Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 17: Chương 17: Một Tát




Phương Lâm lười biếng nằm ở trên ghế tre, nhìn Hứa Sơn Cao ở bên cạnh lò luyện đan đầu đầy mồ hôi, thường xuyên chỉ điểm vài câu.

Từ sau khi Hứa Sơn Cao tiếp nhận chỉ điểm của Phương Lâm, trình độ luyện đan cũng tăng lên không ít. Vì chế luyện đan dược cho những đệ tử Võ tông kia, ngoại trừ một phần là do Phương Lâm chế luyện ra, những cái khác đều do bản thân Hứa Sơn Cao tự chế luyện ra.

Phụt!

Một tiếng động khẽ vang lên. Trước mặt Hứa Sơn Cao bay lên một đám khói đen. Phương Lâm liếc mắt một cái đã biết người này luyện đan thất bại.

Hứa Sơn Cao không nổi giận, dọn sạch cặn dược liệu màu đen bên trong lò luyện đan, lại bắt đầu luyện đan lần nữa.

- Tinh thần tập trung một chút, không nên do dự. Luyện đan là luyện đan, đừng nghĩ tới chuyện khác.

Phương Lâm nhắc nhở.

Hứa Sơn Cao gật đầu, tinh thần trở nên đặc biệt chăm chú, hoàn toàn không dám thất thần. Lần này, hắn quả nhiên thành công luyện ra đan dược đã thất bại trước đó.

Hứa Sơn Cao vui vẻ ra mặt. Trước kia xác xuất hắn luyện đan thành công có thể nói là thấp đến mức đáng thương. Rất nhiều đệ tử chính thức mới tiến vào cũng vượt qua hắn.

Hiện tại, Hứa Sơn Cao đã không còn là Hứa Sơn Cao trước đây. Chí ít ở trong đệ tử chính thức hạ đẳng, Hứa Sơn Cao đã không còn là thứ hạng lót đáy nữa.

Hứa Sơn Cao đã dự định, đợi đến khi sát hạch đệ tử chính thức cuối năm, hắn sẽ thử tranh thủ tiến vào trong hàng ngũ đệ tử chính thức trung đẳng.

Tuy rằng không nhất định có thể thành công, nhưng Hứa Sơn Cao vẫn muốn đọ sức đánh một trận. Nếu may mắn thành công, vậy hắn ở trong các đệ tử chính thức lại hoàn toàn xoay người.

Nếu là lúc trước, Hứa Sơn Cao chắc hẳn nghĩ cũng không dám nghĩ. Dù sao đệ tử trung đẳng đối với hắn, thật sự quá xa vời.

- Phương sư đệ, năm nay ngươi có tính toán gì không? Ta cảm thấy ngươi có thể trở thành đệ tử chính thức ở trong lần sát hạch thứ hai, giống như vị Đan tông kỳ tài năm đó.

Hứa Sơn Cao luyện đan dược xong, rảnh rỗi cùng Phương Lâm hàn huyên.

Phương Lâm híp mắt nhìn Hứa Sơn Cao, nói:

- Tại sao ta không thể một lần sát hạch trở thành đệ tử chính thức?

Hứa Sơn Cao lắc đầu, nói rất chân thành:

- Tuy rằng Phương sư đệ ngươi là kỳ tài ngút trời, nhưng sát hạch của đệ tử Đan Đồng đặc biệt khó khăn. Trong lịch sử vị xuất sắc nhất Đan tông kia cũng cần hai lần sát hạch mới trở thành đệ tử chính thức. Trong đó có rất nhiều điều, ta không có cách nào nói cho ngươi biết kỹ càng tỉ mỉ hơn được. Dù sao sát hạch hàng năm cũng không quá giống nhau.

Phương Lâm vừa nghe, cũng cảm thấy có phần hứng thú, hỏi:

- Năm vừa rồi có mấy người trở thành đệ tử chính thức?

Hứa Sơn Cao nói:

- Chỉ có bảy.

- Vậy năm trước nữa?

- Năm trước nữa có năm người.

- Hứa sư huynh trở thành đệ tử chính thức từ mấy năm trước vậy?

Phương Lâm tò mò hỏi.

Trên mặt Hứa Sơn Cao lộ lúng túng, nói:

- Ta trở thành đệ tử chính thức từ năm trước nữa. Tính cả ta nữa thì lúc đó tổng cộng có chín người. Năm đó cũng được công nhận là một năm sát hạch tương đối dễ dàng.

Con mắt Phương Lâm nhất thời có thâm ý nhìn Hứa Sơn Cao, trên mặt lộ vẻ tươi cười nghiền ngẫm.

Hứa Sơn Cao bị ánh mắt Phương Lâm nhìn có phần không vững dạ, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:

- Cho nên Phương sư đệ ngươi vẫn không nên vọng tưởng một lần sát hạch liền trở thành đệ tử chính thức. Điều này căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.

Phương Lâm cười hì hì, nói:

- Trên đời này, không có chuyện gì là tuyệt đối. Trước đây sư huynh không phải cảm thấy đệ tử Đan Đồng không biết luyện đan sao?

Nghe vậy, Hứa Sơn Cao bất đắc dĩ cười. Theo hắn thấy, quái thai như Phương Lâm thật sự quá hiếm thấy, hoàn toàn không thể luận theo lẽ thường.

- Hứa sư huynh, hóa ra sư huynh đã trở thành đệ tử chính thức ba năm, lại lăn lộn thành như vậy, thật sự không nói nổi.

Phương Lâm lắc đầu nói.

Mặt Hứa Sơn Cao xấu hổ và lúng túng. Lại nói về điều này, thật sự có phần mất mặt. Ba năm, hắn vẫn là đệ tử hạ đẳng. Những người trở thành đệ tử chính thức cùng lúc với hắn, gần như đều trở thành đệ tử trung đẳng. Cũng chỉ có Hứa Sơn Cao còn lên xuống ở trong hàng ngũ đệ tử hạ đẳng.

- Ai, ta ở đệ tử Đan Đồng lăn lộn năm năm, mới ở một lần sát hạch cuối cùng trở thành đệ tử chính thức. Cũng là vận khí ta tốt. Nếu như lần đó ta thất bại, cũng chỉ có thể bị chuyển xuống sản nghiệp các nơi của Tử Hà tông.

Hứa Sơn Cao hơi xúc động nói.

Phương Lâm thương hại liếc mắt nhìn Hứa Sơn Cao. Hóa ra người này trở thành đệ tử chính thức cũng là vận khí tốt.

Trong lúc hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, bên ngoài vang lên một giọng nói trung khí mười phần:

- Xin hỏi Hứa sư đệ có ở đây không?

Hứa Sơn Cao và Phương Lâm vừa nghe đã biết, chắc hẳn lại có đệ tử Võ tông tới nơi này nhờ Hứa Sơn Cao luyện đan.

Ngay lập tức, Hứa Sơn Cao đáp một tiếng, đi ra khỏi phòng luyện đan. Phương Lâm nhàn rỗi buồn chán, cũng đi ra ngoài theo.

Chỉ thấy trong viện có hai người đang đứng, đều là thanh niên. Một người mặc áo bào màu đỏ đứng ở phía trước. Một người mặc áo bào màu lam đứng ở phía sau. Người thanh niên áo bào màu lam có vẻ trẻ tuổi hơn, trên mặt cũng có một phần cung kính.

Áo bào màu đỏ chính là tượng trưng cho đệ tử chính thức của Võ tông. Áo bào màu lam lại là dấu hiệu của đệ tử cầm kiếm của Võ tông.

Đệ tử cầm kiếm của Võ tông lại giống như đệ tử Đan Đồng của Đan tông, trên thân đều mặc áo bào lam, không được tính là đệ tử chính thức của Võ tông.

Phương Lâm nhìn thấy người thanh niên áo bào màu lam này, thần sắc ngẩn ra. Ngay lập tức hắn lộ vẻ tươi cười. Người thanh niên áo bào màu lam này còn là người quen.

Người thanh niên áo bào màu lam này nhìn thấy Phương Lâm xuất hiện, cũng thoáng sửng sốt, thần sắc lập tức có phần phức tạp, còn mơ hồ có sự thù địch.

Người thanh niên áo bào đỏ này nhìn thấy Hứa Sơn Cao, lộ ra vẻ tươi cười hiền hòa, ôm quyền nói:

- Hứa sư đệ, tại hạ Âu Dương Thành muốn mời sư đệ chế luyện cho tại hạ một lò đan dược.

Hứa Sơn Cao không dám chậm trễ, cũng ôm quyền đáp lễ, cười nói:

- Không biết là đan dược gì? Nếu như đủ khả năng, tất nhiên sẽ không cự tuyệt sư huynh.

Người thanh niên áo bào đỏ cười nói:

- Là Thu Lộ đan. Ta cũng là hâm mộ tiếng tăm đến đây. Nếu như sư đệ khó xử, vậy thì thôi.

- Thu Lộ đan? Âu Dương sư huynh lại bị thương sao?

Hứa Sơn Cao nghe vậy, khẽ nhíu mày hỏi.

Thu Lộ đan chính là đan dược chữa thương, đồng thời có hiệu quả không tệ đối với tổn thương kinh mạch. Hứa Sơn Cao vừa nghe đối phương muốn luyện Thu Lộ đan, liền suy đoán Âu Dương Thành này có thể bị tổn thương kinh mạch.

Âu Dương Thành lắc đầu, nói:

- Cũng không phải ta, mà là một vị bằng hữu tốt của ta.

Hứa Sơn Cao suy nghĩ một chút, đang muốn nói, bỗng nhiên Phương Lâm ở bên cạnh mở miệng nói:

- Hứa sư huynh, Thu Lộ đan chính là đan dược thượng đẳng. Sư huynh chắc không luyện ra được, đúng không?

Phương Lâm vừa nói, Hứa Sơn Cao thoáng dừng lại, sau đó kịp phản ứng, liền vội vàng nói:

- Không sai, năng lực ta có hạn, sợ là luyện không ra được Thu Lộ đan.

Âu Dương Thành nhất thời nhíu mày, liếc mắt nhìn Phương Lâm. Khi thấy trang phục của Phương Lâm là đệ tử Đan Đồng, hắn nhất thời có một chút không vui.

- Hứa sư đệ làm vậy là có ý gì?

Âu Dương Thành hơi bất mãn hỏi. Vừa rồi còn nói rất tốt. Tại sao đệ tử Đan Đồng bên cạnh vừa mở miệng, lại lập tức thay đổi thái độ?

Tuy rằng Hứa Sơn Cao không biết vì sao Phương Lâm muốn mình nói như vậy, nhưng đối với Phương Lâm, hắn vẫn rất tín nhiệm.

- Vị Âu Dương sư huynh này, người phía sau ngươi cùng ta có chút ân oán.

Phương Lâm nói.

Chân mày Âu Dương Thành càng nhíu lại sâu hơn. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn người thanh niên áo bào màu lam phía sau.

- Phương Dương sư đệ, ngươi biết hắn sao?

Âu Dương Thành hỏi.

Người thanh niên áo bào màu lam này chính là Phương Dương thiên tài cùng tộc với Phương Lâm, vào ngày sát hạch nhập môn, bởi vì căn cốt đạt tiêu chuẩn, trở thành đệ tử Võ tông.

Sắc mặt Phương Dương có phần khó coi. Nhưng đối mặt với câu hỏi của Âu Dương Thành, hắn không dám giấu diếm, lập tức nói:

- Sư huynh, người này là Phương Lâm, chính là cùng tộc với ta.

Âu Dương Thành vừa nghe, lại càng hồ đồ. Nếu là người cùng tộc, hai người đều là họ Phương, vậy vì sao Phương Lâm này còn nói hai người bọn họ có ân oán?

Hứa Sơn Cao cũng không biết tới một tầng quan hệ này, lập tức có vài phần tò mò nhìn Phương Lâm và Phương Dương.

Phương Dương không nói lời nào, Phương Lâm lại mở miệng nói:

- Tuy rằng ta với hắn là cùng tộc, nhưng trước khi gia nhập Tử Hà tông, hắn từng khi dễ ta.

- …

Hứa Sơn Cao và Âu Dương Thành lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Phương Dương lại trừng mắt với Phương Lâm. Hắn không nghĩ tới Phương Lâm sẽ nói như vậy.

- Phương Lâm, ở trước mặt hai vị sư huynh, ngươi cũng dám nói bậy!

Phương Dương nhất thời nổi giận, lớn tiếng nói.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Ngươi trước đây thường xuyên khi dễ ta, bây giờ còn muốn khi dễ ta? Ta hiện tại có Hứa sư huynh làm chỗ dựa, ngươi không khi dễ được ta đâu.

Phương Dương tức giận, lại muốn bạo phát ra. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Âu Dương Thành khó coi, trong lòng hắn nhất thời kinh sợ.

Hứa Sơn Cao nghe rõ. Hóa ra Phương Lâm cùng Phương Dương này đối địch, lúc này mượn thân phận đệ tử chính thức của mình, cáo mượn oai hùm.

Tuy rằng loại cảm giác bị người xem là bia đỡ đạn không tốt lắm, nhưng Hứa Sơn Cao cũng không thể nói gì hơn. Làm bia đỡ đạn thì bia đỡ đạn.

- Âu Dương sư huynh, Phương Lâm sư đệ là huynh đệ thân thiết giống như tay chân của ta. Nếu như hắn bị Phương Dương này khi dễ, vậy ta cũng không tiện luyện đan cho sư huynh.

Hứa Sơn Cao nói.

Trong lòng Âu Dương Thành thầm tức giận, liếc mắt nhìn Phương Lâm, lại nhìn về phía Phương Dương.

Bốp!

Âu Dương Thành hung hăng tát Phương Dương một cái. Cái tát này cực kỳ vang dội, nhất thời lại đánh tới Phương Dương mơ hồ, ngã phịch mông ngồi trên mặt đất.

Gương mặt Phương Dương dại ra, gò má phải sưng lên thật cao, máu tươi từ khóe miệng chảy xuôi xuống.

- Nhận lỗi với Phương Lâm sư đệ!

Âu Dương Thành lạnh giọng nói.

Phương Dương nắm chặt nắm đấm, trong lòng cực kỳ oán hận. Nhưng mệnh lệnh của Âu Dương Thành hắn không có cách nào từ chối. Hắn lập tức cúi đầu, cắn răng nói với Phương Lâm:

- Phương Lâm, ta sai rồi!

Phương Lâm cười gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Phương Dương, nói:

- Biết sai có thể sửa đổi là tốt rồi, cũng không nên đắc ý vênh váo nữa.

Nếu như không có Hứa Sơn Cao và Âu Dương Thành ở đây, Phương Dương tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên một đao chém về phía Phương Lâm, hả nỗi giận trong lòng.

Thần sắc Âu Dương Thành lạnh như băng, nói:

- Hiện tại Hứa sư đệ có thể luyện đan cho ta không?

Hứa Sơn Cao nhìn Phương Lâm. Phương Lâm khẽ gật đầu, Hứa Sơn Cao liền cười nói:

- Tất nhiên có thể. Chỉ có điều Thu Lộ đan ta luyện được không nhiều lắm. Mong sư huynh chờ thêm mấy ngày. Bảy ngày sau tới lấy đan thì thế nào?

- Được. Bảy ngày sau ta tới lấy đan.

Âu Dương Thành không nói nhiều, nói xong liền xoay người rời đi, cũng không quan tâm Phương Dương thế nào.

Phương Dương không nói một lời, đi theo sau lưng Âu Dương Thành rời đi. Lúc gần đi, hắn lấy ánh mắt cực kỳ âm u lạnh lẽo oán độc nhìn Phương Lâm.

Sau khi hai người rời đi, Hứa Sơn Cao cười gượng một tiếng, nói:

- Phương sư đệ, sau này ngươi đừng lấy ta ra làm bia đỡ đạn nữa. Ta không thể trêu nổi đám người Võ tông đó.

Phương Lâm khoát tay, nói:

- Chỉ là thỉnh thoảng mượn dùng một chút thôi. Hơn nữa, đây là địa bàn của Đan tông chúng ta. Hắn là đệ tử Võ tông tới nơi này, là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.