Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 120: Chương 120: Treo Ở Trên Cây




Độc Cô Niệm vừa xuất hiện, đám người Hứa Sơn Cao cũng đợi không được, lập tức vội vàng nói vài câu với Phương Lâm, chúc một hồi liền vội vàng rời đi.

Vẻ mặt Phương Lâm không vui nhìn chằm chằm vào Độc Cô Niệm:

- Ngươi tới nơi này làm gì? Nhanh rời đi cho ta.

Độc Cô Niệm khẽ hừ một tiếng, lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá ở trong sân.

- Ngươi không có nghe thấy lời của ta sao? Đi nhanh đi. Còn đợi nữa ta lại đánh đó.

Phương Lâm không nhịn được nói.

Độc Cô Niệm bỗng nhiên trừng mắt với Phương Lâm, nói:

- Chỉ cần ngươi dạy ta Chấn Tam Sơn, sau khi ta học được sẽ lập tức rời đi.

Trán Phương Lâm đã lấm tấm mồ hôi. Người này thật sự tính giở trò vô lại với mình.

Lúc này, Độc Cô Niệm bắt đầu quan sát vườn thuốc nhỏ của Phương Lâm. Khi nhìn thấy các loại dược liệu mọc tràn thật chỉnh tề, nàng không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.

Phương Lâm lại không nhịn được nữa, trực tiếp đi tới muốn xách cổ Độc Cô Niệm đưa ra ngoài.

- Ngươi đừng động đến ta. Ngay cả trưởng lão Đan tông các ngươi cũng đã đáp ứng. Chỉ cần ta học được Chấn Tam Sơn, ta sẽ tự mình rời đi. Ngươi đuổi ta ra ngoài, ta sẽ lại chạy vào.

Độc Cô Niệm vừa cười vừa nói. Chỉ có điều Phương Lâm nhìn thấy nụ cười đó của nàng, thật sự muốn một cước đá nàng ra ngoài.

Độc Cô Niệm cho rằng Phương Lâm không có cách nào làm gì được nàng, trong lòng thầm đắc ý. Nhưng sau một khắc, nàng lại choáng váng.

Phương Lâm không nói hai lời, trực tiếp sờ túi Cửu Cung một cái, lấy ra một sợi dây thừng đen như mực, trực tiếp trói Độc Cô Niệm lại.

- Ngươi làm gì? Mau thả ta ra!

Độc Cô Niệm bị dọa, liên tục kêu to. Nhưng Phương Lâm làm sao có thể nghe lời nàng. Một sợi còn không đủ, hắn lại móc ra ba sợi dây thừng màu đen, trói toàn thân Độc Cô Niệm giống như cái bánh chưng lớn.

Phương Lâm cười hì hì, trực tiếp treo Độc Cô Niệm ở trên cây.

Không sai, chính là treo ở trên cây!

Độc Cô Niệm bị trói chặt, tay chân hoàn toàn không thể động đậy. Nàng thi triển nội kình, không ngờ lại không có cách nào thoát được khỏi sợi dây thừng màu đen quỷ dị này.

Phương Lâm đứng ở dưới tàng cây, cười ha ha. Hắn cũng không để ý tới Độc Cô Niệm đang ở trên cây chửi bậy, trực tiếp xoay người vào nhà.

Độc Cô Niệm tức giận. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị người khác đối xử như vậy? Loại cảm giác bị trói treo ở trên cây này khiến cho Độc Cô Niệm quả thực muốn phát điên.

- Phương Lâm ta muốn giết ngươi!

- Tên khốn kiếp nhà ngươi! Mau thả ta xuống!

- Ta muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn!

...

Độc Cô Niệm hết kêu lại mắng. Chỉ một lát sau lại có không ít đệ tử Đan tông đi tới.

Khi những đệ tử Đan tông nhìn thấy Độc Cô Niệm bị trói, treo ở trên cây, biểu tình mỗi người đều giống như nhìn thấy quỷ.

Độc Cô Niệm bị nhiều người nhìn như vậy, trên mặt cũng vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, chỉ có thể quay về phía mọi người chửi ầm lên.

Chỉ có điều, dù sao nàng cũng là tiểu cô nương, lại không mấy khi xông xáo ở bên ngoài, mắng tới mắng lui cũng chỉ là mấy câu như vậy.

Mọi người đều không quan tâm, vui vẻ nhìn Độc Cô Niệm giống như đang xem náo nhiệt.

Từ từ, càng lúc càng nhiều đệ tử Đan tông tập trung ở bên ngoài viện. Khi nhìn thấy bộ dạng Độc Cô Niệm như vậy, tất cả đều kinh ngạc không thôi.

- Độc Cô Niệm tự nhiên bị treo ở chỗ này, buồn cười quá.

- Ai bảo tiểu nha đầu này kiêu ngạo. Bây giờ xem nàng còn kiêu ngạo thế nào?

- Cũng chỉ có Phương sư đệ mới có quyết đoán như vậy.

- Phương sư đệ cũng thật là, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.

...

Không ít người bàn luận ầm ĩ, chỉ trỏ bình luận về Độc Cô Niệm ở trên cây.

Độc Cô Niệm cuối cùng không nhịn được, oa một tiếng khóc lớn lên.

Không có cách nào, nàng cảm thấy mình quá ủy khuất, số mạng cũng quá khổ, lập tức phát ra tiếng khóc khó thấy được.

Mọi người thấy Độc Cô Niệm khóc cũng chậm rãi tản ra. Nhưng vẫn còn có một vài người cảm thấy chơi thật vui, tiếp tục ở lại nơi đó xem náo nhiệt.

Cũng không lâu lắm, ngay cả trưởng lão Đan tông môn cũng nghe tin đến đây. Khi vừa nhìn thấy được Độc Cô Niệm bị treo ở trên cây, hắn thiếu chút nữa rơi tròng mắt ra ngoài.

Ngay cả Mộc Yến cũng sợ hãi. Tại sao vị tiểu cô nãi nãi này lại bị treo ở trên cây vậy? Đây không phải là muốn mạng mình sao?

Ngay lập tức, mấy vị trưởng lão vội vàng vọt vào viện của Phương Lâm, ba chân bốn cẳng đưa Độc Cô Niệm xuống, đồng thời cởi dây trói cho nàng.

Độc Cô Niệm vừa được hạ xuống đất, tiếng khóc càng lớn hơn. Quả thực có thể nói là tê tâm liệt phổi, thực sự khiến người nghe thương tâm người thấy phải rơi lệ. Không ít người vây xem đều lộ ra vẻ không đành lòng.

Dù sao một tiểu cô nương như hoa như ngọc khóc thành cái dạng này, sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

- Thật không thể tưởng tượng nổi. Phương Lâm, ngươi đi ra đây cho ta!

Mộc Yến quá tức giận, nhìn về phía cửa viện đang đóng chặt quát lớn.

Một tiếng két vang lên. Phương Lâm với vẻ mặt không tình nguyện đi ra. Hắn không hề liếc mắt nhìn Độc Cô Niệm, giống như người treo Độc Cô Niệm ở trên cây không phải là hắn.

Mộc Yến tức giận nói với Phương Lâm:

- Ngươi xem thử ngươi đã làm cái gì? Độc Cô Niệm là khách của Đan tông ta, ngươi làm sao có thể đối xử với nàng như vậy được?

Phương Lâm bĩu môi, vẻ mặt bất mãn:

- Trưởng lão, Độc Cô Niệm này làm sao vậy? Cứ quấn quít lấy ta.

Mộc Yến hung hăng trừng mắt với Phương Lâm. Nàng cũng không nói gì thêm, vội vàng trấn an Độc Cô Niệm.

Khóc một lúc lâu, đôi mắt Độc Cô Niệm đã đỏ ửng. Lúc này nàng mới dừng lại, vẻ mặt u oán nhìn Phương Lâm.

- Ta làm ngươi thấy phiền như vậy sao?

Độc Cô Niệm yếu ớt hỏi.

Phương Lâm rất nghiêm túc gật đầu.

Độc Cô Niệm thấy vậy, tất nhiên lại khóc ầm lên. Điều này làm cho Phương Lâm cảm giác giống như mình làm cho nàng khóc vậy.

Trên thực tế, cũng chính là Phương Lâm khiến nàng khóc.

Mấy trưởng lão Mộc Yến không có biện pháp nào, cũng không thể trách cứ Phương Lâm điều gì. Dù sao Độc Cô Niệm ở nơi nào cũng là một phiền phức, đúng là không tiện an bài.

Đám người Mộc Yến muốn dẫn Độc Cô Niệm rời đi. Nhưng ai biết Độc Cô Niệm lại chết sống không chịu đi, nhất quyết phải ở lại chỗ này học Chấn Tam Sơn.

Phương Lâm thực sự ước gì đám người Mộc Yến có thể kéo được Độc Cô Niệm rời đi. Nhưng lúc này hình như tiểu nha đầu này thật sự còn chưa từ bỏ ý định.

Đám người Mộc Yến cũng không có cách nào. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là mở miệng khuyên bảo Phương Lâm. Nói chung chính là bọn họ hi vọng Phương Lâm có thể tha thứ cho Độc Cô Niệm, để ở lại chỗ của hắn.

Phương Lâm một trăm lần không muốn, nhưng thái độ của đám người Mộc Yến quá kiên quyết. Sau khi nói một hồi, bọn họ lại phủi mông rời đi.

Độc Cô Niệm cũng nín khóc, lặng lẽ đứng dậy, dùng nước rửa mặt, không nói câu nào.

Phương Lâm nhìn bộ dạng nàng đáng thương như vậy, trong lòng lại không hề mềm lòng. Nhưng nha đầu kia mềm cứng rắn đều không chịu, chính là một chữ... vô lại.

- Ngươi có thể ở chỗ này. Về chuyện muốn học Chấn Tam Sơn, ta có thể suy nghĩ. Chỉ có điều...

Phương Lâm nói xong, lại cố ý kéo dài giọng, sau đó nhìn Độc Cô Niệm.

Độc Cô Niệm thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức nói:

- Chỉ cần ngươi đồng ý dạy ta, điều kiện gì ta cũng đáp ứng ngươi.

Vừa nói xong, nàng cảm thấy lời mình nói có phần không đúng lắm, sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

- Ngoại trừ một vài yêu cầu quá đáng.

Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ nghiền ngẫm, khá hứng thú hỏi:

- Yêu cầu quá đáng gì?

Độc Cô Niệm hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, giọng điệu âm vang có lực nói:

- Ta muốn học, sẽ đường đường chính chính học, sẽ không đi làm chuyện gì đường ngang ngõ tắt. Ngươi tốt nhất đừng suy nghĩ viển vông. Ta chỉ là tạm thời muốn cầu cạnh ngươi mà thôi.

Biểu tình trên mặt Phương Lâm cực kỳ đặc sắc.

Rốt cuộc là ai đang cầu ai vậy hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.