Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 54: Chương 54: To Gan Lớn Mật




Tuy rằng âm thanh bên trong lò luyện đan không lớn, nhưng mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng. Nhất thời các trưởng lão đều nhìn về phía Tôn trưởng lão, ánh mắt cực kỳ cổ quái.

Mặt Tôn trưởng lão đỏ lên, đứng ở nơi đó có phần luống cuống tay chân.

- Mau nhìn kia! Chỗ Vạn trưởng lão sắp thành công!

Một tiếng thét kinh hãi phát ra. Ánh mắt của mọi người lập tức lại tập trung ở trên người của Vạn trưởng lão. Tôn trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, cũng bận rộn dời tầm mắt, nhìn về phía Vạn trưởng lão.

Chỉ thấy Vạn trưởng lão bỗng nhiên vỗ vào lò luyện đan, nhất thời nắp lò bay lên, rơi sang một bên. Rất nhiều khói trắng phóng lên cao. Một mùi đan nồng đậm tràn ngập ở trong đại điện.

- Thành công!

- Tuyệt đối thành công! Nếu không sẽ không có mùi đan nồng như vậy!

- Thực sự kỳ lạ!

...

Ở trong tiếng thán phục của đám người kia, trên mặt Vạn trưởng lão lộ ra vài phần vẻ đắc ý, lập tức lấy đan dược trong lò luyện đan ra ngoài.

- Tử Tâm đan, chín viên, phẩm chất trung đẳng.

Vạn trưởng lão cầm chín viên đan dược trong tay giơ lên, cao giọng nói.

Mọi người tập trung nhìn vào, đều lộ vẻ kinh hãi. Thật sự là chín viên Tử Tâm đan phẩm chất trung đẳng.

Một vị trưởng lão thì thào tự nói:

- Không ngờ một lần lại chế luyện ra được Tử Tâm đan. Xác suất thành công này có phần dọa người.

Người còn lại gật đầu tán thành, nói:

- Cho dù là chúng ta ra tay chế luyện, xác suất thành công nhiều lắm cũng chỉ sáu phần. Muốn một lần đã thành công, sợ rằng không quá dễ dàng.

Một trưởng lão đứng ở bên cạnh Triệu Đăng Minh xem thường nói:

- Có lẽ chỉ là vận khí tốt mà thôi, căn bản không nói rõ được điều gì.

Vu Chấn cũng nói:

- Không sai, Tử Tâm đan chỉ là đan dược nhất phẩm. Lấy thành tựu luyện đan sư nhị đỉnh của Vạn trưởng lão, một lần thành công cũng không tính là gì cả.

- Vậy Tôn trưởng lão lại thất bại, phải nói như thế nào?

Một trưởng lão không phục nói.

Triệu Đăng Minh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Có thể chỉ là do trạng thái của Tôn trưởng lão không tốt.

Người này nhất thời không thể nói được gì, không tìm được lời nào phản bác.

Lúc này Tôn trưởng lão cũng cố gắng trấn định nói:

- Vừa rồi tâm thần lão phu thật sự không trấn tĩnh, vì vậy thất bại. Nếu để cho lão phu lại chế luyện, tất nhiên có thể thành công.

Lúc này, Nghiêm Chính Phong đứng ra nói:

- Tất cả bớt tranh cãi đi. Tiếp tục chế luyện những đan dược khác.

Nghe vậy, Tôn trưởng lão và Vạn trưởng lão đành phải tiếp tục luyện đan.

Loại đan dược thứ hai, Tôn trưởng lão thất bại nữa, Vạn trưởng lão lại một lần hành động thành công.

Sắc mặt Tôn trưởng lão cực kỳ khó coi, hận không thể tìm một khe nứt trực tiếp chui xuống.

So sánh với sắc mặt Tôn trưởng lão tái mét, Vạn trưởng lão lại mặt mày hồng hào, có vẻ vô cùng vui sướng.

Luyện đan tiếp tục tiến hành. Mười bảy loại phương pháp luyện đan cần nghiệm chứng từng cái một.

Cuối cùng, khi Tôn trưởng lão chế luyện loại đan dược thứ tám đã thành công. Chỉ có điều Vạn trưởng lão chế luyện ra đan dược có phẩm chất càng tốt hơn, cho nên vẫn là bên phía Vạn trưởng lão thắng.

Mọi người càng xem càng trầm mặc. Ngay cả những trưởng lão trước đó kiên quyết phản đối nghiệm chứng đan dược, lúc này tâm thần ai nấy cũng chấn động, không nói được nửa câu.

Ngược lại, Cổ Đạo Phong ở trên cao, thần sắc vẫn luôn không có gì biến đổi. Dường như hắn hoàn toàn tách mình ở bên ngoài cuộc nghiệm chứng phương pháp luyện đan này.

Phương Lâm đứng ở bên cạnh Mạnh Vô Ưu, nhìn hai trưởng lão bận rộn luyện đan, trong lòng cười thầm.

Hắn sửa đổi mười bảy tờ phương pháp luyện đan, tuy rằng nhìn như thay đổi không lớn, nhưng trên thực tế lại là khác biệt một trời một vực.

Thay đổi một loại dược liệu, đủ để cho toàn bộ kết cấu đan dược phát sinh biến hóa, do đó ảnh hưởng đến các loại phương diện như xác suất thành công, phẩm chất.

Sở dĩ Phương Lâm muốn sửa những phương pháp luyện đan này, không phải muốn gây ra náo động, mà không muốn nhìn thấy những luyện đan sư Đan tông này một mực che đậy cho sai lầm của các đời trước.

Phương pháp luyện đan chính là truyền thừa quan trọng nhất của đan đạo. Ở trong mắt Phương Lâm, bất kỳ một loại phương pháp luyện đan nào cũng không thể tồn tại nửa điểm sai lầm.

Chỗ Đan Thánh cung của Phương Lâm kiếp trước lại có một vị tiền bối tiến hành một lần cải cách phương pháp luyện đan. Ở thời đại đó, nó đã gây ra một hồi biến hóa kịch liệt cho đan đạo. Tuy rằng ảnh hưởng cực lớn, nhưng kết quả cuối cùng lại rất tốt.

Hiện tại Phương Lâm chỉ sửa đổi một ít phương pháp luyện đan nhất phẩm, tuy rằng không tính là gì cả, nhưng Phương Lâm không làm thất vọng trái tim Đan Tôn của chính mình, cùng với tâm hồn Đan Tông trong cơ thể này.

Nếu như Phương Lâm thờ ơ, vậy hắn căn bản không xứng với hồn Đan Tôn vĩnh hằng bất diệt trong cơ thể này.

Mười bảy loại đan dược đều được chế luyện hoàn tất. Tôn trưởng lão giống như mất hồn mất vía, đứng ở nơi đó thừ người ra.

Mà vẻ mặt Vạn trưởng lão lại kinh ngạc, nhìn đan dược mình chế luyện ra, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Trong đại điện, bầu không khí có vẻ cực kỳ cổ quái. Chỉ có đủ loại mùi đan dược trộn lẫn cùng một chỗ, tuy rằng mùi rất quái lạ, nhưng vẫn rất dễ ngửi.

Phương Lâm chợt hít mạnh vài cái, lộ ra biểu tình hưởng thụ.

Chỉ có điều mọi người ở đây lại không có một người nào thoải mái giống như hắn. Tất cả mọi người đều giống như cõng trên lưng một ngọn núi, thần sắc nặng nề.

Thậm chí ngay cả Cổ Đạo Phong trước đó vẫn vô cùng bình tĩnh ngồi trên cao, lúc này mày kiếm cũng hơi nhíu lại.

Một lúc lâu, Nghiêm Chính Phong người có kinh nghiệm và lý lịch lâu nhất thở thật dài một tiếng.

Một tiếng thở dài này bao hàm rất nhiều điều. Có cô đơn, có phức tạp, có bi thương, cũng có thoải mái.

- Hóa ra, chúng ta đều sai.

Nghiêm Chính Phong nước mắt tràn ra, nói.

Lời Nghiêm Chính Phong nói, khiến cho tất cả trưởng lão ở đây không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.

Mà các trưởng lão lúc trước cố gắng hết sức phản đối nghiệm chứng phương pháp luyện đan, ai nấy đều đỏ mặt tới mang tai, xấu hổ không thôi.

Mạnh Vô Ưu thở ra một hơi dài. Cho tới bây giờ, hắn cuối cùng đã hoàn thành việc tạo phúc cho Đan tông, tâm tình vừa kích động, cũng vừa phức tạp.

Mộc Yến nhìn Phương Lâm, trong mắt liên tục có tia sáng kỳ dị. Trong tất cả chuyện này, Phương Lâm đều tham dự vào, nhưng lại giống như hoàn toàn không để ý tới.

Không thể phủ nhận, Phương Lâm sửa mười bảy tờ phương pháp luyện đan này sẽ tạo phúc cho Đan tông, khiến Đan tông ở trên truyền thừa đan dược nhất phẩm được nâng cao một bước.

Chỉ dựa vào phần công lao và thành tích này, Phương Lâm đủ để nhận được tôn trọng như tất cả trưởng lão khác.

Nghiêm Chính Phong lắc đầu thở dài, nhìn về phía Cổ Đạo Phong ôm quyền, nói:

- Lão phu ngu muội. Tuy rằng phương pháp luyện đan do tiền bối Đan tông ta lưu lại rất đáng quý, nhưng chúng ta thân là luyện đan sư lại không biết tiến thủ, chỉ biết trông coi thành quả của tổ tiên, thật sự quá sai lầm.

Cổ Đạo Phong lập tức nói:

- Nghiêm trưởng lão không cần nói như vậy. Chuyện hôm nay chính là chuyện tốt của Đan tông ta, nên cao hứng, không cần tự trách?

Cổ Đạo Phong dừng một chút, đứng dậy nhìn mọi người ở dưới, cao giọng nói:

- Hôm nay đệ tử hạ đẳng Phương Lâm cùng trưởng lão Đan tông Mạnh Vô Ưu, sửa đổi phương pháp luyện đan của Đan tông ta, công lao cao, quả thật là tấm gương cho trưởng lão cùng đệ tử Đan tông ta.

Nghe đến đó, nhất thời lỗ tai Phương Lâm dựng lên. Đây là có chuyện tốt. Thoáng cái, thần sắc hắn trở nên kích động.

Mạnh Vô Ưu ngược lại có vẻ vô cùng thản nhiên, dường như hoàn toàn không lưu ý tới chuyện có phần thưởng hay không.

Ngược lại, đám trưởng lão Triệu Đăng Minh, Vu Chấn, trong mắt rõ ràng lộ vẻ đố kị. Trong lòng không ít người đều thấy khó chịu. Dựa vào cái gì lại là Phương Lâm ngươi và họ Mạnh xuất ra danh tiếng?

Cổ Đạo Phong mỉm cười nhìn Mạnh Vô Ưu cùng Phương Lâm, hỏi:

- Hai người các ngươi muốn phần thưởng gì?

Mạnh Vô Ưu nhìn Phương Lâm, ra hiệu hắn nói trước.

Phương Lâm cũng không khách khí, vẻ mặt hồn nhiên hỏi:

- Thủ tọa, đệ tử có thể trực tiếp thăng cấp thành đệ tử thượng đẳng được không?

-...

Khụ khụ!

Mạnh Vô Ưu trực tiếp ho khan. Gương mặt già nua của Nghiêm Chính Phong nhất thời cứng đờ. Các trưởng lão khác đều có biểu tình vô cùng đặc sắc.

“Phương Lâm này, thực sự ngu xuẩn!”

Trong lòng Triệu Đăng Minh thầm cười lạnh, cũng kinh ngạc trước sự to gan lớn mật của Phương Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.