Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 101: Chương 101: Một Chén Gà Hầm




Đan đàn lớn như vậy lại tập trung rất nhiều bóng người. Các đệ tử của Đan tông và Vạn Dược môn đều đứng ở một bên. Bọn họ đều nhìn đối phương rất không vừa mắt.

Cổ Đạo Phong cùng lão nhân họ Cung này ngồi ở phía trên thạch đài. Các trưởng lão Đan tông và trưởng lão Vạn Dược môn lại đứng ở phía dưới thạch đài.

Lão nhân họ Cung nở nụ cười mỉm, thoạt nhìn tâm tình đặc biệt không tệ.

- Cổ lão đệ, đã sắp đến giờ rồi. Lão đệ cũng nên để cho ta gặp các thí sinh chuẩn bị xuất chiến lần này của lão đệ chứ?

Lão nhân họ Cung cười nói với Cổ Đạo Phong.

Cổ Đạo Phong ung dung thản nhiên nói:

- Nếu như Cung lão ca đã nói như vậy, ta cũng muốn xem thử lần này các ngươi chuẩn bị để cho ai ra xuất chiến.

Lão nhân họ Cung cười ha ha một tiếng, quay về phía dưới thạch đài vẫy vẫy tay.

Dưới thạch đài, một vị trưởng lão Vạn Dược môn hiểu ý, lập tức đi tới trong các đệ tử Vạn Dược môn dẫn theo ba người đi tới chính giữa đan đàn.

Ba người này vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người ở đây. Cổ Đạo Phong cũng nhìn về phía bên dưới.

- Cổ thủ tọa, các vị trưởng lão Đan tông, ba người này chính là đệ tử được Vạn Dược môn ta lựa chọn xuất chiến lần này.

Trưởng lão Vạn Dược môn này ôm quyền quay về phía Cổ Đạo Phong cùng với một đám trưởng lão Đan tông cao giọng nói, trong thần sắc lộ ra vài phần kiêu ngạo.

Mà ba người đệ tử của Vạn Dược môn kia lại ôm quyền hành lễ, thái độ tuy rằng cung kính, nhưng có thể nhìn ra có vài phần không tập trung và không kiên nhẫn.

Trong ba người hai nam một nữ, nữ tử kia thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng ngược lại có phần tuấn tú, trên mặt lộ ra một vẻ tinh quái.

Còn hai người thanh niên, một người có khuôn mặt bình thường, nhìn qua dường như vô cùng chất phác, nhưng trong hai mắt hắn có tinh quang chớp động. Hiển nhiên hắn không phải trung hậu thật thà giống như bề ngoài thoạt nhìn thấy.

Một người thanh niên khác lại có thân hình gầy yếu, gần như là một bộ da bọc xương, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt lộ ra vài phần mệt mỏi.

Lão nhân họ Cung ở trên thạch đài đứng dậy. Khi hắn nhìn về phía ba người này, trong mắt mang theo vẻ hài lòng.

- Cổ lão đệ, ba đệ tử này của ta có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi hay không?

Lão nhân họ Cung quay đầu lại, liếc mắt thoáng nhìn Cổ Đạo Phong, cười như không cười hỏi.

Cổ Đạo Phong gật đầu. Hắn cũng đứng lên, đôi mắt kín đáo quan sát ở trên thân ba người.

- Không hổ danh là tinh anh của Vạn Dược môn, Cổ mỗ xem như được mở rộng tầm mắt.

Cổ Đạo Phong không mặn không nhạt khen một câu. Chỉ có điều ai cũng nghe ra được, trong giọng điệu của hắn lại hoàn toàn không có ý khen tặng.

Lão nhân họ Cung lại không để ý, vẫy vẫy tay, để cho ba người kia lùi đến sát mép ngoài đan đàn.

- Cổ lão đệ, người của ta ngươi đã nhìn thấy. Vậy người của ngươi đâu? Chung quy không đến mức tới lúc này vẫn còn che dấu chứ?

Lão nhân họ Cung cười ha hả nói.

Cổ Đạo Phong nghe vậy, nhìn về phía một vị trưởng lão Đan tông bên dưới gật đầu.

Trưởng lão kia cũng hiểu rõ ý tứ của Cổ Đạo Phong, lập tức cao giọng nói:

- Đám ba người các ngươi còn không ra bái kiến thủ tọa và Cung môn chủ?

Vừa dứt lời liền nhìn thấy một bóng người cao ngạo ở trong ánh mắt kính sợ của rất nhiều đệ tử Đan tông làm nền, chậm rãi đi tới trên đan đàn. Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn xung quanh. Ngay cả những đệ tử Vạn Dược môn đó cũng phải thầm giật mình.

Người tới không phải là ai khác, chính là Mạnh Triều Dương.

Theo sát phía sau là Cố Lưu Ly toàn thân trang phục màu xanh cũng từ trong đám người, lưu loát đi tới bên cạnh Mạnh Triều Dương.

Hai người xuất hiện làm cho rất nhiều đệ tử Đan tông hoan hô. Dù sao hai người này một người là Đan Tông Tứ Tú, một người khác lại là nhân tài kiệt xuất bên trong đệ tử trung đẳng, có nhân khí cực cao ở bên trong Đan tông. Hai người bọn họ xuất chiến tất nhiên khiến cho các đệ tử Đan tông có lòng tin và cổ vũ rất lớn.

Nhất là Mạnh Triều Dương. Vừa rồi hắn đã leo lên tới đỉnh Tầm Dược phong, trong lúc nhất thời phong quang vô lượng. Do hắn lần này đứng ra xuất chiến so tài cùng Vạn Dược môn, tất nhiên được rất khiến người tin phục.

Chỉ có điều lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ. Còn có một người vẫn chưa xuất hiện.

Trưởng lão Đan tông này khẽ nhíu mày, thầm nghĩ Phương Lâm à Phương Lâm, tiểu tử nhà ngươi đang làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ còn chưa tới sao?

Đúng lúc này, một bóng người vội vội vàng vàng từ trong đám người chen ra ngoài. Hắn vừa chạy về phía đan đàn, vừa nói:

- Tới muộn tới muộn, thật sự ngại quá.

Lúc mọi người nhìn về phía bóng người hấp tấp này đều lộ ra thần sắc cực kỳ đặc sắc. Cho dù là những trưởng lão Đan tông và Vạn Dược môn, ai nấy đều có sắc mặt cực kỳ cổ quái.

Người tới tất nhiên là Phương Lâm. Chỉ có điều lúc này trong tay hắn đang cầm một cái chén lớn. Trong chén bay ra mùi gà hầm rất thơm.

Mà tay kia của Phương Lâm lại đang cầm một cái đùi gà đang cắn dở, trong miệng còn không ngừng nhai.

- Ha ha ha ha! Người này ai vậy? Thế nào lại còn cầm con gà hầm ra?

- Chẳng lẽ là đầu bếp Đan tông? Chỉ có điều đầu bếp không có tư cách tới nơi này chứ?

- Người này cũng quá khôi hài, thật sự khiến ta cười chết rồi.

...

Phương Lâm xuất hiện, khiến cho một đám đệ tử Vạn Dược môn cười ha ha, đủ những lời chế giễu không ngừng vang lên bên tai.

Còn đám đệ tử Đan tông bên này, thần sắc mỗi người lại có phần cổ quái. Phương Lâm hiện thân như vậy, thật sự vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, hoàn toàn khiến cho người ta không có cách nào tiếp nhận được.

Ngay cả đám người Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh tương đối quen thuộc với Phương Lâm giờ cũng ôm nửa bên mặt, không dám nhìn cảnh tượng đẹp như vẽ này.

Các trưởng lão Vạn Dược môn thấy buồn cười. Ngoại trừ đám người trưởng lão Mạnh Vô Ưu, Mộc Yến tương đối coi trọng Phương Lâm ra, các trưởng lão Đan tông môn lại cảm thấy mất mặt xấu hổ.

Nhưng cho dù là hai người Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến, lúc này cũng thấy dở khóc dở cười.

Hai người Mạnh Triều Dương cùng Cổ Lưu Ly rất muốn giả vờ không quen biết Phương Lâm. Nhưng Phương Lâm hết lần này tới lần khác lại đứng ở bên cạnh hai người. Mùi gà hầm thơm phức không ngừng phảng phất bay tới trong mũi của bọn họ.

Mạnh Triều Dương là người lạnh lùng nghiêm nghị như vậy cũng bị Phương Lâm làm cho cảm thấy xấu hổ. Cổ Lưu Ly càng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp cầm cái chén gà lớn trong tay Phương Lâm chụp lên trên đầu Phương Lâm.

Phương Lâm lại cắn đùi gà một cái, nhìn Mạnh Triều Dương và Cổ Lưu Ly, sau đó đưa cái chén trong tay về phía bọn họ, vẻ mặt ngây thơ hỏi:

- Các ngươi có muốn ăn không? Ta vẫn còn rất nhiều.

Mạnh Triều Dương vội ho một tiếng, cố gắng trấn định nói:

- Không cần.

Cổ Lưu Ly hung hăng trừng mắt với Phương Lâm, không làm để ý tới.

Ba người Vạn Dược môn đối diện với đám người Phương Lâm đều lộ ra vài phần khinh thường. Nhất là thiếu nữ kia khi nhìn về phía Phương Lâm, càng hiện rõ sự khinh miệt. Hình như nàng cảm thấy cùng người như vậy so tài luyện đan, thật sự quá hạ thấp thân phận của mình.

Trên thạch đài, lão nhân họ Cung cũng sửng sốt hồi lâu, mới bắt đầu cười ha ha.

- Cổ lão đệ, tiểu tử này cũng là một trong những người các người lựa chọn xuất chiến lần này sao?

Lão nhân họ Cung vui vẻ hỏi.

Cổ Đạo Phong ngược lại vô cùng bình tĩnh, mỉm cười gật đầu.

Nhưng ai có thể biết, trong lòng thủ tọa đại nhân lúc này đã sớm đập chết Phương Lâm vô số lần. Sớm biết Phương Lâm sẽ xuất hiện kỳ lạ như thế, trước đó hắn nhất định phải căn dặn một hồi.

Nhưng lúc này, Phương Lâm đã ra đi ra. Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng Cổ Đạo Phong cũng không thể răn dạy Phương Lâm ở trước mặt đám người Vạn Dược môn, trước mặt mọi người. Hắn chỉ có thể giả vờ thoải mái.

Lão nhân họ Cung vỗ bắp đùi, tiếng cười không ngừng vang lên. Hắn phát giác trong lần so tài với Đan tông, hắn càng nắm chắc hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.