Trong lòng Phương Lâm thầm kêu khổ. Con hổ trắng này biết vận dụng lực lượng yêu đan, điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của Phương Lâm.
Yêu đan chính là lực lượng căn bản và suối nguồn của yêu thú. Nhưng yêu thú có thể vận dụng lực lượng yêu đan lại không nhiều.
Thứ nhất yêu thú trừ phi có cảnh giới đủ cao, ra đời có linh trí tương đương với con người, bằng không căn bản không biết vận dụng lực lượng yêu đan thế nào.
Thứ hai, muốn vận dụng lực lượng yêu đan vô cùng khó khăn. Trừ phi là yêu thú vốn có truyền thừa huyết mạch. Yêu thú bình thường đến chết cũng không vận dụng được yêu đan trong cơ thể.
Mà biến hóa trước đó của con hổ trắng này đã nói rõ, nó là một con yêu thú nắm giữ một tia truyền thừa huyết mạch, cũng biết vận dụng lực lượng yêu đan. Những điều này tập trung vào một chỗ, khiến cho thực lực của con yêu thú này nhìn như là tu vi nhất biến bát trọng, nhưng trên thực tế ngay cả không ít yêu thú nhất biến cửu trọng bình thường cũng khó có thể bằng được.
Nếu như nó hoàn toàn kích phát ra lực lượng yêu đan, đủ để trong nháy mắt giết chết Phương Lâm, hoàn toàn không có đường nào để tránh né và chống cự.
May là, con hổ trắng này mặc dù biết vận dụng lực lượng yêu đan, nhưng hiển nhiên còn chưa đạt được loại cảnh giới đó. Nó chỉ có khả năng vận dụng một phần lực lượng yêu đan.
Nhưng dù vậy, Phương Lâm đã là tình trạng trứng chọi đá, bị con hổ trắng này ép cho sắp vào đường cùng.
Tuy rằng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp dưới chân vẫn tính là vững vàng, nhưng bước chân lại càng lúc càng nặng nề, giống như đổ chì.
Tiếng thở dốc của Phương Lâm cũng càng lúc càng gấp rút. Đây là dấu hiệu nội kình và thể lực sắp tiêu hao hết.
“Đáng chết! Tại sao khói độc vẫn không có tác dụng? Không thể như vậy được!”
Thấy trên yêu đan này lại có ánh sáng màu hồng sáng lên, một tia khí tức hung hãn tràn ngập ra, trong lòng Phương Lâm không khỏi mắng thầm.
Có lẽ Phương Lâm thầm mắng có tác dụng. Bỗng nhiên trong lúc đó, thân thể con hổ trắng này khẽ run lên. Ngay sau đó, ánh sáng trên yêu đan này cũng nhanh chóng ảm đạm xuống.
Ánh mắt Phương Lâm nhất thời sáng lên. Hắn thấy con hổ trắng này nhanh chóng trở nên mệt mỏi không phấn chấn, trong mắt hổ có vẻ đục ngầu chớp động. Trong lòng hắn thầm mừng rỡ, biết vào giờ phút này khói độc của mình cuối cùng đã phát huy tác dụng.
- Mẹ ơi! Thể chất của con hổ trắng này thực sự lợi hại, lâu như vậy độc tính mới phát tác ra!
Phương Lâm không nhịn được thở dài nói. Trong lòng hắn cũng thật sự sợ hãi. Nếu như độc tính này phát tác chậm thêm một chút nữa, sợ rằng mình sẽ dữ nhiều lành ít.
Yêu đan trở lại trong cơ thể của con hổ trắng. Chỉ thấy thân hình con hổ trắng lay động, toàn bộ thân thể đều xoay tròn, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã trên mặt đất.
Phương Lâm trở tay nắm chặt. Thanh đoản kiếm xuất hiện ở trong tay hắn. Chỉ có điều, hắn cũng không lập tức ra tay, lựa chọn tiếp tục yên lặng theo dõi tình hình.
Đám người Hứa Sơn Cao ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như ngay cả Phương Lâm cũng không đối phó được con hổ trắng này, bọn họ chỉ có thể chạy trối chết.
Con hổ trắng trợn trừng đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Trong mắt nó đầy khiếp sợ và nghi ngờ, còn có một phần sợ hãi.
Nó không rõ vì sao mình lại suy yếu như vậy, giống như một trận gió thổi tới, cũng có thể thổi ngã.
Mình rõ ràng còn có rất nhiều thể lực, còn có lực lượng yêu đan cường thịnh. Nhưng vì cái gì mình lại hoàn toàn không phát huy ra được?
Hổ trắng tất nhiên không hiểu rằng nó đã hít phải khói độc của Phương Lâm. Chỉ có điều tuy rằng nó nghi ngờ, nhưng không ngốc.
Bản năng của yêu thú khiến cho nó biết, nó tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.
Vì vậy, trước ánh mắt kinh ngạc của Phương Lâm, con hổ trắng này không ngờ nghẹn ngào kêu lên một tiếng, nhanh như chớp lại chạy về phía trong bóng tối.
Tuy rằng khi chạy trốn ngã trái ngã phải, nhưng con hổ trắng vẫn dựa vào ý chí bất khuất kiên cường của nó, biến mất khỏi tầm mắt của Phương Lâm.
Thấy vậy, Phương Lâm sửng sốt một lát. Lúc này hắn mới cười khổ một tiếng, cất đoản kiếm trong tay lại, mệt mỏi ngồi ngã trên mặt đất.
- Mệt chết ta rồi!
Phương Lâm nói thầm một tiếng. Hắn lại nuốt một viên đan dược, nội kình nhanh chóng khôi phục.
Về phần thương thế ở chỗ ngực, Phương Lâm cúi đầu nhìn xuống. Hiệu quả của thuốc bộ màu trắng cũng không rõ ràng. Vẫn có máu tươi chậm rãi chảy ra.
Ngay lập tức, Phương Lâm lại lấy ra một bình thuốc bột, đổ vào phía trên vết thương. Thuốc bột này không ngờ là màu đen, mang theo một mùi khó ngửi.
“May là mang theo bột Sinh Cơ này, nếu không kéo toàn thân bị thương, sẽ không tốt lắm.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ. Hắn ngồi dựa vào một thân cây nghỉ ngơi.
Đám người Hứa Sơn Cao đi tới. Trên mặt mỗi người vẫn còn sợ hãi. Hiển nhiên một trận đánh giữa Phương Lâm và con hổ trắng vừa rồi nguy hiểm đáng sợ, khiến bọn họ đặc biệt kinh tâm.
- Phương sư huynh, thương thế của sư huynh có nặng lắm không? Nếu như thật sự không được, cũng không cần cứng rắn chống đỡ. Leo lên đỉnh hay không cũng không quan trọng.
Hứa Sơn Cao nói.
Phương Lâm lắc đầu, nói:
- Ta nghỉ ngơi một đêm là được.
Nghe Phương Lâm nói vậy, Hứa Sơn Cao cũng không nói gì nữa. Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng hắn biết Phương Lâm là một người rất có chừng mực. Nếu chính bản thân Phương Lâm đã nói như vậy, hiển nhiên thương thế kia cũng không nghiêm trọng mấy.
- Ở đây không biết còn có yêu thú gì nữa. Chúng ta có nên rời khỏi nơi này hay không?
Một thanh niên thận trọng nói.
Phương Lâm lắc đầu, có phần suy yếu nói:
- Nơi này là địa bàn của con hổ trắng này, những yêu thú khác không dám xuất hiện ở nơi đây. Chúng ta ở chỗ này sẽ không có nguy hiểm gì.
Nghe thấy Phương Lâm nói như vậy, mọi người cũng hoàn toàn yên lòng. Mọi người ngồi ở xung quanh Phương Lâm, mơ hồ bảo vệ Phương Lâm.
Xung quanh vẫn lưu lại khí tức hung ác của con hổ trắng này, cùng với mùi máu tươi gay mũi. Tâm thần mọi người không dám hoàn toàn thả lỏng. Mặc dù là nghỉ ngơi, bọn họ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Chỉ một lát sau, Phương Lâm đã chìm vào giấc ngủ. Hắn quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Trong lúc vô tình hắn ngủ mất, cũng là chuyện có thể hiểu được.
Mọi người thấy Phương Lâm mệt mỏi như vậy, cũng tận tâm hộ pháp cho Phương Lâm. Nhất là Hứa Sơn Cao. Cả một đêm hắn luôn cảnh giác, không hề thả lỏng, thường xuyên chú ý động tĩnh xung quanh.
Trời vừa sáng, Phương Lâm mở mắt, trong mắt khôi phục lại thần thái, vẻ mệt mỏi biến mất.
Tuy rằng vết thương ở ngực còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng đã khôi phục bảy tám phần. Chỉ cần không có động tác lớn, cũng sẽ không có gì đáng ngại.
- Còn lại một ngày. Trước lúc trời tối, ta nhất định phải lên đỉnh.
Phương Lâm đứng dậy, những người khác cũng lập tức tỉnh dậy theo.
Mọi người nán lại một hồi, sau đó tiếp tục đi về phía trên. Chỉ có điều bởi vì Phương Lâm còn chưa khỏi hẳn, tốc độ tiến lên phía trước rất chậm, đồng thời đặc biệt cẩn thận. Chỉ cần có chỗ nào nghi ngờ, bọn họ lại lập tức lui về phía sau hoặc thay đổi phương hướng.
Dọc đường đi bọn họ cũng gặp phải yêu thú vài lần, chỉ có điều phần lớn cảnh giới hơi thấp, mọi người hoặc là đẩy lùi nó, hoặc đi đường vòng.
Đi đi dừng dừng, đến trưa, bọn họ lựa chọn nghỉ ngơi.
Lúc này Phương Lâm về cơ bản khỏi hẳn, rũ đi bột phấn màu đen trên ngực, bên trong lộ ra da thịt mới mọc ra.
Da thịt mới có vẻ tương đối non. Chỉ có điều một lúc sau nhìn lại, cũng không thấy gì nữa.
Hiện tại chỉ cách đỉnh núi có một đoạn đường không dài lắm. Nhưng đoạn đường cuối cùng này cũng là nguy hiểm nhất.
Trên cơ bản, yêu thú lợi hại đều ngủ đông ở trên đoạn lộ trình cuối cùng này, trở thành khiêu chiến lớn nhất cho bất kỳ người nào muốn lên đỉnh.
Phương Lâm nhìn lên trên có thể mơ hồ thấy được đỉnh núi, nhíu mày, trên mặt có vài phần suy ngẫm.