt Thần chúc phúc, nhận lấy chúc phúc xong bọn họ mới thực sự trưởng thành, cơ thể bắt đầu trổ mã, một số đặc hữu dòng tộc sinh học mới hiện ra, chẳng hạn như màu tóc, màu mắt.

Bình thường tất cả Dạ Linh tộc nữ tử tóc đều màu trắng, cho dù nữ vương cũng không ngoại lệ, nhưng mà Nguyệt Dạ tóc thuần một màu đen, chuyện tiếp theo các ngươi lại một lần nữa tự hiểu.

Dù sao cũng là quen thuộc cốt chuyện, ở trái đất Tịnh Nhạc đã từng xem qua vô số lần những cái máu chó tình tiết này.

Kết cục Nguyệt Dạ mẫu thân bị chính tộc nhân của mình giết chết, thân thể hóa thành đá, còn bản thân Nguyệt Dạ cũng không tránh khỏi, nàng là dị nhân, kết cục phải chịu còn kinh khủng hơn.

Tịnh Nhạc lấy được ký ức cũng chỉ có thông tin như vậy, còn phải chịu cái gì thì không có, có lẽ Nguyệt Dạ cũng không muốn cho hắn xem điều này, tuy nhiên cuối cùng nàng bằng cách nào đó lại có thể thoát được.

Nhưng mà dựa theo Tịnh Nhạc phán đoán, chín thành là nhờ giao dịch với quỷ dữ, cụ thể chính là thanh ma vật kia.

Về sau có lẽ là nhờ liên kết với ma vật mà nàng được trao cho địa ngục sức mạnh, cụ thể chính là cái kia huyết tinh tà ác năng lượng, nhưng mà đối với một cô bé mười hai tuổi mà nói, tràn đầy tà ác cuồng bạo địa ngục sức mạnh há có thể khống chế.

Nó trực tiếp ăn sâu vào Nguyệt Dạ hận thù, mẫu thân bị giết chết cảnh tượng vẫn còn lưu lại nàng trong mắt, cuối cùng nàng không chỉ sử dụng sức mạnh kia đem cừu nhân giết chết, mà đồng thời còn đem cả bộ tộc hủy diệt, ở trong thành phố những bức tượng kia thống khổ đứt gãy bộ dạng chính là vì nguyên do này.

Tuy nhiên cái này cũng chỉ đơn thuần là Nguyệt Dạ tự nghĩ, dù sao lúc đó nàng ý thức hoàn toàn mất đi, chuyện gì cũng không rõ ràng.

Còn Tịnh Nhạc hắn lại không cho như vậy, dù sao một bé gái mười hai tuổi, coi như được buff đến mấy cũng không có khả năng đem cả bộ tộc giết chết, dù sao có thể tồn tại vô số năm bộ tộc há lại không có chút nội tình, cho dù bộ tộc này có cách ly với thế giới bên ngoài đi chăng nữa.

Nhìn lúc tiểu thế giới bị hủy diệt là thấy, phía dưới đại địa bùng nổ vô số tà ác năng lượng, chỉ sợ địa ngục sức mạnh đã thẩm thấu vào tiểu thế giới kia từ lâu rồi, Nguyệt Dạ chẳng qua là một cái ngòi nổ bị lợi dụng thôi!

Về sau Nguyệt Dạ tiếp tục bị lợi dụng, ma vật kia muốn lừa một đứa trẻ mười hai tuổi quá dễ dàng, còn làm thế nào trong ký ức cũng không có, chỉ biết cuối cùng Nguyệt Dạ đem ma vật kia hồi sinh, tất nhiên người hoàn thành cũng không phải là nàng mà là đám dị giáo kia.

Tuy nhiên đám dị giáo kia hoàn toàn là ngoài ý muốn, Nguyệt Dạ sau khi diệt tộc xong liền theo không gian thông đạo tiến ra ngoài, lấy Dạ Linh tộc đặc tính, nàng sức mạnh hoàn toàn biết mất, kể cả thu được tà ác năng lượng cũng như vậy.

Còn may nàng cũng không phải là thuần Dạ linh tộc, nàng cũng có một nửa máu là nhân loại, cho nên cũng không phải chịu sinh mệnh xói mòn, không chỉ thế còn có thể tu luyện, tất nhiên trước khi bắt đầu tu luyện nàng còn phải học tập vô số, làm quen với thế giới loài người, hơn nữa không có tài nguyên, cho nên nàng sức mạnh cơ bản cũng không có cao.

Đạt được Linh sư đã là may mắn lắm rồi!

Trong thời gian này nàng vẫn thỉnh thoảng trở lại ở bên ngoài không gian ngôi làng xem xét ma vật thức tỉnh tình hình, dĩ nhiên lấy nàng thực lực một mình tiến vào độ hung hiểm rất cao.

Cho nên mỗi lần nàng đều lợi dụng một đám người, lần này cũng tương tự như vậy, cái gọi là bảo vật, bảo tàng địa đồ đều do nàng tự tạo ra, thực chất cũng không có gì hết, mục đích chủ yếu vẫn là lợi dụng bọn họ để trở về an toàn thôi!

Lúc trước Nguyệt Dạ bảo với hắn thu được cái gì khoáng dịch, thiên tài địa bảo các thứ đều là nói dối, nàng mục đích chính là muốn dựa vào Tịnh Nhạc để trở lại nơi cất giữ ma vật kia.

Vì vậy lúc Tịnh Nhạc muốn trở ra, Nguyệt Dạ bộ dạng mới thất lạc như vậy!

Như đã nói, đám dị giáo kia vẫn là biến cố ngoài ý muốn, nếu không có bọn chúng nàng vẫn thực hiện theo kế hoạch, lợi dụng Nguyệt Thần thạch kéo vô số người đến đây chém giết tranh đoạt, còn bản thân thì kích hoạt ma vật năng lực, đem đám linh sư kia máu huyết chết đi thôn phệ để hồi tỉnh.

“ Khoan đã, nếu như vậy chẳng lẽ một thế trước vô số người tới đây tranh đoạt bảo vật chính là viên Nguyệt Thần thạch kia? “

Tịnh Nhạc khẽ giật mình khó tin kêu lên, tuy nhiên càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, cả về bảo vật kia hình dạng đến thời gian diễn ra, tất cả đều quá trùng hợp, mà một thế trước hắn nghe nói một lần tranh đoạt bảo vật này cũng chết rất nhiều người, tuy nhiên lại có một sự kiện kì lạ diễn ra.

Tất cả người chết đi máu huyết đều vô tung vô ảnh biến mất, mãi về sau cũng chưa ai giải thích được!

“ Nếu như kiếp trước sự việc quả thực do Nguyệt Dạ làm ra vậy một thế này đám dị giáo kia là có chuyện gì? “

“ Chẳng lẽ là do ta hồi sinh, gây ra hiệu ứng hồ điệp? “

Tịnh Nhạc khuôn mặt nghiêm lại trầm tư, chuyện này hắn đã lường trước được, nhưng thật không nghĩ tới nó thay đổi hoàn toàn hiện thực như vậy.

“ Xem ra mọi chuyện sau này, không thể tự tin dùng kí ức kiếp trước như vậy rồi! “

Tịnh Nhạc trong lòng thầm kêu lên, bất quá dù thế nào Nguyệt Dạ cũng đã thành công đem ma vật kia thức tỉnh, hoàn thành mục đích của mình, hắn lúc trước có thể nhận ra được Nguyệt Dạ không phải nhân loại mà là Dạ Linh tộc cũng không phải đoán bừa.

Không chỉ là trên đường đi nàng kỳ lạ hành động, đến đám thí nghiệm sinh vật chỉ nhắm đến Nguyệt Dạ tấn công nữa, quan trọng nhất chi tiết là lúc hắn nhìn được lưng của nàng, cái hình xăm kia hình dạng cùng với trên Nguyệt Thần thạch phát sáng bên trong hoa văn giống hệt nhau, từ đó Tịnh Nhạc hắn mới nhận ra.

“ Ây, đúng rồi ma vật! “ Đúng lúc này Tịnh Nhạc đột nhiên giật mình kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.